"Dĩ nhiên, Thiên Thiên là một mẫu hậu tốt, bọn họ
nhất định sẽ hiếu thuận nàng." Hoàng Phủ Tấn nửa ngồi ở bên cạnh Tiểu
Thiên, đưa tay nghịch gương mặt ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu mở miệng nói.
"Ừ!" Vô lực gật đầu một cái, sinh đôi hai
đứa bé, quả thật làm nàng mệt.
"Thiên Thiên, nàng nghỉ một chút đi, ta ở chỗ này
cùng nàng."
Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên ngẩng mặt
lên, vô lực cười nói: "Chàng không muốn đi xem con của chúng ta sao?"
"Không vội, hiện tại nương tử là quan trọng nhất,
ta phải chú ý quan tâm nàng trước, sau đó sẽ đi qua thăm con chúng ta."
Vừa nói, Hoàng Phủ Tấn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của
Tiểu Thiên, "Nàng quên rồi sao, ta nói, ta thương Thiên Thiên nhất,
hoàng nhi đương nhiên xếp thứ hai." Ánh mắt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn
ngước lên mở miệng nói.
Mà lời của hắn khiến khóe miệng Tiểu Thiên không kiềm
được cong lên, mặc dù đang rất mệt, nàng mở miệng nói: "Coi như chàng
thông minh, nếu chàng không thương ta, về sau ta sẽ không để ý đến chàng
nữa."
"Đương nhiên rồi, nếu nương tử không để ý tới
ta, ai sẽ sinh con cho ta đây?" Lại cúi người, hôn lên trán Tiểu Thiên,
ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo thâm tình.
"Lại nữa, lại nữa, chàng thông minh nhất rồi,
chàng ngu ngốc nói không đụng bất kì nữ nhân nào khác, vì báo đáp những lời này
của ngchàng ươi, ta mới miễn cưỡng sinh con cho chàng thôi.”
Nhìn ánh mắt lần đầu tiên gặp đã làm nàng cảm động,
mắt Tiểu Thiên lại ướt nhòe.
Nàng vô lực giơ tay lên, vuốt khuôn mặt tuấn mĩ của
Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn của hắn.
Ba nghìn cung tần mĩ nữ, lục cung, ba ngàn gáo nước,
chỉ lấy một bầu.
Ai nói làm hoàng đế không làm được? Ai nói đế vương vô
tình? Ai nói đế vương không biết yêu? Đế vương không phải là vô tình, cũng
không phải là không biết yêu, mà là vì chưa gặp được một người khiến hắn có thể
nảy sinh tình yêu vĩnh cửu, chỉ cần gặp được người như thế, hắn sẽ yêu không
kém bất kì một kẻ nào, sẽ không thua bất kì một ai!
Nàng - Niếp Tiểu Thiên không phải là một ví dụ tốt
nhất sao?
Nàng cười thản nhiên, có lẽ đây chính là duyên, bắt
đầu là yêu, dừng lại là yêu! Trời cao nhất định cho bọn họ quen biết gặp nhau,
rồi yêu nhau, ai có thể kháng cự lại được đây!
Cả đời này ta chỉ cầm tay của nàng, lời thề không nên
dễ dàng nói ra khỏi miệng, nói ra chính là lời thề vĩnh hằng!
Bởi vì yêu —— cuộc đời này không đổi!