Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 15: Chương 15: Trị tội gian phi (2)




Thanh âm chói tai vang lên, một bên má Lệ phi đã in hằn năm dấu tay của Hiền phi. Hiền phi như đã có sự chuẩn bị trước, ra vẻ tức giận vả miệng Lệ phi, khiến cho Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng có chút sửng sốt. Thường ngày Hiền phi đoan trang, hiền thục, luôn biết cách lấy lòng người khác, chưa bao giờ nàng ta nặng nhẹ với bất kỳ ai.

Hiền phi nhíu mày nhìn Lệ phi, trong mắt đã ẩn hiện nét giận dữ:

- Lệ phi, bổn cung thường ngày nói muội phải kính trên nhường dưới, hành sự không được lỗ mãng, giữ nề nếp hậu cung. Thân ở phi vị tam phẩm thì nên biết lấy đại cục làm trọng, gặp chuyện trái với cung quy phải lập tức bẩm bảo, thì ra muội lại xuyên tạc lời nói của bổn cung, gây nên chuyện hệ trọng như vậy. Thanh danh của Hoàng hậu nương nương sao có thể để muội tùy ý vấy bẩn. Muội hành xử lỗ mãng, không nghĩ đến người nhà của mình sao?

Lệ phi ôm một bên má, vô cùng sửng sốt xen lẫn phẫn uất nhìn Hiền phi hùng hổ giáo huấn. Hai chữ “người nhà” kia khiến nàng ta như chết trân tại chỗ, chỉ dám nuốt hết uất hận vào trong lồng ngực.

Vương Chi Lăng nghe thấy lời nói của Hiền phi, liền cảm thấy có điều gì đó khuất tất, nàng mỉm cười nhàn nhạt rồi nhàn nhã bưng tách trà lên môi.

Thân Giang Kiệt nhìn một màn trước mắt, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lệ phi. Lệ phi bị dồn vào thế bí, không còn cách nào khác đành cắn càng:

- Bệ hạ, xin người nghe thần thiếp nói, là thần thiếp ngu muội nghe theo lời ả Vân Thúy này, ả ta hãm hại Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nóng lòng vì thể diện của Bệ hạ nên mới hành xử lỗ mãng. Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi, Bệ hạ…

- Bệ hạ, nô tỳ không dám, không có lệnh của chủ tử, nô tỳ sao dám mưu hại Hoàng hậu nương nương.

Vân Thúy dập đầu khóc lóc, Thân Giang Kiệt càng nghe càng chán ghét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lệ phi đang không ngừng dập đầu đến chảy máu. Hắn quay sang nhìn dáng vẻ điềm đạm của Vương Chi Lăng, ôn tồn nói:

- Chuyện này tổn hại đến Hoàng hậu, chi bằng Hoàng hậu toàn quyền định đoạt đi.

Vương Chi Lăng nghe Thân Giang Kiệt gọi đến mình, liền buông tách trà trên tay, rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống nhận lệnh.

- Thần thiếp tuân chỉ.

Vương Chi Lăng đứng dậy, liếc nhìn xuống Lệ phi và Vân Thúy đang khổ sở khóc lóc dưới đất, ánh mắt nàng lạnh lẽo, toàn thân phút chốc tỏa ra hàn khí bức người, khiến Lệ phi và Vân Thúy sợ đến hồn bay phách lạc.

Vân Thúy thức thời, biết rõ chính mình không thể thoát tội, liền liên tục dập đầu xuống đất:

- Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, là Lệ phi đem tính mạng người nhà của nô tỳ bức ép nô tỳ, nô tỳ không dám trái lời, sợ liên lụy người nhà, xin Bệ hạ và nương nương khai ân.

Vương Chi Lăng vốn đã đoán được Vân Thúy là bị Lệ phi mua chuộc, nàng cũng không định xử phạt nặng, dù sao nàng ta cũng không phải kẻ chủ mưu.

- Vân Thúy, ngươi vu oan giá họa cho bổn cung, tội đáng muôn chết. Bổn cung niệm tình ngươi vì người nhà gặp nạn, không xử chết ngươi. Tuy nhiên, tội sống khó tha.

Vương Chi Lăng ra lệnh cho vài tên tiểu thái giám tiến vào bên trong tẩm cung, lạnh lùng ra lệnh

- Vả miệng Vân Thúy một trăm cái, đánh gãy một chân của nàng ta, vĩnh viễn đuổi ra khỏi cung.

Ánh mắt Vương Chi Lăng vô cùng lạnh lẽo, khiến cho Vân Thúy vừa nghe hình phạt mà mình phải chịu chỉ còn biết không ngừng khóc lóc xin tha. Bốn tên thái giám liền lôi nàng ta ra ngoài, tránh để làm phiền tai mắt chủ tử.

Lệ phi thấy Vương Chi Lăng thẳng tay trừng phạt Vân Thúy, nàng ta sợ đến ngây ngốc ngồi ở dưới đất, toàn thân bất động. Vương Chi Lăng nhìn bộ dạng sợ hãi đến ngây dại của nàng ta, nàng thầm cười lạnh trong lòng.

- Lệ phi!

Lệ phi giật mình khi nghe thấy thanh âm lạnh lẽo âm u của Vương Chi Lăng. Vương Chi Lăng hất cằm nói:

- Ngươi vu oan giá họa cho bổn cung, náo loạn hậu cung, khiến Bệ hạ lo lắng bất an, còn mưu hại thần tử của Thiên Quốc, tội trạng của ngươi dù chết ngàn lần cũng không đền được hết. Bổn cung cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi khai ra kẻ chủ mưu đằng sau lưng ngươi, bổn cung đảm bảo tội trạng lần này sẽ do một mình ngươi gánh lấy, không liên can gia quyến.

Lệ phi lúc này đã hồn bay phách lạc, sợ hãi đến mức không còn chút sức sống. Nàng ta không ngờ một chút nông nổi của mình lại khiến cho bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nàng ta đã lên kế hoạch thiếu chu toàn, lại nôn nóng lật đổ Vương Chi Lăng, khiến cho bản thân mình không còn đường lui. Lệ phi ngồi dưới đất sững sờ một chút, rồi lại như điên dại chỉ tay vào mặt Vương Chi Lăng:

- Không có ai chủ mưu đằng sau lưng ta cả, là ta hận ngươi, Vương Chi Lăng, ta hận ngươi dùng tư hình với ta, hủy hoại dung nhan của ta, khiến Bệ hạ chán ghét ta, đoạt đi ân sủng của ta! Ta hận ngươi, ta có chết cũng phải nguyền rủa ngươi!

*Chát*

Lệ phi hứng trọn cú tát nảy đom đóm mắt của Thân Giang Kiệt. Hắn vừa nghe thấy Lệ phi nguyền rủa Hoàng hậu của hắn, cơn giận dữ trong lồng ngực phút chốc bốc lên tận đầu.

- Người đâu, lôi ả độc phụ này vào lãnh cung, biếm làm thứ dân, cả đời này không được ra ngoài!

Lệ phi bị hai tên thái giám xồng xộc lôi đi, nàng ta vẫn luôn miệng xin tha, ra khỏi tẩm cung thì bắt đầu không ngừng nguyền rủa Vương Chi Lăng.

Chúng phi tần ai nấy đều sợ hãi. Hành cung An Châu cũng có lãnh cung, là nơi vô cùng hẻo lánh, gần như chỉ có vài vị chủ tử trước đó phạm trọng tội bị biếm vào. Lãnh cung ở nơi nào cũng đều đáng sợ như nhau, có điều, ở tại kinh thành còn có thể dựa vào quan hệ của gia quyến ở tiền triều mà kiếm bữa cơm tử tế, còn ở nơi này thì…

Thân Giang Kiệt quét mắt nhìn xuống đám phi tần vẫn đang cúi đầu sợ sệt ở bên dưới, trong lòng bất chợt cảm thấy tức giận. Hậu cung của hắn chỉ có vài người, mà một phi tần nhỏ bé lại dám cả gan hãm hại Hoàng hậu, mưu hại thần tử triều đình, sinh chuyện thị phi, khiến cho hậu cung náo loạn.

- Từ nay về sau, hậu cung trên dưới phải lấy chuyện hôm nay làm bài học cho mình, nhất định không được để chuyện tương tự xảy ra thêm một lần nào nữa.

Nói rồi, Thân Giang Kiệt lại nắm tay Vương Chi Lăng, kéo nàng đứng dậy. Vương Chi Lăng có chút sửng sốt, theo bản năng hơi rụt tay lại. Thân Giang Kiệt thấy nét mặt Vương Chi Lăng không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn cứ thích nắm tay nàng, liền nhất quyết kéo nàng đứng lên.

Vương Chi Lăng đột ngột bị kéo mạnh, nhất thời không đứng vững được, lại ngã ngược về phía sau, Thân Giang Kiệt nhanh tay đỡ lấy eo nàng, đem nàng khóa vào trong ngực mình.

Một màn trước mắt diễn ra trong tích tắc, nhưng cũng đủ để Hách Đằng, Thôi Vĩnh Khanh cùng chúng phi tần cảm thấy sượng trân người. Thôi Vĩnh Khanh biết điều, liền cung kính cáo lui, chỉ có Hách Đằng là ngây người ra, đứng nhìn Đế Hậu hai người tay trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Thân Giang Kiệt rất tự nhiên ôm lấy Vương Chi Lăng rời khỏi tẩm điện của Trương thị, nàng vừa đi vừa nói nhỏ vào tai hắn:

- Bệ hạ, đây là chỗ đông người, người… buông thiếp ra được không?

- Không được!

Thân Giang Kiệt không thèm để ý thái độ khó xử của Vương Chi Lăng, bàn tay vẫn không chịu rời khỏi vòng eo mảnh mai, tinh tế của nàng.

Hai người đi được một đoạn thì đám phi tần ở tẩm cung của Trương thị cũng bắt đầu tản ra. Hiền phi cũng quay trở về tẩm cung của mình, nàng ta vừa đi vừa giấu bàn tay đã mướt mồ hôi bên trong tay áo.

- Nương nương, lần này Trương thị thực sự lỗ mãng. Nhưng nô tỳ không hiểu, kế hoạch của nàng ta sơ hở như vậy, vì sao chúng ta không…

Người vừa lên tiếng là cung nữ Thanh Mai, bồi giá của Hiền phi, theo nàng ta đã nhiều năm. Hiền phi vừa đi vừa ngắt một cành hoa bên vệ đường, nét mặt có vẻ cũng không còn căng thẳng.

- Bổn cung đương nhiên biết, Trương thị ngu muội, chết không đáng tiếc. Chỉ là, chuyện lần này nhất định đã để lại một chút thành kiến của Bệ hạ đối với quá khứ của Hoàng hậu và Hách Đằng, sau này nhất định có lợi đối với chúng ta.

- Nương nương anh minh.

Hiền phi nở một nụ cười bí hiểm, dẫn theo Thanh Mai cùng đoàn cung nhân quay trở về tẩm cung của mình.

Ở cách đó không xa, xa giá của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng vẫn chậm rãi tiến về tẩm cung của nàng. Thân Giang Kiệt nắm chặt tay của Vương Chi Lăng, trên gương mặt lãnh đạm của hắn dường như lộ ra vẻ không vui.

- Bệ hạ, chuyện lần này thực sự khiến Bệ hạ phiền lòng, là do thần thiếp quản lý hậu cung không nghiêm minh.

Vương Chi Lăng nhận lỗi về mình, nhất thời lại khiến Thân Giang Kiệt càng không vui. Hắn xoa xoa mu bàn tay trắng mịn, mềm mại của nàng.

- Không phải lỗi tại nàng, là trẫm cưng chiều Trương thị, khiến nàng ta ỷ sủng sinh kiêu, gây ra chuyện tổn hại thanh danh của nàng.

Vương Chi Lăng chỉ dám lén nhìn nét mặt của Thân Giang Kiệt một chút, rồi lại rũ mi mắt suy tư. Nàng không tin chuyện lần này không có kẻ khác đứng đằng sau sai khiến Trương thị. Trương thị ngu dốt, tự làm tự chịu, có điều, kẻ đứng đằng sau phủi hết mọi liên can, thực sự rất đáng gờm.

- Nàng đừng lo lắng! – Thân Giang Kiệt đột nhiên dừng lại, ôm hai vai của Vương Chi Lăng khiến nàng giật mình sửng sốt – Trẫm sẽ không để bất cứ ai hãm hại nàng.

Vương Chi Lăng cúi đầu, lí nhí nói lời cảm tạ. Nàng vừa nhìn thấy trong đáy mắt hắn có điểm gì đó khác thường, dường như nàng chưa từng nhìn thấy. Chuyện lần này liên quan đến quá khứ giữa nàng và Hách Đằng, oan ức cũng đã được minh bạch tại chỗ, nhưng chỉ sợ trong lòng Thân Giang Kiệt vẫn còn khúc mắc, như vậy đối với Vương gia trên dưới thực sự bất lợi.

Vương Chi Lăng hít vào một hơi, lấy hết can đảm nhìn Thân Giang Kiệt rồi nói:

- Thần thiếp chỉ mong Bệ hạ vẫn tin tưởng thần thiếp. Từ ngày gả vào Hoàng thất, thần thiếp thực sự đã đoạn tuyệt với quá khứ rồi.

Thân Giang Kiệt mỉm cười, vuốt vuốt gò má non mềm của Vương Chi Lăng, dịu dàng nói:

- Trẫm tin tưởng nàng, chỉ mong nàng không làm trẫm thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.