Hậu Cung Của Ta Đã Thay Đổi

Chương 1: Chương 1




Nhân vật ở bản đồng nhân và nguyên tác đều cùng một người, tuyến thời gian của truyện là khi Tiêu Viêm đã hoàn thành cuộc hành trình của mình thì lại xuyên qua thế giới song song và bắt đầu lại từ đầu. Phần cốt truyện hằng ngày và trận đấu sẽ trích từ nguyên tác, chỉ thay đổi tuyến tình cảm và cốt truyện chính.

_____________

Tiêu Viêm đã xuyên.

Khi hắn mở ra thông đạo của vị diện thần bí đã cùng mấy người Huân Nhi, Thải Lân, Cổ Nguyên và Chúc Khôn vào trong tìm hiểu.

Sự hỗn độn bên trong hang động so với suy nghĩ mọi người quá mạnh khiến năm người vừa vào không kịp phòng bị đã bị tách ra.

Ngay thời khắc nguy cấp Tiêu Viêm chỉ kịp ngưng tụ đấu khí toàn thân tạo ra một lốc xoáy bảo vệ Huân Nhi và Thải Luân, bản thân hắn thì bị sự hỗn độn kia cuốn đi mất.

Mí mắt nặng nề mở ra, một thế giới hắc ám.

Đây là đâu?

Vài tia nắng mặt trời sáng chói đâm vào đồng tử khiến mắt hắn đau nhói.

Theo phản xạ nhắm mắt, khi đã thích ứng hoàn toàn hắn mới chậm rãi mở mắt, cảnh vật trước mắt làm hắn nhất thời hoảng hốt.

“Tiêu gia?”

Lẽ nào hắn đã quay về Đại Lục Đấu Khí?

Nếu thật thì quả là may mắn.

Thần kinh luôn căng thẳng từ lúc tỉnh dậy đến giờ mới được thư giãn, nhưng đồng thời hắn cũng mơ hồ ý thức được vấn đề.

Tiêu gia đã trải qua hơn 10 năm kinh doanh, từng là một tộc có thời kỳ huy hoàng nhất thời viễn cổ nhưng dần dần tụt dốc, cho đến khi hắn trở thành Đấu Đế đã vực dậy Tiêu gia khiến nó trở thành gia tộc cường thịnh nhất Đại Lục Đấu Khí.

Nhưng trước mắt nhìn bố trí quanh phòng nồng nặc mùi nghèo nàn, Tiêu gia bây giờ không có khả năng nghèo túng như vậy được, trừ khi...

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán khó tin, Tiêu Viêm lạnh mặt kiểm tra toàn thân mình.

Không ngoài dự liệu, càng xem mặt hắn càng đen.

“ĐM!”

Từ khi hắn thành Viêm Đế đã lâu rồi hắn chưa chửi tục.

Trước mặt người ngoài hắn luôn [vân đạm phong khinh], nụ cười luôn tồn tại trên môi hóa giải mọi chuyện.

[Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.]

Ôn hòa, thân thiện, đáng tin cậy là ấn tượng của người khác đối với hắn.

Nhưng giờ một thân tu dưỡng chục năm của Viêm đế chúng ta đã bốc hơi không còn gì.

Cũng không thể trách hắn được.

Mặc cho ai một giấc ngủ dậy phát hiện đấu khí của chính mình mất hết, từ Đấu Đế thành một người còn không bằng Đấu Giả, chửi tục còn nhẹ chán.

Càng không nói đến khoảng thời gian 3 năm đau đớn hắn đã trải qua.

Nhưng Tiêu Viêm tốt xấu gì cũng là người từng trải, đã gặp qua bao nhiêu là sóng to gió lớn, tâm trí so với năm đó trầm ổn hơn nhiều.

Vì vậy hắn cũng chỉ buồn bực một lát đã lập tức khôi phục dâng trào ý chí chiến đấu.

“Không phải chỉ xuyên về quá khứ thôi sao, cũng không phải chưa từng trải qua, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu! Đều đã vượt qua một lần, lần thứ hai cầm kịch bản trong tay há làm khó được ta?”

Nào~ Chúng ta hãy cùng đốt pháo chúc mừng Viêm Đế đại nhân cắm flag đầu tiên.

(Tui chưa đọc nguyên tác nên khi edit có gì ko đúng mọi người cmt nhé.)

Hết Chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.