Edit: Ớt Hiểm
Bị chính Ngạch nương ruột thịt của mình ruồng bỏ, cảm giác này Dận Chân là người hiểu rõ nhất, dù hàng ngày hắn vẫn ở trong Trường Xuân cung, nhưng tâm tư của Đức phi chưa bao giờ dành cho hắn, mỗi lần hắn ngã bệnh, toàn thân nóng như lửa, Đức phi cũng chỉ giao phó cho Thái y, bệnh có trở nặng cũng phải tự mình bò dậy uống thuốc. Cái khiến hắn khó chịu không phải là bị bệnh, cũng không phải là thuốc đắng, mà cũng là nhi tử như nhau, nhưng trong mắt Ngạch nương không khi nào có mình.
Vì đã trải qua nên hắn không muốn hài tử của mình phải chịu đựng những cảm xúc đó, có thể Hoằng Thời sẽ được nuôi dưỡng rất tốt, nhưng nếu nó biết Ngạch nương ruột của mình từng lợi dụng mình để tranh sủng, sợ là sẽ trở thành một vết thương sâu khó lành, ám ảnh nó suốt cuộc đời.
“Nô tài có câu này, không biết có nên nói hay không?” Cẩu Nhi rụt rè lên tiếng.
“Có gì thì nói đi.” Mắt Dận Chân vẫn nhắm nghiền, không phải không muốn mở ra, mà hắn sợ có người phát hiện xót xa trong ánh mắt. Từ lúc trách đánh nhũ mẫu vào năm chín tuổi, hắn đã thề, nhất định không để ai nhìn ra sự yếu đuối trong lòng mình, hắn chỉ có thể làm một Tứ A ca mặt lạnh là thôi.
Không hiểu tại sao hắn lại bỗng nhớ tới Lăng Nhã, nhớ tới lần tương ngộ ở Kiêm Gia trì...
Cẩu Nhi không hiểu được suy nghĩ của Dận Chân, chỉ cẩn thận tính toán trong đầu rồi nói: “Nô tài nghĩ, sao Tứ gia không làm cho Hoằng Thời quên hẳn Ngạch nương Diệp thị này luôn đi?” Thấy Dận Chân vẫn không lên tiếng, hắn lại tiếp: “Hoằng Thời A ca cũng mới có nửa tuổi, không nhớ được gì, Tứ gia đã giao cho đích phúc tấn nuôi dưỡng rồi, đích phúc tấn hiền lành chắc chắn sẽ xem A ca như con ruột, nếu đã vậy sao Tứ gia không làm cho A ca nghĩ rằng đích phúc tấn chính là Ngạch nương ruột của mình, chuyện này đối với A ca mà nói cũng không có gì bất lợi.”
Ngày nào Diệp thị còn là Ngạch nương của Hoằng Thời, ngày đó Tứ gia còn niệm mẫu tử tình thân, không nỡ ban chết cho Diệp thị, chi bằng, hắn sẽ tác động để Diệp thị mất luôn nhi tử này.
Diệp thị, ngày tàn của ngươi đã đến rồi.
Mối thù hủy dung A Ý, hắn chưa bao giờ quên dù chỉ một ngày, nhẫn nhịn không nhắc tới, là vì chờ thời cơ thích hợp.
Dận Chân nheo mắt nhìn hoa văn mạ vàng trên xà nhà, vẫn không nói tiếng nào, tĩnh lặng rất lâu, chợt một giọng lạnh băng lan ra bốn phía: “Truyền lệnh của ta, thứ dân Diệp thị, ban chết.”
Thời điểm thích hợp, từ ‘chết’ được thốt ra từ miệng một người thích hợp, chẳng khác gì một mũi tên sắc bén lấy mạng người ta.
Chỉ có người thật sự trung thành với Dận Chân, mới có được sự tin tưởng của Dận Chân. Đây chính là ý nghĩa thật sự của những lời mà Lăng Nhã nói với Cẩu Nhi ngày hôm đó.
Bị giam cầm trong Vô Nhiên các đều là những phúc tấn cách cách đã phạm phải sai lầm, tước hết vinh hoa, trở thành thứ dân, bị canh giữ cả đời, từ trước tới nay chưa từng có ai có thể tồn tại bước ra khỏi đây.
Nơi này không có nha hoàn, không có trang sức mỹ phục, tất cả, chỉ đủ thê lương tới mức tuyệt vọng, ép người phát điên, thỉnh thoảng, có người còn nghe thấy những tiếng khóc cười điên dại truyền ra.
Nắng chiều phủ xuống Ung Quận vương phủ, Cẩu Nhi dắt theo hai tên sai vặt tới Vô Nhiên các, lá vàng khô quyện cùng bụi bặm theo những bước chân của họ mà tung lên. Trời đã vào thu, tà dương rũ xuống, khí lạnh bắt đầu lan tràn trong không khí, không chỗ nào là không có. Đi qua sân nhỏ, trong phòng có mấy nữ nhân tóc tai rối bù, lúc cười lúc khóc, câu từ loạn xạ, các nàng từng là người hưởng trọn vinh hoa phú quý, vì phạm sai mà bị giam cầm ở đây, trừ một ngày có người đưa ba bữa cơm để ngoài cửa, không có ai thăm hỏi, sự cô tịch thê lương đến tuyệt vọng này, bức các nàng tới điên, ngoài hơi thở biểu hiện cho sự sống ra, các nàng chẳng khác gì người đã chết.
Cẩu Nhi chưa tìm được Diệp thị giữa những nữ nhân này, hắn chau mày lại, cố chịu mùi hôi khó ngửi mà bước vào phòng, lúc này mới thấy Diệp thị đang cuộn mình co ro trong một góc. Nhìn thấy Cẩu Nhi, mắt Diệp thị sáng rực, nàng đứng bật dậy nhào tới chụp lấy cánh tay của Cẩu Nhi, giọng đầy hi vọng: “Có phải Vương gia bảo ngươi tới đón ta không?” Không đợi Cẩu Nhi trả lời, nàng nhíu mày ra lệnh: “Đi thôi, rời khỏi nơi quỷ quái này nhanh đi, một khắc ta cũng không muốn ở thêm nữa.” Diệp thị vẫn không hề để ý tới đồ vật trên tay Cẩu Nhi.
Cẩu Nhi cúi nhìn đôi tay gầy xơ bẩn thỉu, khóe miệng nhếch lên, quét xuống một nụ cười khinh bỉ: “Vương gia có lệnh, thứ dân Diệp thị hãm hại phúc tấn, ngược đãi nhi tử, ban chết.”
Những lời này lập tức hất Diệp thị vào địa ngục, sau thoáng sững sờ, nàng theo bản năng bác bỏ lời của Cẩu Nhi: “Không thể nào, ta là Ngạch nương ruột của Hoằng Thời, Vương gia không thể nào ban chết cho ta được, nhất định là nô tài chết tiệt ngươi hàm hồ nói bậy, ta đánh chết ngươi...” Diệp thị vung tay định đánh Cẩu Nhi, nhưng cánh tay đã bị tóm chặt lấy, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, lại tính mở miệng la hét thì sực nhớ câu Cẩu Nhi vừa nói, ngược đãi nhi tử? Là ý gì?
Đến lúc biết trên người Hoằng Thời đầy vết bầm bị ngắt nhéo, Diệp thị mới lắc đầu cuồng loạn: “Không, ta không làm, Hoằng Thời là nhi tử ruột của ta, ta xem nó như châu như ngọc, nó chỉ khóc thôi ta đã xót không chịu nổi rồi, sao có thể ngược đãi nó được chứ, nhất định có người cố tình hãm hại ta, ta muốn gặp Vương gia.” Nàng như người điên vụt chạy ra ngoài, nhưng lập tức bị hai tên sai vặt giữ lại, nàng hận tới đỏ bừng khóe mắt, hét lớn: “Buông ta ra, ta muốn gặp Vương gia, buông ta ra.”
“Vô dụng thôi.” Cẩu Nhi bước tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Vương gia sẽ không gặp ngươi đâu, niệm tình ngươi hoài thai Hoằng Thời A ca mười tháng, Vương gia sẽ ban cho ngươi một bộ áo quan, ngươi cứ yên tâm mà đi đi.”
Hắn tiến tới ngày càng gần, Diệp thị như gặp quỷ, lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay Cẩu Nhi, lắc đầu nguầy nguậy, nàng không muốn chết, không muốn chết.
Chạy! Nàng nhất định phải thoát khỏi đây, chỉ cần gặp được Dận Chân, chỉ cần cho Dận Chân biết mình vốn chưa từng thương tổn tới một sợi tóc của Hoằng Thời, thì Dận Chân sẽ buông tha cho mình.
Nàng vùng chạy, nhưng một nữ nhân yếu đuối làm sao có thể thoát được ba nam nhân vạm vỡ chứ, chưa kịp tới cửa đã bị lôi trở lại, nhìn cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng của Diệp thị, Cẩu Nhi bỗng hỏi: “Ngươi còn nhớ A Ý không?”
Diệp Tú vốn đã quên tiểu nha đầu bị mình đánh tới gần chết kia từ lâu, nên buột miệng trả lời: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Vừa dứt lời, cằm nàng bị Cẩu Nhi bóp mạnh, mặt dữ tợn: “Ngươi đánh nàng ta gần chết, còn hắt trà nóng vào mặt nàng ta, hủy dung nàng ta, vậy mà nói là không nhớ sao?”
Lời của hắn khiến Diệp thị mơ hồ nhớ ra: “Thì đã sao?”
“Nàng ta chính là muội muội của ta.” Cẩu Nhi hét lên, nét mặt chưa bao giờ hung dữ đến thế, từng chữ từng chữ lạnh lùng tuôn qua kẽ răng: “Diệp Tú, ngươi hại muội muội ta mang sẹo cả đời, ta muốn ngươi phải trả bằng mạng của chính ngươi.”
Tiểu nha đầu chết tiệt kia là muội muội của Cẩu Nhi sao? Diệp Tú ngẩn ra, rồi chợt cười ha hả, cũng không biết sức lực ở đâu ra, nàng vùng thoát khdỏi hai tên sai vặt, hất tay Cẩu Nhi ra khỏi cằm, phun toẹt một bãi nước bọt xuống đất: “Muốn ta đền mạng cho tiểu nha đầu hèn mọn đó ư? Nàng ta xứng sao? Cẩu nô tài ngươi muốn trả thù ta, nên mới thừa lúc ta thất thế, mượn danh Vương gia tới ban chết cho ta? Gan chó của ngươi lớn thật đó, nếu ta chết, Vương gia nhất đinh sẽ truy cứu, lúc đó ngươi cũng đừng hòng thoát tội.”