Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 121: Chương 121: Bệnh




Edit: Ớt Hiểm

Trời dần tối, mặt trăng lơ lửng từ từ treo cao, tinh tú ngập trời, xuyên qua màn mưa vừa tạnh, chiếu rọi vào cửa sổ, hòa quyện với ánh nến chập chờn, mênh mang như sương khói.

“Thiếp thân cũng hi vọng có thể vì Tứ gia mà khai chi tán diệp, sinh hạ Lân nhi.” Nàng trả lời hắn bằng một nụ cười ấm áp, tay nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, hài nhi... Mong là ở đây thật sự có một hài nhi đang hình thành, để khỏi bõ công mong đợi.

Qua thời gian đợi chờ dài dằng dặc, Chu Dung dắt theo một vị Thái y khoảng bốn mươi tuổi tiến vào, nhìn thấy không phải là Dung Viễn, Lăng Nhã nhẹ nhàng thở hắt ra, nói gì thì nói, Dung Viễn trước sau vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ, để hắn đích thân chẩn ra hỉ mạch của nàng, vậy chẳng khác nào rắc muối lên miệng vết thương chưa lành của hắn, nàng đâu thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Bên kia, Chu Dung đang khom người bẩm: “Hồi bẩm Tứ gia, Từ Thái y không có ở đó, nên nô tài thỉnh Trần Thái y tới thỉnh mạch cho Lăng phúc tấn.” Lời Chu Dung vừa dứt, vị Thái y theo sau lưng hắn không dám chậm trễ, vội tiến lên một bước hành lễ: “Vi thần Trần Nhất Trạch thỉnh an Ung Quận vương, Ung Quận vương cát tường.”

Trần Thái y đã biết mục đích mình được mời tới đây từ miệng Chu Dung, nên lúc Dận Chân bảo hắn đứng lên, hắn lập tức lấy hòm thuốc đeo bên mình ra, đợi Lăng Nhã đặt tay lên bàn xong thì lấy sợ chỉ quấn quanh cổ tay nàng, bắt đầu chẩn mạch xem rốt cuộc có phải là hỉ mạch hay không.

Vì thận trọng, Trần Thái y bắt mạch ước chừng đâu hết thời gian nửa chén trà mới thu tay lại, Dận Chân đợi tới mức không còn đủ kiên nhẫn, vội lên tiếng hỏi: “Sao rồi? Là hỉ mạch hay sao?”

Trần Thái y mặt mày tươi rói, tiến tới trước mặt Dận Chân, chắp tay: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Lăng phúc tấn đã có thai hơn một tháng, trước mắt thai tượng rất ổn định, không có gì bất ổn.” Ngày tháng cũng không hề sai lệch với những ngày cuối cùng Dận Chân lâm hạnh nàng, lại có Trần Thái y chẩn mạch xác nhận, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Dận Chân cũng đã tiêu tan, mặt đầy vui mừng, sau khi tiễn Trần Thái y ra ngoài, hắn kéo tay Lăng Nhã lại, nói không ngừng: “Nhã nhi, nàng có nghe thấy không? Nàng đang mang hài tử của chúng ta, tốt quá tốt quá.”

“Thiếp thân nghe được.” Trong lòng Lăng Nhã cũng tràn ngập vui mừng, giúp Dận Chân hất bím tóc đang rũ trước ngực ra sau lưng, mặc cho dây buộc tóc màu xanh da trời vướng vào ngón tay, trong lòng nàng trào dâng một niềm vui khó tả, rốt cuộc thì nàng cũng đã có hài tử của chính mình rồi.

Nàng ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, lòng nàng đột nhiên thấy cảm động và thấu hiểu, mặc kệ ai đúng ai sai, cuối cùng vẫn là mình muốn ở bên cạnh hắn cả đời, là người nàng sẽ nắm tay đi hết kiếp nhân sinh.

Cùng lúc đó, mấy người Lý Vệ nhìn nhau, mỉm cười quỳ xuống chúc mừng, Dận Chân đang rất vui, lệnh cho Chu Dung ban thưởng rất nhiều, còn nhướn mày nói thêm: “Lập tức truyền lệnh cho chưởng sự các phòng, sau này toàn bộ chi phí của Tịnh Tư cư đều chiếu theo phân vị của trắc phúc tấn mà cấp, một phần cũng không được thiếu, nhất là phòng bếp, trừ mỗi ngày năm món bánh trái và thức ăn ra, chưng thêm tổ yến tuyết cáp và những món bổ dưỡng đưa tới, nhớ, phải chọn những nguyên liệu tốt nhất mới được.”

Lăng Nhã nghe hắn nói vậy thì bật cười, mày liễu cong lên: “Mỗi ngày năm món? Không lẽ Tứ gia tính nuôi thiếp thân thành một cái đầu heo lăn lăn sao?”

“Chỉ cần nàng và hài tử khỏe mạnh, thành đầu heo thì có sao đâu chứ?” Dận Chân cười tươi nắm chặt tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, nghiêm túc nói: “Nhã nhi, nhất định nàng phải sinh cho ta một hài tử thông minh khỏe mạnh, đến lúc đó, ta sẽ đích thân dạy nó cưỡi ngựa bắn cung, đọc sách viết chữ.”

“Cưỡi ngựa bắn cung? Không lẽ phải sinh một tiểu A ca mới được hả Tứ gia, lỡ đâu sau mười tháng hoài thai, thiếp thân sinh ra một tiểu cách cách thì sao, lúc đó lại khiến Tứ gia thất vọng rồi?” Lăng Nhã cố tình cúi đầu khó xử.

Sao Dận Chân không phát hiện ra nụ cười đầy ý tứ trên môi nàng kia chứ, hắn nhận chén trà Ô long từ tay Mặc Ngọc, nhấp một ngụm rồi cười: “Thôi thôi, xem như ta sợ nàng, chỉ cần nàng sinh ra hài tử, dù là nam hay nữ, ta đều thích, vậy được chưa?”

Lăng Nhã nhoẻn miệng cười, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Cẩu Nhi bước vào, vẻ mặt hơi sốt ruột: “Tứ gia, đích phúc tấn phái người tới báo, Linh Tịch cách cách đang ngủ tự dưng sốt cao, hôn mê bất tỉnh, mong ngài nhanh chóng qua xem thử.”

Trước giờ Dận Chân rất yêu thương nữ nhi này, chưa kể nó đang phải chịu đả kích rất lớn, nghe nó đột nhiên sốt cao thì sao có thể ngồi yên được chứ, vội vàng đứng dậy tính rời đi, nhưng còn chưa bước được bước nào, hắn đã quay lại nhìn Lăng Nhã, giọng đầy áy náy: “Vốn định đêm nay ở lại đây với nàng, hiện giờ xem ra không được rồi.”

Lăng Nhã sai người đem áo choàng tới khoác lên người Dận Chân, quan tâm nói: “Thiếp thân không sao, Tứ gia nên nhanh tới thăm Linh Tịch cách cách đi.”

“Vậy nàng nghỉ ngơi sớm chút đi cho khỏe.” Dặn dò xong, Dận Chân vội bước ra ngoài, vừa đi vừa lệnh cho Cẩu Nhi gọi Trần Thái y quay trở lại.

Dận Chân vội vã đi tới Hàm Nguyên cư đang đèn đuốc sáng trưng, sau đó vào thẳng phòng của Linh Tịch, vừa bước vào đã nhìn thấy Linh Tịch đang nằm nhắm mắt trên giường, khuôn mặt nhỏ nóng tới đỏ bừng, trên trán đắp một cái khăn ướt để hạ nhiệt, Na Lạp thị đang canh giữ bên cạnh, gấp tới mức không đợi được, thỉnh thoảng lại hỏi đại phu đã tới chưa.

“Rốt cuộc là sao, lúc ta rời đi chẳng phải mọi chuyện vẫn tốt sao?” Vừa chạm vào gò má của Linh Tịch, Dận Chân liền cảm thấy như vừa chạm vào lò lửa, có thể thấy Linh Tịch sốt rất cao.

Sao Na Lạp thị không nhận ra ý trách móc trong lời hắn chứ, nàng vội quỳ xuống, rơi nước mắt: “Thiếp thân cũng không biết tại sao nữa, Vương gia đi rồi, thiếp thân thấy Linh Tịch đã ngủ, lại sực nhớ còn vài việc chưa xử lý, nên đắp chăn cho nó rồi ra ngoài, ai ngờ đâu lúc thiếp thân quay lại thì thấy chăn đã rơi hết xuống đất, mà cả người Linh Tịch thì nóng ran, hôn mê bất tỉnh, miệng còn không ngừng nói nhảm.” Nói đến đây, nàng tự trách mình: “Đều là do thiếp thân không tốt, nếu thiếp thân không ra ngoài thì Linh Tịch đã không đạp chăn xuống đất rồi, càng không cảm lạnh phát sốt tới mức này.”

Còn đang nói chuyện thì Cẩu Nhi đã đưa Trần Thái y quay lại, Dận Chân mặc kệ mọi thứ, lệnh cho Thái y lập tức bắt mạch cho Linh Tịch, mạch tượng cho thấy Linh Tịch bị gió lạnh cảm nhiễm phong hàn, lập tức kê đơn thuốc lệnh cho người đi sắc, chỉ cần hạ nhiệt thì sẽ không sao nữa.

Sau khi giao đơn thuốc cho hạ nhân rồi, Dận Chân mới sực nhớ Na Lạp thị còn quỳ trên đất, nóng giận liền tiêu tan đi một phần, hơi ngập ngừng vươn tay đỡ nàng lên: “Việc này không trách được nàng, là do Linh Tịch ngủ say đạp chăn xuống đất thôi, thân mình nàng không khỏe, mặt đất lại lạnh, đừng quỳ lâu.”

“Đa tạ Vương gia.” Na Lạp thị cảm kích vịn tay Dận Chân dứng lên, chịu đựng hai chân tê rần, cẩn thận mở lời: “Có Trần Thái y ở đây, bệnh tình của Linh Tịch cũng không đáng ngại, Vương gia vẫn nên qua chỗ Lăng muội muội đi, tránh cho muội ấy không vui, ở đây giao cho thiếp thân là được rồi, khi nào Linh Tịch tỉnh lại, thiếp thân lập tức sai người tới báo với Vương gia.”

“Không cần đâu.” Dận Chân không do dự mà xua tay rồi ngồi xuống ghế: “Lăng Nhã là người hiểu lý lẽ, sẽ không vì chuyện này mà không vui. Đúng rồi, ta còn có việc muốn nói với nàng.” Mắt Dận Chân liền dịu dàng trở lại: “Vừa rồi ta mới mời Trần Thái y tới bắt mạch cho Lăng Nhã, chẩn đoán ra nàng ấy đã mang thai hơn một tháng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.