Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

Chương 94: Q.1 - Chương 94: DẪN QUÂN NHẬP ỨNG




Quân Phi Vũ 2 ngày này vẫn canh giữ ở bên giường Hoa Trầm Hương, ko ngừng cầu xin về phía trời: Lão thiên gia, van cầu ngươi, mau làm cho Trầm Hương tỉnh lại đi!

Ko chỉ nàng sốt ruột, nữ hoàng bệ hạ lúc nào cũng phái người đến đây hỏi.

Mà làm phụ trách trị liệu Hoa Trầm Hương ngự y Ôn Dịch Nho, càng mỗi ngày canh giữ ở Phi Vũ cung, ngoại trừ nấu thuốc, cơ hồ 1 tấc cũng ko rời quan sát đến phản ứng Hoa Trầm Hương.

2 ngày trôi qua, nhưng Hoa Trầm Hương lại là ko có tỉnh lại, mọi người tro lòng lại trầm xuống.

Sáng sớm ngày thứ 3, Quân Phi Vũ cũng chịu ko nổi nữa, Ôn Dịch Nho 1 kiểm tra hoàn thân thể Hoa Trầm Hương, nàng lập tức khẩn trương được nắm lấy cánh tay Ôn Dịch Nho- Thế nào? Trầm Hương rốt cuộc có thể hay ko tỉnh lại?

Ôn Dịch Nho ngước mắt nhìn nàng, con ngươi đen trung có ko hiểu, có mê hoặc, có trầm trọng, đôi môi nhúc nhích 1 lát, cuối cùng mới vô lực nói- Công chúa, thứ lỗi! Vi thần nhất thời cũng tra ko ra cái gì mao bệnh, đúng theo tình trạng khôi phục, hoàng thượng Thương Ngô chậm nhất phải là nên tỉnh từ tối hôm qua.

_ Nhưng hiện tại người ko tỉnh là sự thực, ngươi còn có biện pháp nào có thể làm cho hắn lập tức tỉnh lại?

Quân Phi Vũ là thật sắp phát điên.

Bọn họ đã ko có thời gian trì hoãn, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như Trầm Hương còn chưa tỉnh, nàng kia phải bồi Trầm Hương cùng nhau lên đường chạy tới Thương Ngô biên cảnh làm con tin.

Nhìn thấy Quân Phi Vũ sốt ruột, Ôn Dịch Nho tro lòng càng áy náy, nếu như mình thực sự trị ko hết Hoa Trầm Hương, Quân Phi Vũ liền thực sự muốn đi làm con tin, nghĩ đến nàng muốn làm con tin, tim của hắn liền khó chịu đắc tượng là đè ép 1 tảng đá.

Càng là khó chịu, hắn lại càng là muốn giải quyết.

Nhớ tới 2 ngày trước người này còn hảo hảo, bệnh tình 1 mực khống chế của hắn trung, thế nào 2 ngày này ngược lại sẽ 1 điểm khởi sắc cũng ko có? Hắn nhưng chưa từng có hoài nghi tới y thuật của mình, nhưng tất cả đều là mình tự thân tự lực, chẳng lẽ thật có cái đốt nào xảy ra vấn đề?

Hắn buông xuống con ngươi đen trung hiện lên 1 tia lợi quang, cung kính nói- Hồi công chúa, đãi vi thần lại tỉ mỉ kiểm tra 1 lần, nhìn nhìn là nơi nào có sơ hở, nếu quả thật là vi thần sai, vi thần nguyện 1 mình gánh chịu sai lầm.

_ Ôn Dịch Nho, ngươi nên biết, nếu như Trầm Hương xảy ra chuyện, trách nhiệm này cũng ko phải là 1 mình ngươi có thể gánh chịu được. Coi như ta cầu xin ngươi, có được ko?- Quân Phi Vũ thanh âm có chút nôn nóng, có chút chưởng cầm ko được sự tình bất đắc dĩ.

Ôn Dịch Nho trở về thái y viện, lập tức tìm được mình mở phương thuốc, nhất nhất sàng chọn, ko có phát hiện sai lậu, lại đi tìm bảo thuốc chuy tử, mặc dù thuốc đều là mình tự mình trảo, nhưng hắn vẫn là muốn lại kiểm tra 1 lần, nhìn thời gian bốc thuốc có hay ko làm lỗi, lại đột nhiên phát hiện thuốc lon (Nồi nấu thuốc thời xưa, giống nồi nấu thuốc bắc ngày nay) kia thế nhưng trống rỗng, thuốc lon ko thấy!

Ôn Dịch Nho lông mày rậm túc lên.

Suy nghĩ kỹ 1 hồi, hắn mới đứng dậy, thần sắc làm như hạ 1 cái gì quyết tâm, đi nhanh hướng phía thái y viện đi tới.

Vừa vào thái y viện, Ôn Dịch Nho như thường hướng tổn quản Tạ Ơn cùng các vị đồng liêu chào hỏi, liền 1 người ở nơi đó lặng yên tượng thường ngày như nhau lấy thuốc.

_ Dịch Nho, có muốn ta giúp hay ko?- Tạ Ơn đi tới, thân thiết cười hỏi.

Ôn Dịch Nho ngước mắt, cười lắc đầu- Tạ ơn Tạ sư thúc! Ko cần, chỉ là lấy 1 chút thuốc, 1 hồi là được rồi.

_ Hoàng thượng Thương Ngô quốc bệnh tình thế nào? Nghe nói Thương Ngô quốc đã hạ thông điệp, yêu cầu quốc gia của ta giao người ra. Dịch Nho, sư thúc nhưng cho ngươi bóp 1 phen mồ hôi kia! Tro thái y viện của ta xét về tài y thuật của ngươi là tốt nhất, chiếm được sư huynh y bát chân truyền, nếu như ngay cả ngươi cũng ko trị được, thái y viện của ta cũng muốn chuẩn bị đóng cửa rồi.

Tạ Ơn nói nghe tình thâm ý thiết, chỉ có cặp kia 1 chút phù thũng mắt tam giác lý nhìn ra được có 1 ti duật tai nhạc họa.

Tạ Ơn chính là sư phó của Ôn Dịch Nho là sư đệ Bỗng An Dương, Bỗng An Dương từ lúc trước khi vào cung đã mang tiếng “Thần y”.

Tên nghe thấy thế, sau liền bị nữ hoàng bệ hạ lãm vào tro cung, thụ với nặng chức tổng quản.

Năm đó bọn họ sư huynh đệ cùng vào cung môn, Tạ Ơn vẫn vì Bỗng An Dương làm trợ thủ, ở Bỗng An Dương 1 năm trước lâm bệnh sau khi mất đi, tổng quản thái y viện mới do Tạ Ơn tiếp nhận chức vụ.

Năm đó Ôn Dịch Nho 2 huynh muội vào cung, khổ vô nhất nghệ tinh, ở tro cung bị người khi dễ, Ôn Dịch Nho ngưỡng mộ y thuật Bỗng An Dương, nhưng vì Bỗng An Dương tính tình cổ quái, bình thường trừ nữ hoàng bệ hạ bên ngoài, những người khác khó có được đặng mời hắn, mà lại vẫn chưa có người nào dám động hắn, bởi vì hắn còn có 1 hạng tài nghệ rất dọa người. . .Thần Châm!

Hắn 1 bộ châm, có thể dùng tới cứu người, đồng dạng, cũng có thể dùng để sát nhân!

Ôn Dịch Nho vì bái sư, từng đủ ở cửa sau thái y viện quỳ 3 ngày 3 đêm, cho đến ngất, lúc này mới cảm động tâm lạnh Bỗng An Dương, chính thức thu hắn làm đồ đệ.

Ôn Dịch Nho theo từng tí bắt đầu học khởi, tro đó nhận hết Bỗng An Dương làm khó dễ dằn vặt, nhưng hắn đều cam chi nếu di. Dần dà, Bỗng An Dương thực sự đem hắn trở thành con trai của mình đối đãi giống nhau, đem y thuật của mình dốc túi tướng thụ.

3 năm này đến, Tạ Ơn 1 mực bên người chiếu cố hắn, có thể nói, đối Tạ Ơn, Ôn Dịch Nho vẫn lòng mang cảm kích.

Thẳng đến 1 năm trước, Bỗng An Dương lâm bệnh qua đời, tổng quản thái y viện do sư thúc Tạ Ơn tiếp nhận chức vụ, Ôn Dịch Nho ko hề câu oán hận, chỉ là an phận làm chính mình phân nội chuyện, nghiên cứu y thuật, còn có sư phụ trước khi lâm chung giao cho hắn tuyệt kỹ Thần Châm.

Lúc này, đối mặt với Tạ Ơn thân thiết, Ôn Dịch Nho cũng trở về thủ cười yếu ớt nói- Sư thúc, ngài cứ yên tâm đi! Dịch Nho còn chịu đựng được, ko có việc gì, ngài ko phải luôn luôn tin Dịch Nho sao?

Tạ Ơn nghe hắn này 1 phản hỏi, vội vàng cười ha ha- Phải, phải, người khác y thuật sư thúc có thể ko tin, thế nhưng Dịch Nho y thuật, chiếm được sư huynh chân truyện, sư thúc là tuyệt đối tin được.

Chuyện phiếm tro lúc đó, Ôn Dịch Nho đã lấy xong thuốc.

Hắn hướng Tạ Ơn giơ giơ lên gói thuốc tro tay, giữa con ngươi lại dẫn tối nghĩa cười cười (Tựa như câu tự tiếu phi tiếu)- Sư thúc, ko có ý tứ, Dịch Nho ko thể cùng ngươi hàn huyên. Dịch Nho muốn đi nấu thuốc, đây là công chúa điện hạ cấp Dịch Nho 1 cơ hội cuối cùng, thật sự nếu ko chữa cho tốt hoàng thượng Thương Ngô, công chúa tuyệt đối sẽ ko tha Dịch Nho.

Nhìn Ôn Dịch Nho kia trương suy sụp hạ khuôn mặt tuấn tú, Tạ Ơn tro lòng 1 trận thống khoái, mặt ngoài lại ôn hòa cười nói- Vậy ngươi vội vàng đi thôi! Đừng trễ nải chính sự.

_ Tạ ơn Tạ sư thúc!- Ôn Dịch Nho lại hướng Tạ Ơn chắp tay, lúc này mới mang theo gói thuốc đi hậu viện nấu thuốc.

Rửa thuốc, nấu nước, Ôn Dịch Nho mỗi 1 quan đều làm được tỉ mỉ cẩn thận, khi hắn đang muốn đem tẩy sạch thuốc bỏ vào thuốc lon, như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại đi lấy 1 tân thuốc lon đi ra rửa, lúc này mới đem thuốc Đông y phóng đi vào, nấu khai hậu, lại từ từ dùng lửa nhỏ đồn.

Ôn Dịch Nho ở bếp nấu tiền trành 1 lát, đột nhiên cảm giác đau bụng, ôm bụng rầm rì nửa ngày, thực sự nhịn ko được đứng dậy hướng phương hướng nhà vệ sinh chạy tới.

Nằm từ một nơi bí mật gần đó 1 bóng người, đang nhìn đến Ôn Dịch Nho chạy đi sau này, nhanh chóng chạy ra, lấy ra tro lòng 1 bao bột phấn, trực tiếp rót vào thuốc con lửng lý (Đang nấu dở), dùng để chiếc đũa ở 1 bên cấp tốc giảo mấy cái, đang muốn xoay người chạy đi, cũng đang nhìn thấy phía trước đứng thẳng bóng người, 2 tròng mắt tro nháy mắt trừng lớn.

Ôn Dịch Nho cứ như vậy ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, gió thổi động hắn trường sam, mặc dù ko nói ko giận, thoạt nhìn nhưng vẫn có 1 luồng khí thế làm cho người ta thần phục.

_ Tiểu Thuận, nói cho ta biết, ngươi tại sao muốn làm như vậy? Có phải là có điều gì khổ tâm hay ko? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sẽ tác chủ cho ngươi!

Ôn Dịch Nho nhìn trước mắt này vẫn đi theo mình y đồng Tiểu Thuận, hắn thông minh cơ linh, nhìn thấy hắn, Ôn Dịch Nho chung quy nhớ tới mình trước kia, cho tới nay, hắn đều đem hắn đối đãi giống như đệ đệ, luôn luôn tự tay dạy hắn học tập y lý tri thức, làm cho hắn đi theo bên cạnh mình học tập, bồi dưỡng.

Khi thấy hắn đem thuốc ngã vào thuốc lon thời gian, tim của hắn thực sự cảm thấy đau nhói, loại này bị thân nhân bằng hữu phản bội cảm giác, làm cho hắn thật muốn kháp cổ hắn, chất vấn hắn, tại sao muốn đối với hắn như vậy?

Nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, vẫn là ngữ khí ôn hòa hướng dẫn hắn, hi vọng hắn đúng như chính mình suy nghĩ, có khổ trung mới phải làm như vậy.

Nhìn thấy Ôn Dịch Nho khuôn mặt tuấn tú thượng thương tâm, Tiểu Thuận “Đông” trực tiếp quỳ gối dưới đất, ko ngừng hướng hắn dập đầu- Ôn sư phó, xin lỗi! Là Tiểu Thuận có lỗi với ngươi! Thế nhưng, nếu như Tiểu Thuận ko làm như vậy, muội muội Tiểu Thuận sẽ tử.

Ôn Dịch Nho 2 tròng mắt nhíu lại, vội vàng đem Tiểu Thuận đỡ lên- Tiểu Thuận, việc này ta ko trách ngươi, ngươi mau nói cho ta biết, là ai ép ngươi làm như vậy? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta nhất định giúp ngươi nghĩ biện pháp, đem muội muội của ngươi cứu ra.

Tiểu Thuận giơ lên khóc hoa mặt- Ôn sư phó, ta ko thể nói, bọn họ nói, Tiểu Thuận nếu như dám nói ra, sớm muộn sẽ làm Tiểu Thuận tử.

Ôn Dịch Nho vươn tay, xóa đi lệ trên mặt Tiểu Thuận, giơ lên cằm hắn, làm cho hắn cùng mình đối diện- Tiểu thuận, ngươi nhìn ta, trả lời ta 1 vấn đề, ngươi muốn quốc gia chiến loạn, bách tính bôn ba lưu ly sao?

Tiểu Thuận lắc đầu.

_ Ngươi phải biết rằng, thuốc này là bảo cấp Thương Ngô quốc hoàng thượng uống, 1 khi hắn ở chúng ta Phượng Hoàng quốc xảy ra chuyện, sẽ khơi mào chiến sự 2 nước, nếu như đả khởi trận đến, tử đó là thiên thiên vạn vạn dân chúng, kia được có bao nhiêu người muốn cửa nát nhà tan, trôi giạt khấp nơi a? Ngươi là 1 sâu minh đại nghĩa hảo hài tử, nên biết, nam tử hán đại trượng phu, hẳn là có cái nên làm, có việc ko nên làm!

Tiểu Thuận cúi đầu trầm mặc 1 lát, lại ngẩng đầu lên, trên mặt của hắn tràn đầy kiên quyết- Ôn vi phó, ngài nói đúng, nam tử hán, hẳn là có cái nên làm, có việc ko nên làm Tiểu Thuận cái này đem tất cả nói cho ngài, là…

Đang nói, con ngươi Tiểu Thuận đột nhiên trừng lớn, thân thể 1 oai liền đảo hướng dưới đất.

Ôn Dịch Nho sợ đến kinh hãi, tiến lên 1 bước, đem thân thể Tiểu Thuận tiếp được, nhấn 1 cái hơi thở của hắn, thế nhưng đã khí tuyệt!

_ Tiểu Thuận, Tiểu Thuận…

Ôn Dịch Nho nhìn rõ ràng vẫn đi theo bên cạnh mình người thoáng cái đã chết, chỉ cảm thấy tro cơ thể như là có 1 luồng gió bão ở nổi lên, hắn cơ hồ muốn phát cuồng! Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, bây giờ ko phải là thời gian xúc động.

Hắn run bắt tay vào làm, đang muốn cởi ra y phục Tiểu Thuận, lại đột nhiên nghe được 1 tiếng chợt quát- Dịch Nho, thật ko ngờ, ngươi thế nhưng phát rồ đến tận đây, có phải hay ko Tiểu Thuận phát hiện ngươi làm gièm pha, vì thế, ngươi mới đem hắn giết?

Ôn Dịch Nho tượng là ko có nghe thấy người tới nói chuyện, như cũ xé mở y phục Tiểu Thuận, ở nơi ngực ấn mấy cái, sau đó lại ở chỗ thái dương ấn mấy cái, này mới chậm rãi đứng đứng dậy, đối mặt người tới, nhàn nhạt nói- Ta cũng thật ko ngờ, người tới sẽ là ngươi! Vì sao?

Mặt Tạ Ơn dưới ánh mặt trời, vẫn như cũ có vẻ dữ tợn- Bởi vì sự tồn tại của ngươi uy hiếp tới ta!

Ôn Dịch Nho khuôn mặt tuấn tú hiện lên 1 tia đau đớn- Ta vẫn coi ngươi như là trưởng bối, nếu như ngươi nói 1 tiếng, ta thà rằng từ chức ly cung, vì sao ngươi muốn liên lụy người vô tội? Vì sao ngươi muốn đẩy 2 nước nguy nan mà ko xem lại?

_ Ha ha ha ha…- Tạ Ơn ngửa đầu cười to- Người vô tội, 2 nước nguy nan liên quan gì đến ta? Chỉ cần lão phu có ngày lành quá, ta quản ngươi muốn chém muốn giết đều cùng ta ko có vấn đề gì!

_ Sư thúc, ngươi, ngươi làm sao sẽ biến thành như vậy? Danh lợi, ngươi thật thấy như vậy nặng sao?

Tạ Ơn vẻ mặt càng thêm càn rỡ- Phải! Ta ko chỉ muốn danh lợi, ta còn muốn thăng chức rất nhanh, chỉ cần Thương Ngô quốc hoàng thượng vừa chết, ta có thể thăng quan tiến tước, ngồi trên vị trí cao nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Đột nhiên, 1 tiếng kiều giòn thanh âm vang lên- Sợ rằng Tạ tổng quản phải chấm dứt mộng đẹp ở đây!

Tạ Ơn thân thể chấn động, bỗng nhiên xoay người, lúc đang nhìn đến rất 1 tiếu nhiên bụng nhỏ đứng ở cạnh cửa Quân Phi Vũ cùng Quân Thiên Hựu cùng liên can thị vệ, nét mặt già nua lập tức trắng, 2 chân vô lực mềm nhũn đi xuống, run rẩy thanh âm bái kiến- Vi thần khấu kiến công chúa điện hạ!

_ Người tới! Cấp bản cung đem hắn bắt, đánh vào thiên lao, chờ xử trí!

_ Tuân lệnh!

Liên can thị vệ ở Quân Thiên Hựu suất lĩnh hạ, 1 ầm mà lên, 1 phen bắt Tạ Ơn, đưa hắn trói cái kết kết thật thật.

Tạ Ơn lúc này mới như là phản ứng qua đây, quay đầu rống to hơn- Công chúa điện hạ, vi thần oan uổng a, công chúa điện hạ, vi thần oan uổng a, việc này, đều là Ôn Dịch Nho làm, là hắn muốn vu oan giá họa, hắn mới là sát nhân, công chúa điện hạ minh xét a!

Quân Phi Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Thuận ngã xuống dưới đất đã rồi khí tuyệt, ngước mắt nhìn về phía Ôn Dịch Nho kia trương đã rồi khôi phục bình tĩnh khuôn mặt tuấn tú, khẽ thở dài 1 hơi- Ngươi là thế nào đón được hắn là tay chân?

Ôn Dịch Nho ngửa đầu nhìn trời- Ta nhớ, thời gian sư phụ lâm chung, hắn đã nói ko ra lời, chỉ là nhìn ta, kia tro mắt làm như cất giấu rất nhiều sự, hắn tượng muốn nói cho ta cái gì, lại khổ nổi nói ko nên lời, ở hồi quang phản chiếu 1 khắc kia, hắn ở lòng bàn tay ta lý khắc 2 tự Tạ Ơn!

_ Lúc đó, ta cho rằng sư phụ là muốn cảm tạ ta qua nhiều năm như vậy bồi ở bên cạnh hắn, mà Tạ Ơn, lại vẫn đối với ta có thêm chiếu cố, ta chưa từng có đem 1 ít chuyện ko tốt liên tưởng đến trên người của hắn. Lần này, ta cũng chỉ là bằng trực giác, muốn thử xem có phải hay ko thái y giam ra khỏi nội quỷ, ở vừa nấu thuốc thời gian, ta phát hiện thuốc lon thuốc tra mặc dù đã đổ, nhưng kia lon đế (Đáy nồi) lưu lại 1 điểm thuốc cấu, lại làm cho ta phát hiện khác thường.

Nói đến đây, hắn mặt mày hiện lên 1 tia buồn bã, nặng nề mà than 1 tiếng- Nhưng ta thật ko có nghĩ đến, sẽ thật là hắn!

Quân Phi Vũ vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, trầm mặc 1 hồi, mới hỏi- Kia nếu như 1 lần nữa phối dược, Trầm Hương phải bao lâu mới có thể tỉnh?

_ Chí ít 5 ngày!

Quân Phi Vũ đôi mi thanh tú 1 túc- 5 ngày? Đã quá muộn! Chúng ta ko có thời gian chờ lâu như vậy.

Trầm ngâm một hồi, nàng lập tức nói- Như vậy đi! Dịch Nho, ngươi theo chúng ta cùng nhau khởi hành, đi trước Thương Ngô quốc, đã muộn, sợ sẽ lầm đại sự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.