Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 28: Chương 28: Châu thai




Tác giả: Giải Ngữ

Edit: Ớt Hiểm

Thấy sắc trời còn sớm, Lý thị bảo Tình Dung đưa nàng đến Lưu Vân các thuộc Tây viện, đó là chỗ ở của Diệp thị sau khi được tấn phong làm thứ phúc tấn. Vừa mới tới cổng Lưu Vân các, người còn chưa kịp bước vào thì đã thấy một vật bị ném tới trước mặt, Lý thị hoảng hốt nghiêng đầu tránh đi theo phản xạ tự nhiên.

Vật đó xẹt qua mặt Lý thị đập vào khung cửa, phát ra một tiếng kêu nặng trịch. Lý thị định thần nhìn kỹ, thì ra là một cái chén sứ trắng khắc hoa, chuyên dùng để uống trà, nhưng hiện tại đã vỡ thành một đống sứ vụn. Cũng may là nàng né kịp, nếu không thì khó tránh cảnh máu chảy đầu rơi.

Hồn phách của Tình Dung dù chưa về kịp nhưng vẫn kịp tức giận thay cho Lý thị, trừng mắt nói với Diệp thị: “Diệp phúc tấn, chủ tử nhà ta có ý tốt tới thăm ngươi, vậy mà ngươi lại la ó, vừa thấy người liền quăng chén trà tới, là muốn dĩ hạ phạm thượng sao?”

Lời trách móc này nghiêm túc tới mức Diệp thị phát run, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Thiếp thân tuyệt đối không dám bất kính với phúc tấn, nếu thiếp thân nhìn thấy phúc tấn, dù có một trăm lá gan cũng không dám làm chuyện đại nghịch như vậy, là…” Đôi mắt Diệp thị rối loạn, ngón tay chỉ về phía nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, nói: “Đều là do Tiểu Đề Tử này, bảo nàng ta pha Long Tĩnh thì nàng ta lại dâng lên Bạch trà, thiếp thân nhất thời nổi giận nên mới ném chén trà.”

“Nô tỳ đang chết! Nô tỳ đáng chết!” Nha hoàn kia hết sức sợ hãi, ngoài việc dập đầu tra cũng chỉ biết nói có bốn chữ này.

“Ngươi lui xuống trước đi.” Lý thị vịn tay Tình Dung bước vào ngồi xuống ghế, nha hoàn kia như được đại xá, vội vã khom người lui ra, không dám nán lại thêm một khắc nào.

“Ngươi cũng đứng lên đi.” Đợi Diệp thị đứng dậy xong Lý thị mới lấy khăn tay chậm chậm lên mặt, nói: “Rốt cuộc do hạ nhân pha trà không đúng ý ngươi, hay là do trong lòng ngươi không thoải mái mà mượn cớ nổi giận?”

Thấy tâm tư mình đã bị Lý thị nhìn thấu, Diệp thị ngượng ngùng: “Đúng là không gì có thể qua mắt được phúc tấn, thật sự thiếp thân không chịu nổi bộ dáng ti tiện của con hồ ly tinh Nữu Hỗ Lộc thị kia, rõ ràng chỉ là một cách cách hèn hạ mà lại được ở Tịnh Tư cư Đông viện, còn thiếp thân thì chỉ được ở Tây viện mà thôi.” Nói tới đâu trong lòng Diệp thị lại bốc hỏa tới đó, giọng nói trở nên the thé. Lúc nói Lăng Nhã ti tiện, nàng ta đã quên mình cũng từng là từ một cách cách ti tiện mà lên.

“Thế nào? Ở tại Tây viện khiến ngươi ấm ức sao? Hay ta nhường Linh Lung cư của ta cho Diệp thị ngươi ở có được k?” Lý thị cười mỉa mai, giọng nói ôn hòa như gió xuân nhưng lại khiến cho Diệp thị nổi da gà, tuy nàng không thông minh nhưng cũng hiểu câu này không nhận được, bèn cuống quýt quỳ xuống thanh minh: “Thiếp thân nhờ có phúc tấn dìu dắt mới được địa vị như ngày hôm nay, nào dám phân bì với phúc tấn, có điều thiếp thân thấy bộ dáng hồ ly tinh của Lăng Nhã quả thật chướng mắt.”

Lý thị ngắm hàng nút trên vạt áo tì bà, ngưng mắt cười: “Dĩ nhiên ta biết ngươi chướng mắt, ta đùa với người một chút cho vui thôi, ai ngờ lại thành dọa ngươi”. Lý thị đích thân đỡ Diệp thị đứng dậy: “Bây giờ ngươi cũng đã là một chủ tử, đừng có đụng một chút là quỳ như vậy, tránh bị người khác coi thường.”

Diệp thị lúng túng không dám mở miệng trả lời, lại nghe Lý thị tiếp: “Việc Bối lặc gia coi trọng Nữu Hỗ Lộc thị chúng ta vốn không quản được, ngươi có tức giận cũng vô ích, chưa kể, không có Nữu Hỗ Lộc thị thì cũng sẽ có người khác thôi, nghĩ kỹ lại thì chỉ cần khiến Bối lặc gia vui là được. Không phải Bối lặc gia rất thích nghe ngươi hát tuồng sao? Sao không thừa dịp rảnh rỗi này mà tập luyện cho tốt, đến lúc Bối lặc gia về sẽ cho ngài ấy một sự ngạc nhiên.”

“Dạ, thiếp thân hiểu rồi.” Diệp thị thu lại bất mãn trên mặt, ngoan ngoãn đáp.

“Tương lai còn dài, làm người thì phải biết nhìn xa một chút, đừng có quá quan tâm tới cái được mất nhất thời.” Lời dặn dò của Lý thị cực kỳ thấm thía, còn có hiểu hay không lại là chuyện của Diệp thị.

Diệp thị vừa định nói gì đó thì một cơn buồn nôn trào lên trong ngực, nàng ta nhịn không được bèn ọe ọe mấy cái, Hồng Ngọc vội sai người đưa ống súc miệng tới, còn mình thì vỗ vỗ lưng của Diệp thị, giúp nàng thoải mái hơn.

“Muội muội bị sao vậy?” Lý thị thấy vậy thì giật mình, bỗng vỗ tay cười: “Chắc là muội muội có tin vui rồi? Đây đúng là chuyện tốt, từ khi Linh Tịch ra đời tới nay, lâu lắm rồi phủ chúng ta không nghe thấy tiếng hài tử chào đời.”

Trong dạ dày của Diệp thị vốn chẳng có thứ gì, nôn ọe nửa ngày cũng chỉ ra một ít nước vàng, sau khi Hồng Ngọc đưa nước súc miệng xong, Diệp thị vừa cười khổ vừa nói: “Thiếp thân nào có phúc khí tốt như vậy, chắc là mấy hôm nay ăn uống không ngon miệng nên tổn hại dạ dày, cho nên mới thường bị nôn khan như vậy.”

“Thật vậy sao?” Sắc mặc của Lý thị có chút thất vọng, đầu mi mảnh dài nhợt nhạt như bóng ma, bất động như cánh chuồn chuồn đang đậu, nàng thở dài: “Thật đáng tiếc, nếu muội muội thật sự có tin vui thì tốt biết mấy.” Ngừng một lát, Lý thị lại cười: “Nhưng chuyện này cũng không gấp, muội muội còn trẻ như vậy, nói không chừng sẽ mau có tin vui thôi. Đúng rồi, nếu dạ dày của muội không thoải mái, vậy đã truyền đại phu tới xem qua chưa?”

“Dạ rồi, đại phu nói cũng không có gì nghiêm trọng, uống vài thang thuốc sẽ khỏi thôi.” Diệp thị cười đáp, ấn đường của nàng nhăn lại, cử chỉ như đang lảng tránh ánh mắt của Lý thị.

“Vậy là được rồi, thôi muội muội nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta không quấy rầy muội nữa.” Lý thị vừa nói vừa đứng lên, Diệp thị vừa định hành lễ thì đã bị Lý thị ngăn lại, nói nhỏ bên tai nàng: “Không cần.”

Diệp thị nhìn theo bóng dáng Lý thị đến tận khi khuất mắt mới quay đầu tiếp tục nôn ọe không ngừng, bộ dạng còn khó chịu hơn lúc nãy rất nhiều.

Hồng Ngọc vỗ vỗ lưng cho Diệp thị rồi kín đáo lấy ra một quả sơn tra muối chua, đưa lên miệng Diệp thị, nhẹ nhàng nói: “Chủ tử mau ngậm đi.”

Vị chua của sơn tra giúp cho những cơn buồn nôn của Diệp thị dần lắng xuống, một lát sau, sắc mặt Diệp thị hơi giãn ra, nàng thở dài rồi dùng khăn tay lau nước mắt do các cơn nôn làm trào ra: “May mà ta còn nhịn kịp, không thể nào để cho nàng ta nhìn ra sơ hở được.” Giờ phút này, vẻ mặt của Diệp thị thật sự trầm tĩnh, không còn là một Diệp thị lúc ở trước mặt Lý thị, nông cạn vô tri.

Hồng Ngọc lấy một cái đệm dựa mềm mại lót sau lưng Diệp thị, nhẹ nhàng nói: “Nô tỳ không hiểu tại sao chủ tử lại giấu Lý phúc tấn chuyện chủ tử có thai? Nói thật với nàng ấy chẳng phải sẽ được chiếu cố nhiều hơn sao, không như bây giờ ngay cả muốn ăn chén tổ yến cũng phải báo với phòng bếp, rồi còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ nữa.”

Diệp thị cười lạnh, điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái, nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào khiến hoa điền vàng chói trên ấn đường của nàng ánh lên rực rỡ: “Nếu ta nói cho Lý phúc tấn biết, dĩ nhiên là được chiếu cố thật tốt, nhưng hài tử trong bụng ta liệu có giữ được hay không? Ba tháng đầu rất là nguy hiểm, làm gì thì làm cũng phải đợi qua ba tháng đã, lúc đó Bối lặc gia cũng trở về rồi, có ngài ấy ở đây, những người kia cũng sẽ kiêng dè một chút.”

Sắc mặt của Hồng Ngọc nhanh chóng biến đổi, nghẹn ngào nói: “Ý của chủ tử là có người có thể sẽ gây bất lợi cho tiểu thế tử.”

“Không phải là có thể, mà là nhất định!” Ánh mắt của Diệp thị bắn ra từng tia từng tia lạnh lẽo, tay nàng xoa nhẹ lên bụng vẫn còn phẳng lì: “Bối lặc gia khỏe mạnh tráng kiện, dù cho ngài ấy không phải dạng người ham mê nữ sắc nhưng đâu phải cũng không làm gì trong tám năm nay, chưa kể trong phủ liên tiếp có hài tử bị sinh non, bị chết yểu, chắc chắc bên trong có người động tay động chân. Muốn bình an sinh hạ hài tử này, dù là một khắc cũng không thể chủ quan.”

“Chủ tử nói không sai, nhưng ngay cả Lý phúc tấn cũng giấu sao? Chẳng phải nàng ta luôn giúp đỡ chủ tử sao, huống chi vừa rồi nàng ta cũng nói là hy vọng chủ tử người có thể sinh cho Bối lặc gia một tiểu thế tử.” Hồng Ngọc tuy đồng tình nhưng vẫn còn một chút khó hiểu.

Diệp thị liếc Hồng Ngọc, giọng nhạt nhẽo: “Uổng cho ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm mà vẫn còn khờ như vậy. Trong phủ bối lặc này ai cũng không đáng tin.” Nàng xoắn xoắn hoa tai Bảo thạch trên tai, nói tiếp: “Ngươi nghĩ Lý thị thật tình nâng đỡ ta sao? Sai rồi, nàng ta lo lắng thanh xuân của mình đang từ từ mất đi, đến một lúc nào đó sẽ không giữ được tâm của Bối lặc gia nữa, nên mới chủ động nâng đỡ vài người mới để cố sủng mà tôi, trong mắt nàng ta, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ. Khi ta không có gì uy hiếp đến nàng ta, dĩ nhiên mọi chuyện đều tốt đẹp; nhưng một khi ta có gì uy hiếp tới địa vị của nàng ta, sợ rằng người đầu tiên muốn tiêu diệt ta lại chính là Lý thị. Ta như vậy, Nữu Hỗ Lộc thị cũng như vậy, đều là một quân cờ mà Lý Nguyệt Như dùng để đối phó với Niên thị mà thôi.” Lý Nguyệt Như chính là khuê danh của Lý thị. Diệp thị lúc này, tâm tư kín đáo, đầu óc bình tĩnh, so với Diệp thị ngu xuẩn tự đại kia quả là khác một trời một vực. Dĩ nhiên, người này mới chính xác là Diệp Tú, một Diệp Tú biết ngụy trang giấu kín bản chất của mình.

Nàng nhấp một ngụm trà cho đỡ khát rồi nói tiếp: “Ngươi có biết vì sao ta phải giả ngu giả khờ trước mặt Lý thị không? Chẳng qua vì muốn nàng ta mất cảnh giác với ta mà thôi, để cho nàng ta tưởng ta nông cạn, dễ khống chế, nếu không như vậy thì sao nàng ta có thể dung nạp ta đến tận ngày hôm nay chứ.”

Diệp thị đưa bàn tay trắng nõn ra, Hồng Ngọc hiểu ý, đi tới cái hộp trang điểm lấy ra một lọ sứ đựng chu sa đỏ, cẩn thận quét lên móng tay dài bóng của nàng: “Vậy là có nhiều khả năng Lý phúc tấn và Niên phúc tấn sẽ có một trận ác đấu?”

“Không phải có khả năng, mà chắc chắn là như thế. Năm xưa, lúc Niên thị chưa vào phủ, quyền hành trong phủ vẫn do Lý thị một tay nắm giữ, đích phúc tấn rất ít khi xen vào, có thể nói nàng ta một tay che trời; nhưng giờ Niên thị chỉ vừa vào cửa đã cướp đi những gì nàng ta vất vả gầy dựng, chuyện này đối với Lý Nguyệt Như chẳng khác gì đoạt mạng của nàng. Nên nhất định nàng ta coi Niên thị như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, dùng đủ mọi cách để diệt trừ. Thế nên ngay cả chuyện của Nữu Hỗ Lộc thị nàng ta cũng dễ dàng bỏ qua, vì cái uy hiếp mà Niên thị dành cho nàng quả thật là quá lớn.” Chiếc khăn trải bàn đủ loại hoa văn rối mắt sần sùi dưới móng tay dài nhọn của nàng, nhăn nhúm như đang kêu than rên rỉ.

Nói đến đây, Diệp Tú cười rạng rỡ, đưa mười đầu ngón tay đỏ rực lên miệng thổi nhẹ nhàng: “Thay vì đâm đầu vào cuộc chiến của các nàng thì ta cứ đứng ở ngoài xem chó cắn chó, đấu tới lúc lưỡng bại câu thương, còn ta… ta chỉ cần ngồi rung đùi làm ngư ông đắc lợi.”

Một cái danh vị thứ phúc tấn đâu phải là mục tiêu của nàng, chẳng qua chỉ là một nấc thang nâng bước chân của nàng mà thôi. Hài tử trong bụng nàng chính là một cơ hội lớn nhất, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ xuất nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.