Tháng chín gió lạnh, hương hoa quế thơm nồng, sương trắng phủ lá
phong đỏ, cũng thổi tan một chút ý nghĩ đau thương con cái, cơ thể cũng
dần khỏe lại. Có đôi khi không rảnh, ngẫm lại có lẽ nên đi gặp Huyền
Lăng, dù sao mất đi đứa con, trong lòng chàng cũng buồn. Huống chi trước mắt người được sủng ái, cũng là tỷ muội của tôi.
Vì thế sai Lưu Chu đi dò xét Huyền Lăng có ở trong Nghi Nguyên điện
hay không, Lưu Chu trở về lại nói : “Lý công công nói Hoàng Thượng ở Ngự Thư phòng xem tấu chương. Nô tỳ đã dặn phòng bếp chuẩn bị điểm tâm rồi, tẹo tiểu thư đưa đồ ăn cho Hoàng Thượng như trước đây.”
Không biết vì sao, khi Lưu Chu mới mở miệng, trong lòng tôi bỗng
nhiên có chút căng thẳng, chỉ hy vọng Lưu Chu nói Huyền Lăng không thể
gặp tôi, tựa như có cảm giác sợ hãi, cũng không muốn thấy. Bây giờ nghe
chính mồm Lưu Chu nói ra, ngược lại thở nhẹ nhàng hơn. Ngẫm lại, nếu như vậy, nếu gặp mặt xấu hổ, hoặc chàng ở trong điện đánh hơi được, hoặc có nữ tử khác ở trong. Vậy tình hình đó phải làm thế nào. Nếu đúng như
này, vẫn lại không gặp thôi.
Vì thế nói : “Chuẩn bị điểm tâm cũng được. Bảo Tinh Thanh đưa cho Mi Trang tiểu chủ đi.”
Lưu Chu vội la lên : “Tiểu thư không muốn gặp Hoàng Thượng sao?”
Tôi thản nhiên nói : “Hoàng Thượng bận việc… quốc sự, sao ta lại quấy rầy được.”
Lưu Chu nói : “Nhưng trước kia… tiểu thư có thể ra vào Ngự thư phòng mà….”
Cảm thấy hơi giá lạnh, cắt ngang lời cô ấy nói : “Bây giờ vẫn là trước kia sao?”
Lưu Chu sửng sốt, thần sắc cũng ảm đạm như tôi, không thèm nói gì nữa.
Ngẩng đầu thấy ngoài cửa sổ trời thu quang đãng một màu, vì thế rủ
Cận Tịch cùng đi giải sầu. Đầu thu giữa thượng lâm uyển, thái dịch trì
thường ngưng tụ những giọt hơi nước mỏng không tiêu tan, sương giá bám
trên lá phong đỏ trông như khóc ra mái, chỉ giữ lại một chút màu xanh.
Các khóm hoa trong vườn lâm uyển điêu tàn, giống như bị mùa thu lành
lạnh tiêu điều xua tan đi. Dưới đất chất đầu cây hoa cúc, cây thược
dược, hoàng hạc linh, ngọc linh lung, cây bông, ngọc lâu xuân, cẩm tú nở rộ, đều là loài quý, quang cảnh tươi đẹp như vậy, còn mỹ lệ hơn cảnh
xuân nhiều. Tôi mỉm cười, trong cung trông cây hoa cúc, lại nổi tiếng,
lại tươi đẹp, nói cho cùng mất đi vẻ đẹp hoa cúc lạnh lùng cứng cỏi của
Đào Uyên Minh. Mà vẻ đẹp cây hoa cúc, tùy vào từng loại. Loại cúc quý
nhất, cúc trắng đẹp nhất, cúc vàng thứ hai, hồng tím đứng nhất nhưng vẫn đi vẻ cứng rắn.
Dọc theo con đường thái dịch trì, tham quan sắc thu diễm lệ. Bốn phía cỏ cây vắng lặng, cực kì lạnh lẽo, còn có tiếng côn trùng chit chit lên tiếng, khiến người cảm nhận được mùa thu dần dần đến. Chỉ thấy lẻ loi
một mảnh vườn ngự uyển, ra khỏi thái dịch trì là nơi ở của nhóm người
sủng phi, nhưng cổng tường đỏ cao, chắc không phải nơi tần phi bình
thường hay ở. Cảm thấy tò mò, hỏi Cận Tịch : “ Đây là nơi nào?”
Cận Tịch nói : “ Đó là Phệ Hương điện nơi ở của Đoan phi.”
Tôi im lặng gật đầu. Tuy tôi và Đoan phi có chút qua lại, nhưng chưa
bao giờ đặt chân đến cung của người bái phỏng, vì để tránh hiềm nghi, mà có đến người cũng không thích.
Khi tôi có thai, cô ấy rất thân thiện, thậm chí không để tâm đến bệnh tật ốm yếu mà tự bản thân tặng cho đứa trẻ chưa chào đời của tôi hai
đồi giầy. Tôi thật cảm kích tâm ý của cô ấy, Đoan phi cũng không thích
tôi đi bái phỏng. Trước khi tôi sảy thai, cô ấy lại bị bệnh, nghe nói
bệnh cô ấy không nhẹ, dù mang bệnh vẫn không quên dặn tôi bồi bổ cơ thể. Về sau tôi gặp đủ loại khó khăn, nên cũng quên cô ấy rồi.
Thời gian cứ trôi qua, cô ấy lại bị ốm, con gái xuất giá không thể tự xông vào. Rồi bảo Cận Tịch : “Cô cô đi gõ cửa đi.” Tuy là giờ ngọ, cửa
cung đã khép lại, càng thêm sặc sỡ. Đợi mở cửa rất lâu, nghe được tiếng
Kẽo kẹt , cánh cửa mở rộng ra. Người đi ra đích thị Cát Tường, nhìn thấy tôi, có vài phần kinh ngạc, nói : “Nương nương kim an.”
Lòng tôi có chút hồ nghi. Cát Tường là cung nữ tâm phúc bên cạnh Đoan phi, một bước cũng không rời, làm sao lại để cô ấy ra mở cửa, liền hỏi
:”Nương nương các ngươi đâu?”
Cát Tường đỏ mắt, rưng rưng nói :”Nương nương đến đây là tốt rồi.”
Tôi cả kinh, vội vàng đi theo cát tường vào trong tẩm điện. Điện mở
rộng ra, rất lạnh lẽo, không có lấy một cung nhân nào hầu hạ. Hỏi : “Mọi người đi đâu rồi.”
Cát tường trả lời nghi vấn của tôi : “Vài năm trước nương nương chúng tôi bị bệnh, Hoàng Hậu vì muốn nương nương tĩnh tâm dưỡng bệnh, không
cho vị tiểu chủ khác ở chung. Cho nên ở đây không có ai.”
Tôi hỏi cô ấy : “Thế cung nhân hầu hạ đâu, cũng bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
Cô ấy chần chờ : “Nương nương dặn bọn họ ra ngoài rồi ạ. Còn có Như Ý đang sắc thuốc ở ngoài.”
Tôi ngại không muốn hỏi lại, vì thế bước thẳng vào trong điện, trong
cung có vị đông y chua sót nồng đậm. Cây thường xuân bò đầy tường ngoài
điện, che khuất một mảnh áng sáng mặt trời. Cẩm mành che trùng trùng,
ánh sáng càng thêm đen tối, không khí càng thêm vắng vẻ yên tĩnh. Đoan
phi ngủ trên giường, hình như ngủ rất sâu. Một cung nữ lớn tuổi ở bên
ngoài đang đun thuốc trên cái siêu bạc kêu “ùng ục ùng ục”, đúng là Như
Ý. Như Ý vừa thấy tôi đột nhiên vừa mừng vừa sợ, kêu một tiếng : “Nương
nương.” Lại muốn rơi lệ.
Tôi thấy Đoan phi đang ngủ triền miền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy,
hỏi :“ Nương nương các ngươi thế nào rồi, thái y nói sao?” Như Ý khóc
nức nở : “Nương nương nói cứ theo đơn thuốc trước đây, dạo này trong
cung có nhiều chuyện, không tiện làm phiền thái y.”
Tôi thở dài một tiếng : “Đoan phi nương nương cũng quá cẩn thận rồi.
Thái y bắt bệnh vốn là điều nên làm.” Lại nói : “ Ta thấy cứ thế này
không ổn. Như Ý vẫn nấu thuốc Cát tường đi thái y viện mời Ôn thái y đến xem đi, không khám và chữa bệnh đâu có được. Nếu đoan phi nương nương
sai mình người đi ra ngoài, bên người lại không có ai hầu hạ cũng không
được. Cận Tịch, cô cô xem cung chúng ta chọn mấy người đáng tin cậy đến
đây hầu hạ.. Cát tường và như ý nghe tôi nói xong, đã vui vẻ ra mặt. Tôi đuổi các cô ấy ra ngoài đi làm, tự mình ở cạnh làm bạn Đoan phi.
Tiện tay ngắt mấy cành hoa cúc cắm vào bình, trong điện có chút sức
sống. Chốc lát, đoan phi rên rỉ một tiếng đã tỉnh lại, thấy tôi đỡ bên
giường, hỏi : “Muội đến rồi à?”
Tôi lấy cái gối mềm làm đệm lót dưới cổ tỷ ấy, nói : “ Muội ngẫu nhiên đi ngang qua đây, nghe nói nương nương không được khỏe.”
Tỷ ấy khẽ cười khổ : “Là bệnh cũ, mỗi khi thu đông đến liền tái phát. Không sao đâu.”
Tôi nói : “ Có bệnh nên chữa trị, nương nương phải điều dưỡng cho tốt mới đúng.”
Tỷ ấy hơi mở to mắt : “Đã lâu không gặp, sao muội gầy yếu đến mức này rồi. Sức khỏe tốt không?”
Tôi thấy tỷ mở miệng nói vậy, đột nhiên hết sức ngạc nhiên, nghĩ đi
nghĩ lại trong cung tỷ cũng ít người hầu hạ, hiểu rõ : “Nương nương tai
thính mắt tinh, không ra khỏi cửa cũng biết rõ chuyện trong cung.”
Tỷ cười nhạt :”Có thể biết được chỉ là chuyện bề ngoài. Thí dụ như
lòng người thay đổi, chỉ dò hỏi có thể biết được. Chút tài mọn này có là gì đâu.”
Nghe được hai chữ lòng người, trong tâm xúc động, liền im lặng không
nói. Đoan phi mang bệnh nói chuyện có chút khó khăn, chậm rãi nói : “Đứa con là gốc rễ của người mẹ, dù chưa sinh con ra nhưng cũng là đem lòng
yêu thương bảo bối. Đột nhiên muội mất con như vậy, đau lòng đến chết
mất.” Khi Đoan phi nói những lời đó, tựa như rất đau lòng. Mà lời của
tỷ, hai chữ đột nhiên nhấn mạnh.
Tôi hiểu ý tứ của tỷ, nhưng “Hoan Nghi hương”kia là chuyện trọng đại, tôi làm sao có thể mở miệng nói ra, đành nói : “Lúc nhỏ muội uống
thuốc xấu, sợ là thân thể bị thương cũng không biết.”
Đoan phi gật đầu : “ Thôi cũng được.” Tỷ dùng lực hít một hơi : “Chỉ sợ muội càng đau lòng Hoàng Thượng xử trí Mộ Dung Thế Lan.”
Tôi nhớ tới việc này, chốc lát trong lòng thù mới hận cũ, có chút vừa buồn vừa giận, quay đầu lạnh lùng không nói. Đoan phi liên tục cười
lạnh : “ Ta nghĩ cô ta muốn học Tiên Hoàng Hậu trừng trị Hiền phi. Nhưng mệnh của cô ta không tốt. Ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ vì muội mà
giết cô ta, ít nhất cũng phải phế vị đưa cô ta vào lãnh cung.”
Khi nghe nói về Hiền phi, tôi bất giác hỏi : “Trước đó Hiền phi cũng quỳ lâu mới trụy thai à ?”
Đoan phi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói : “Tiên Hoàng Hậu là người
đương quyền, có một ngày không biết vì sao đụng chạm Tiên Hoàng Hậu, lúc ấy Tiên Hoàng Hậu có thai tính tình có chút nóng nảy, bắt Hiền phi quỳ
ngoài Vị Ương điện, nào hiểu được quỳ hai canh giờ Hiền phi thấy máu.
Lúc đó mới biết Hiền phi có thai hai tháng. Ngay cả bản thân Hiền phi
cũng không biết mình có thai mới quỳ. Tiên Hoàng Hậu đức hạnh xuất
chúng, hậu cung í tai không tuân chủ, vì chuyện này mà người buồn phiền
áy náy rất lâu.” Tỷ lại nói : “Cũng khó trách Tiên Hoàng Hậu. Tự bản
thân Hiền phi lơ là thì người ngoài sao biết, hai tháng đầu vốn chưa ổn
định, còn quỳ tận hai canh giờ?” Đoan phi gợi chuyện cũ, mang theo không ít thổn thức.
Phút chốc Đoan phi bình tĩnh lại : “Nhưng ta thấy, Mộ Dung Thế Lan
không ngu như thế, để muội xảy ra chuyện ngay lúc cô ta chấp chưởng hậu
cung. Với tính tình ngang ngược kiêu ngạo của cô ta cũng chỉ muốn thị
uy với muội thôi.” Tỷ nhẹ nhàng khẽ hừ : “ Chỉ sợ biết muội sảy thai, cô ta còn sợ hãi hơn ai hết. Chuyện này khéo quá thành vụng.”
Tôi cất giấu sự lạnh lẽo tức giận, chậm rãi nói : “Khéo quá thành
vụng cũng được, cố tình cũng được, muội chỉ sợ trước mắt thù mất con
không báo được nữa.”
Một lúc sau, Cát tường dẫn Ôn Thực Sơ đi vào, tôi nhìn hắn một cái,
lại đứng dậy cáo từ. Doan phi nói chuyện với tôi cả buổi, sớm đã mệt
mỏi, chỉ hơi gật đầu, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Từ từ ra khỏi Phệ Hương điện, tìm một ghế đá ngồi xuống, sau đó mới
hiểu được lời Đoan phi nói. Đột nhiên tôi mất con, vẫn nghĩ là do tác
dụng Hoan Nghi hương nên quỳ nửa canh giờ thì sảy thai. Mà trong vật này có xạ hương, đốt với thân thể tôi tất nhiên có chỗ tổn hại. Nhưng mỗi
ngày tôi chỉ ở trong cung Mộ Dung Thế Lan cũng chỉ ba bốn canh giờ, hiệu lực của thuốc mạnh đến thế sao?
Nếu suy nghĩ tường tận, mấy ngày trướcvào trong cung cô ta, tôi có
lần không khỏe. Vậy nên nói từ đâu? Bởi vì đủ loại kiêng kị với cô ta
dẫn đến tâm tư lao lực quá độ sao? Nhưng mọi thức ăn nước uống tôi đều
dùng kim bạc, tất nhiên không thể có sai sót gì trong đồ ăn cả, vậy tôi không khỏe từ đâu mà đến?
Một lúc sau Ôn Thực Sơ đi tới, tôi cũng không muốn hàn huyên với hắn, đi thẳng vào vấn đề : “Vì sao Đoan phi bệnh nặng vậy?”
Hắn cũng không đáp, chỉ hỏi : “Nương nương có nghe nói qua thuốc hoa hồng chưa?”
Tôi cả kinh sợ hãi, bật thốt lên : “Đó chẳng phải là thuốc sảy thai sao?
Hắn gật đầu nói : “Đúng. Hoa hồng có thể lưu thông tắc mạch máu. Dùng cho tắc kinh, đau bụng kinh, trị huyết khối u, bị thương. Phụ nữ có
thai dùng sẽ bị sảy thai.” Hắn ngẩng đầu, trong mắt chợt sáng lên, hiện
lên tia thương xót : “Nếu không có bầu, không bị ốm đau mà dùng liều
lượng lớn, sẽ làm tổn thương da huyết mạch, thậm chí không thể sinh
con.”
Tôi hoảng sợ, mặt mày hiện vẻ kinh ngạc. Sau một lúc lâu mới hỏi : “Bệnh Đoan phi giao cho huynh có thể khỏi hẳn không?”
Hắn cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nói : “Chỉ sợ không thể, vi thần
chỉ có thể đảm bảo Đoan phi nương nương sống tốt.” Hắn ngừng một chút,
lại nói : “Mặc dù có vị danh y nào ở đây, Đoan phi cũng không thể sinh
con được.”
Khó trách, tỷ ấy thích trẻ con như vậy! Ôn Thực Sơ được tôi nhờ cậy
tận tâm tận lực cứu chữa cho Đoan phi, mà hắn nói như vậy, có thể thấy
rằng thân thể Đoan phi bị thương tổn nặng, sức hắn không có khả năng
chữa trị khỏi.
Nguyên nhân thân thể Đoan phi bị thương tổn, tôi không được phép
biết. Mà tôi, rất cảm kích nhiều lần tỷ ấy cấn nhắc tôi, tôi cũng chỉ có thể giúp đỡ được chừng ấy, vì thế nói : “Bản cung hi vọng huynh có thể
để cho tỷ ấy sống tốt, đừng chịu quá nhiều ốm đau hành hạ là được.”
Hắn gật đầu : “Vi thần sẽ dốc hết toàn lực.”
Tôi nhớ tới thắc mắc của mình, hỏi : “Năm đó bản cung tránh sủng,
huynh cho bản cung uống thuốc có khiến thân thể tổn hại không?” Do dự
một lúc, nói thẳng : “ Liệu khiến sức khỏe suy yếu, dễ dàng sảy thai
không?”
Hắn có chút chấn kinh, cẩn thận suy xét khá lâu, nói : “Năm ấy vi
thần phân lượng thuốc tính toán rất cẩn thận, vả lại sau khi dùng nương
nương không hề khó chịu. Nếu như sảy thai, chắc chắn không có khả năng.
Chỉ có điều…. sức khỏe mỗi người khác nhau nên cũng khó nói.”
Cõi lòng tôi chán nản. Bất luận thế nào, đứa trẻ đã không còn, cứ
thắc mắc dây dưa thì có ích lợi gì? Phụ hoàng của nó, đã sớm quên nó
rồi.
Ôn Thực Sơ âm trầm nhìn tôi, tôi có chút không được tự nhiên, lại không muốn nhiều lời với hắn, liền đi thẳng.
Cận Tịch chưa thấy trở về, một mình về cung cũng chán chết, tùy tiện
đi lung tung, cũng có thể mất đi sự lo lắng và một ít khổ sở. Mải mê
ngắm đá thạch, đi vào khe núi giả ở trên dòng suối nhỏ, tiếng chim oanh
hót chip chip, khe nước róc rách, đi vòng mấy vòng, đi ra khỏi hòn non
bộ, mới phát hiện mình đến khu rừng sau Nghi nguyên điện rồi.
Huyền Lăng thường ở ngự thư phòng trong Nghi nguyên điện để phê duyệt tấu chương, lo lắng quốc sự. Nhưng mà nhìn tấu chương chất đầy như núi
và hội nghị cứng nhắc khiến chàng đau đầu, càng ham mê không khí trong
lành và tiếng chim hót. Vì thế, chàng cho xây một rừng cây ở sau Nghi
nguyên điện, hơn mười năm nay, cây lớn xanh tươi, khi có gió phát âm
thanh giống tiếng sóng biển. Chim chóc được nuôi thả cứ hót tí tách véo
von.
Tôi đã từng làm bạn chàng cùng phê duyệt tấu chương, nhiều khi hai
người đều hào hứng thì chàng rủ tôi vào rừng rậm thư giãn, cùng dắt tay
sóng vai, thì thầm mật ngữ, lời nói nhẹ nhàng. Người hầu và các cung nữ
sẽ không tới làm phiền, thời gian tốt đẹp như vậy. Giống như trời và
đất, cho tới giờ chỉ có tôi và chàng, không còn quân thần, chỉ có phu và thiếp.
Còn bây giờ, đã bao lâu rồi tôi chưa đặt chân đến Nghi nguyên điện
nhỉ? Chàng cũng ít tới Đường lê cung của tôi. Từ lần gặp mặt đó, là khi
nào?
Hình như là ngày hoàng hôn – không, đó là trời sáng sớm, tâm trạng
tôi không tốt, soi gương nhìn lại bản thân, đã thấy mình vì đau lòng quá mà gầy đi nhiều.
Chàng từ bên ngoài đi vào, ngồi uống trà, nhàn rỗi nhìn dung nhan tôi trong gương, đứng dậy vuốt nhẹ gương mặt tôi, nói : “ Vết sẹo trên mặt
nàng đã không thấy nữa. Cũng không tồi.” Tôi tự hại tâm mình khốn khổ,
cũng nhớ tới lý do khốn khổ này, cảm thấy khó chịu. Lại nghe chàng nói : “Nếu như để lại sẹo thì phải làm thế nào, thật là ngọc bích có tì vết
rồi.”
Có chút nhàm chán ngồi dậy, quay đầu cười nói : “Hoàng Thượng thật sự yêu dung nhan của thần thiếp nha.”
Huyền Lăng cười : “ Huyên Huyên mĩ miều há có thể cô phụ?”
Trong lòng tôi cười, thì ra chàng quan tâm dung mạo của tôi đến vậy,
“bốp” một tiếng vung rơi xuống ta chàng, tránh ra đi, trực tiếp đi ngủ
không thèm để ý đến chàng nữa.
Chàng cũng không giống vẻ thường ngày tới dỗ tôi, giống như rất tức
giận, nói : “ Quý tần, tính tình nàng quá quật cường. Trẫm nghĩ nàng mới mất con nên không muốn so đo với nàng, nàng nên yên lặng một chút đi.”
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, không quay lại nữa.
Sau tôi hỏi Cận Tịch : “Phải chăng Hoàng Thượng chỉ yêu quý dung mạo của ta?”
Cận Tịch trả lời thật cẩn thận : “ Dung mạo nương nương làm người ta
quên phàm trần, nói vậy không người nào có thể coi như không nhìn thấy.”
Hoán Bích cười khổ : “Hóa ra dung mạo nữ tử so với tích cách càng
khiến nam nhân thích hơn. Có thể thấy nam tử đều thích diện mạo đẹp.”
Tôi lắc đầu : “ Thật ra cũng không hẳn. Dung mạo bên ngoài, tính cách bên trong, tất nhiên so với tính cách còn nhìn rõ hơn. Không có diện
mạo đẹp, chỉ sợ ít nam tử nguyện ý tìm hiểu tính cách của muội. Nếu như
không có tính cách thì làm sao có thể cùng muội sống chung lâu dài hạnh
phúc được. Đúng là thiên hạ có nhiều nam tử yêu say đắm sắc đẹp, nhưng
Gia cát Khổng Minh và xấu thê Hoàng thị, cử án tề mi, có thể biết rằng
thế gian này cũng có nam tử không dính bụi trần.”
CỬÁN TỀ MI nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ
của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay
ngang mày)
Hoán Bích nói : “ Thế gian có mấy ai như Gia cát Khổng Minh chứ!”
Lúc này, lại đến phiên tôi cười khổ, đúng vậy, thế gian này hầu hết
nam tử tuyển chọn sắc. mà nữ tử, lấy sắc dụ kẻ khác, có thể tốt bao lâu? Cuối cùng tôi cho rằng chàng có chút tình ý với tôi, cũng yêu thích
tôi. Nhưng khi chàng đến đây, đưa mắt chú ý, lại là dung nhan xem có đẹp như cũ hay không.
Nghĩ như vậy, đáy lòng có chút buồn bã. Huống chi cảnh sắc trước mặt
như vậy, những thứ vui mừng rộn rã ngay trước mắt. Vì thế cũng không
muốn dừng lại, xoay người rời đi.
Nhưng mà đang muốn đi, chợt nghe có người nói chuyện, tâm tư khẽ
động, theo bản năng núp dưới gốc cây. Người đang đi chẳng phải là Huyền
Lăng và Lăng Dung sao, tuy Lăng Dung vẫn duy trì khoảng cách một bước
với chàng, nhưng oanh oanh yến yến, rất thân mật. Tình cảnh này, giống
tôi lúc trước, điều duy nhất không giống, người sóng vai Huyền Lăng đi
là tôi mà thôi.
Lăng Dung, muội ấy vẫn bộ dáng khiêm tốn như vậy. Vì sự khiêm tốn này, khiến lòng người nảy sinh yêu mến.
Lăng Dung bây giờ, toàn thân mặc trường y hoa đào nhỏ vụn vàng, phía
dưới gấm váy ngọc châu màu trắng bạc, trên đầu chỉ cài cây trâm có tua
rua viên chân trâu thật dài, có chút thanh tao hoa lệ, càng nổi bật thần sắc lên. Ngôn ngữ muội ấy dịu dàng : “Hoàng Thượng đã nhiều này không
gặp Chân tỷ tỷ, đêm nay có cần đến chỗ tỷ tỷ không?”
Thần sắc Huyền Lăng hơi do dụ, nói : “ Không phải trẫm không muốn đi
thăm nàng. Đứa trẻ không còn, trẫm cũng đau lòng, nhưng tính tình nàng
ấy thật quá quật cường. Nữ tử quật cường như vậy, vẫn không tốt.” Nói
xong mỉm cười : “ Nếu như nàng ấy hòa thuận bằng một nửa nàng thì tốt.”
Lời này rót vào trong tay, gần như sửng sốt, trong mắt giống như bị
thứ gì đó liên tiếp đâm vào, chua xót khó chịu, trước mắt là mảng trắng
xóa, nhìn thân cây thẳng cũng thành vặn vẹo. Chàng chê tính tôi quật
cường không thể uyển chuyển mềm mại, lời bất mãn của chàng với tôi nghe đột ngột như vậy, vốn không dễ chịu gì. Huống hồ, trước mặt sủng phi
của chàng mà chàng lại chỉ trích lỗi sai của tôi như vậy.
Lăng Dung nghĩ ngợi, thấp giọng nói : “ Nếu tỷ tỷ có chỗ nào khiến
Hoàng Thượng không vừa ý, xin Hoàng Thượng thông cảm cơn đau xót mất con của tỷ tỷ. Thật ra tỷ ấy cũng rất đau khổ.”
Huyền Lăng có chút bất mãn : “ Nàng ấy đau khổ. Trẫm cũng đau khổ.
Sao nàng ấy không nghĩ cho trẫm, trẫm cũng mất 2 đứa trẻ, trong cung
nhiều thị phi như vậy, nhìn nàng ấy cười cũng khó. Suy cho cùng từ trước giờ trẫm quá nuông chiều nàng ấy rồi.”
Tôi im lặng cười rộ lên, cơn đau mất con của tôi lại thành khuyết điểm chàng làm hư tôi.
Lăng Dung sợ hãi, vội hỏi : “ Thần thiếp không có ý này.”
Huyền Lăng thổn thức : “ Thật ra Huyên Huyên cười rất đẹp.” Nhưng lại nghe muội ấy tự trách, an ủi : “ Không liên quân đến nàng. Trẫm cũng
muốn đến thăm nàng ấy, khi nào rảnh thì đi thăm.” Suy nghĩ một chút lại
nói : “ Nàng và Huyên Huyên tình đồng tỷ muội, tính tình của nàng ấy,
nàng biết rõ đấy. Bây giờ nàng ấy lại đang đau lòng, trẫm cũng rất khó
xử, cũng có chút không đành lòng đi thăm nàng ấy.”
Lăng Dung ngân nga lời nói nhỏ nhẹ nói : “ Vâng. Gia thế tỷ tỷ tốt,
học vấn lại giỏi, thần thiếp rất ngưỡng mộ tỷ tỷ, cũng hi vọng Hoàng
Thượng có thể giống như trước kia, yêu thích tỷ tỷ. Nhưng thần thiếp
nghĩ lại, bây giờ tỷ tỷ nghĩ không thông, cho nên vẫn đau lòng, cũng
không thể hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt. Nếu sau này tỷ ty nghĩ thông
suốt, tự nhiên sẽ quay trở lại. Chi bằng trước mắt Hoàng Thượng đừng đi
gặp tỷ tỷ, để tránh lời nói có chút va chạm lại không tốt. Chờ sau khi
thần thiếp sẽ đi khuyên tỷ tỷ, hãy gặp mặt, không phải đều vui vẻ sao?”
Nói xong cẩn thận dò xét thần sắc Huyền Lăng : “ Đây chỉ là chút ngu
kiến của thần thiếp, Hoàng Thượng đừng chê thần thiếp nhiều chuyện.”
Huyền Lăng nói : “ Tâm tư thông cảm của nàng đối với trẫm và Hoàn quý tần, trẫm sao lại thấy không tốt chứ?”
Lăng Dung thấp mi tâm, khuôn mặt hơi u sầu : “ Hoàng Thượng quá khen. Thần thiếp chỉ thích Hoàng Thượng luôn có thể vui vẻ. Thật ra thần
thiếp vô đức vô năng, không bằng tỷ tỷ có thể phân ưu giải nạn cho Hoàng Thượng.”
Huyền Lăng nói : “Dung nhi không cần tự hạ thấp mình như vậy, nàng và Hoàn quý tần như xuân hoa thu nguyệt, mỗi người mỗi vẻ.”
Lúc này Lăng Dung mới giãn mặt ra, nụ cười của muội ấy nhẹ nhàng và
mềm mại : “Thế Hoàng Thượng thích thần thiếp hơn hay thích tỷ tỷ nhiều
hơn ?”
Cổ họng căng thẳng, giống như hơi thở không được lưu thông. Ngôn ngữ
như vậy, liên tiếp khiến tôi đau lòng và thất vọng khóc không ra nước
mắt. Giống như có bàn tay hung hăng nắm trái tim tôi, xoa nắn, bóp nát.
Gió thổi một trận nóng, một trận lạnh, đập vào mặt như có con côn trùng
bò qua. Chỉ cảm thấy muôn vàn dụng tâm và tình ý trước này, đều không
đáng! Không đáng! Cứ đứng ngẩn ngơ như vậy, bước không ra một bước chạy
trốn.
Huyền Lăng định nói, bèn ho khan hai ba tiếng. Lăng Dung vội vàng vỗ
ngựa chàng, thân thiếp hỏi : “ Hoàng Thượng lao tâm vì quốc sự vất vả,
thần thiếp tự ngắt lá sơn trà dặn người nấu với đường phèn, Hoàng Thượng uống xong sẽ bớt ho ngưng đờm, mà hương vị cũng không đắng.”
Huyền Lăng cười nói : “ Thật vất vả cho nàng đích thân làm chuyện
này, nói đi nói lại, nếu không phải do nàng, sao trẫm ho khan cơ chứ?”
Lăng Dung kinh ngạc, cũng mang theo vài phần tủi thân : “ Vâng. Là
thần thiếp sai. Vậy xin Hoàng Thượng cho biết thần thiếp sai ở chỗ nào?”
Huyền Lăng lộ tia cười xấu xa, véo vành tai của muội ấy nói : “Tối
hôm qua trẫm tưởng nàng thay đổi bộ dáng, soa nàng mắc cỡ không chịu,
nếu không phải cái đó, sao trẫm bị phong hàn được?”
Lăng Dung lúng túng, sắc mặt hồng rực như thấm máu, vội vàng nhìn bốn phía, thấy không có người mới thấp giọng hờn dỗi : “Hoàng Thượng phi lễ chớ ngôn.” Thẹn thùng bức tâm người như vậy, Huyền Lăng bật cười, tiếng cười hù dọa chim chóc trong rừng, cũng hù dọa trái tim tôi. Chỉ cảm
thấy, chết lặng…
Thật lâu sau, Huyền Lăng và Lăng Dung đã đi xa. Ánh tà dương đưa tình hơi chút nhởn nhơ, như nhuộm, sắc hồng như máu, chung quanh vắng lặng
như tờ. Thỉnh thoảng có chim bay lên, “vù” một tiếng đi xa.
Tôi vô cảm đi tới, mắt ngây ngô không giọt nước mắt, tim gan run rẩy
đau đớn, cô đơn khó chịu. Tay chân từng đợt rét run, cũng không biết bản thân muốn đi đâu. Nếu về cung với bộ dạng này, bọn người Lưu Chu sẽ vì
tôi mà lo lắng. Nhưng không quay về, thâm cung to như vậy, tôi có thể đi nơi đâu nương náu.
Dưới chân vô lực, dường như đã dẫm nát hết đống cây bông vừa dày vừa
nặng, đi thật lâu thật lâu, mới bước đến con đường vĩnh hạng lát đá trơn nhẵn và cứng rắn. Chẳng may đụng phải Cận Tịch vẻ mặt đầy lo lắng, thấy tôi mới từ từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cầm cẩm tú áo choàng
trong tay choàng lên người tôi, nói : “ Là nô tỳ không tốt, quay về
muộn. Khiến nương nương phải chờ lâu.” Cô cô thấy tôi giống như hồn bay
phách lạc, chạm vào bàn tay tôi run lẩy bẩu, lại càng sợ hãi : “ Nương
nương làm sao vậy? Vừa rồi người đi đâu, đừng làm nô tỳ lo lắng.”
Tôi dùng lực lau khóe mắt sớm khô khốc nước mắt, miễn cưỡng mở miệng nói : “Không có gì, gió thổi mờ mắt thôi.”
Cận Tịch đâu dám trì hoãn, lo lắng nói : “Sợ là gió lạnh thổi vào
thân thể đang nóng, nô tỳ hầu hạ nương nương đi về nghỉ tạm nhé.”
Trở lại trong cung, thấy Hoán Bích và Lưu Chu thấy tôi trong bộ dạng
này cũng bị dọa nhảy dựng cả lên, lại không dám hỏi nhiều, tôi không cho mời thái y đến, chỉ đuổi bọn họ ra ngoài. Sắc trời đã trễ, trong điện
vẫn chưa châm ánh nến, âm u sâu xa yên tĩnh.
Tôi đắp kín chăn, nhịn lúc lâu mới khóc, chút giọt lệ thấm ướt trên chiếc chăn bông dày mềm mại này, cả mảng ẩm ướt mà nóng.