Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 131: Chương 131: Đồng hồ Tây dương




Edit: Ớt Hiểm

“Sai, ta chỉ thích trêu chọc một mình nàng thôi!” Dận Chân vén tà áo ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhã, mỉm cười rất nhẹ: “Sao rồi, khẩu vị hôm nay có đỡ hơn không?”

“Vẫn vậy Tứ gia, ăn không được bao nhiêu hết.” Lăng Nhã trả lời xong thì nói tiếp: “Ma ma nói mấy tháng đầu mang thai sẽ không ăn uống được gì, nhưng sau đó sẽ đỡ hơn, Tứ gia đừng lo quá.”

“Đâu phải ta lo cho nàng.” Thấy Lăng Nhã vì câu này của mình mà ngẩn người, nụ cười bất giác xuất hiện trên gương mặt anh tú của Dận Chân, hắn ngắt nhẹ mũi của Lăng Nhã: “Ta chỉ lo cho nhi tử của ta thôi.”

“Hay lắm, thì ra trong lòng Tứ gia chỉ có hài tử mà thôi, vốn không hề có chỗ cho thiếp thân.” Lăng Nhã giả vờ giận dỗi quay ngoắt đi, không thèm nhìn Dận Chân nữa.

Dận Chân thấy vậy thì cười ha hả, kéo thân người thơm dịu như hoa của Lăng Nhã lại, nhẹ nhàng nói: “Thôi thôi đừng giận, ta chỉ chọc nàng thôi, hài tử dĩ nhiên quan trọng, nhưng Ngạch nương của hài tử cũng quan trọng không kém, trong lòng ta chỉ mong mẫu tử hai người bình an.”

“Thiếp thân biết rồi.” Lăng Nhã nở một nụ cười điềm đạm như ngọc, đôi tay mềm mại quàng qua cổ Dận Chân, ống tay áo to rộng trượt xuống khuỷu tay, để lộ ra đôi vòng san hô đỏ thắm trên cổ tay, sáng rực chói mắt, càng tôn thêm làn da trắng không tì vết của nàng, nổi bật giữa đêm đen.

Có lẽ, cả đời này, không thể trở thành nữ nhân mà Dận Chân yêu nhất; nhưng nàng sẽ cố gắng trở thành nữ nhân được sủng ái nhất Ung Quận vương phủ này; mãi mãi... mãi mãi ở bên cạnh hắn, cùng hài tử của hai người.

Có tiếng thở dài vang lên tự đáy lòng, đời là vậy, luôn luôn có những điều không trọn vẹn, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi...

Sau vài câu hỏi han, Lăng Nhã nghịch chuỗi ngọc trên cổ Dận Chân, tò mò hỏi: “Tứ gia vừa xuất cung sao?” Bình thường, hạ triều trở về Dận Chân sẽ thay y phục ngay, nhưng tối nay hắn còn mặc nguyên bộ triều phục màu xanh thêu rồng bốn móng, ngay cả chuỗi ngọc còn chưa cởi.

“Ừ, hôm nay sau khi hạ triều, Hoàng A mã triệu ta tới Dưỡng Tâm Điện hỏi mấy việc ở Hình bộ, nên về hơi trễ.” Dận Chân chớp mắt một cái rồi nắm lấy tay Lăng Nhã: “Lúc ta dùng bữa tối với Hoàng A mã, người có hỏi thăm nàng, biết nàng đang mang thai thì rất vui, ban thưởng rất nhiều, người còn nhắc ta về bảo nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, còn nói đợi nàng sinh xong, dù là nam hay nữ người cũng sẽ đích thân ban tên.”

Hậu đãi Khang Hi dành cho Lăng Nhã, ngay cả Dận Chân cũng cảm thấy kinh ngạc, trong hơn mười vị huynh đệ, chưa từng có thê thiếp nào được Khang Hi quan tâm như vậy, dù là nhi tử của Thái tử, cũng chưa từng được Khang Hi ban tên. Có điều, Dận Chân là người thường xuyên ra vào thư phòng của Khang Hi, không dưới một lần nhìn thấy bức họa kia, ngày đó, lần đầu tiên gặp Lăng Nhã ở rừng mai, sở dĩ hắn cảm thấy quen quen, thì ra nguyên nhân là vậy. Tuy không biết nữ nhân trong bức họa là ai, nhưng có thể, Khang Hi đối đãi với Lăng Nhã khác với mọi người là có liên quan tới bức họa này.

“Cẩu Nhi, đưa đồ vật Hoàng A mã ban thưởng vào đây.” Dận Chân thuận miệng ra lệnh, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy Cẩu Nhi đâu, hắn mới ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Cẩu Nhi thẫn thờ đứng chết trân tại chỗ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì mà tai điếc mắt ngơ với lời nói của Dận Chân, khác hẳn với vẻ cung kính tận tụy thường ngày.

“Cẩu Nhi.” Dận Chân cố tình gọi lớn hơn một chút, lúc này Cẩu Nhi mới giật mình hoàn hồn, thấy Dận Chân đang khó chịu trừng mắt nhìn mình thì mới vội quỳ xuống thỉnh tội.

Dận Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Cẩu Nhi, nói: “Nếu ngươi có gì không hài lòng ở chỗ này thì cứ nói thẳng, ta sẽ cho ngươi tới chỗ khác.”

Cẩu Nhi hoảng hốt, sợ hãi dập đầu thưa: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, xin Tứ gia thứ tội, nô tài hứa sẽ không bao giờ tái phạm.”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Dận Chân đã dịu đi đôi chút, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Hãy nhớ kỹ những gì mình nói, còn có lần sau thì ta tuyệt đối không tha.” Trong mắt Dận Chân, xưa nay không dung nổi một hạt cát, hắn trả công hậu hĩnh cho những người hầu hạ bên cạnh mình, đồng thời cũng yêu cầu họ phải tận tâm tận lực, không được phép lơ là thất trách dù chỉ một chút.

“Còn không mau đưa những đồ vật Hoàng thượng ban thưởng vào đây, chẳng lẽ ngươi tính để đích thân ta khiêng vào sao?” Thấy Cẩu Nhi vẫn còn quỳ, Dận Chân làm bộ dậm chân đầy tức giận.

“Dạ.” Cẩu Nhi lật đật dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, vành mắt đỏ ửng, chẳng bao lâu sau đã thấy hắn dắt theo mấy tên sai vặt ôm vô số thứ tiến vào, đa phần là những nguyên liệu bổ dưỡng, còn có ngọc ngà tơ lụa, nhưng đặc biệt nhất chính là món đồ do hai người khiêng, cao bằng nửa người, bên ngoài bọc gỗ, chạm trổ hình rồng mạ vàng, khảm thêm ngọc quý, ở giữa là một cái mâm tròn, trên đó có khắc những ký tự như bùa chú, ở tâm có hai cây kim dài ngắn khác nhau, phía dưới là một viên cầu đưa qua đưa lại rất nhịp nhàng.

“Tứ gia, đây là cái gì? Thiếp thân chưa từng thấy bao giờ.” Lăng Nhã tò mò nhìn món đồ mà hai gã sai vặt đã cẩn thận đặt lên bàn đá trước mặt, lúc họ để xuống, cái kim dài trên đó hơi nhích một chút.

Dận Chân mỉm cười nói: “Đây là đồng hồ báo giờ do Tây dương tiến cống, dùng để ghi lại giờ giấc, nàng thấy vòng chữ trên đó không?”

Thấy Lăng Nhã gật đầu, hắn lại nói: “Đó là con số của Tây dương, đại diện cho từ một tới mười hai, mỗi một số tương đương với nửa canh giờ của chúng ta, bên trong đó có cơ quan, mỗi nửa canh giờ trôi qua, sẽ có một con chim nhảy ra kêu thật to. Kim dài kim ngắn cũng dùng để chia giờ, kim dài chạy một vòng là nửa canh giờ, kim ngắn chạy một vòng là sáu canh giờ, hai vòng liền có nghĩa là đã hết một ngày một đêm.”

Đầu óc Lăng Nhã nhanh nhẹn, mà Dận Chân giải thích cũng đơn giản, nên chỉ một lát sau đã hiểu được cách hoạt động của đồng hồ báo giờ này, cũng giống như đồng hồ nước, nhưng tiện lợi và chính xác hơn; không cần phải điều chỉnh mỗi ngày.

“Hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh, thiếp thân thật thấy hổ thẹn.” Trong lòng Lăng Nhã cảm thấy hơi bất an, tuy không biết cái đồng hồ này có giá trị bao nhiêu, chỉ biết rằng, trong Ung Quận vương phủ này, chưa chỗ nào có một vật hiếm lạ tới mức này, e là trong cung cũng vậy.

Dận Chân vỗ vỗ tay nàng, trấn an: “Hoàng A mã ban thưởng cho nàng, nàng cứ việc nhận lấy, với lại, hiện giờ nàng đang mang hài tử trong bụng, có cái đồng hồ này để canh giờ giấc cũng tiện hơn rất nhiều.” Sau khi sai người đưa đồng hồ vào chính đường của Tịnh Tư cư, hắn lại thản nhiên nói: “Ngoài những thứ này ra, Hoàng A mã còn chỉ định Từ Thái y tới chăm soc nàng và hài nhi.”

Nghe thấy tên Dung Viễn, mắt Lăng Nhã thoáng kinh ngạc, tưởng đâu sau chuyện Lý thị, nàng và Dung Viễn sẽ ‘kiều quy kiều lộ quy lộ, tái lai bất vãng’*, từ nay sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa, nào ngờ...

*Có nghĩa là đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại.

Nàng và Dung Viễn, rốt cuộc vẫn là dây dưa không dứt...

Cả hai còn đang nói chuyện thì Tiểu Lộ Tử đưa nước ô mai lạnh vào, Dận Chân nhận lấy uống cạn rồi mới quay qua nhìn gương mặt xinh đẹp của Lăng Nhã, tấm tắc khen: “Không hiểu sao cũng cùng một món mà dùng ở chỗ nàng lại có mùi vị khác những chỗ khác. Nhã nhi, nàng bỏ thuốc gì trong đó phải không?”

Lăng Nhã lại lấy thêm cho hắn một chén nữa, giọng vui đùa: “Đúng vậy đúng vậy, thiếp thân đã hạ hoa anh túc* vào trong này, để Tứ gia đã dùng qua một lần sẽ không thể nào quên được.”

*Dùng hoa anh túc sẽ bị nghiện như thuốc phiện.

Tâm trạng Dận Chân đang vui, nên cũng đùa: “Chẳng phải bản thân nàng là một đóa hoa anh túc tốt nhất rồi sao? Ta đã không quên được Nhã nhi từ lâu rồi.”

Dù biết rõ Dận Chân đang nói đùa, nhưng Lăng Nhã vẫn si mê đỏ mặt, khẽ đẩy nhẹ hắn ra, giọng dịu dàng: “Thì ra hôm nay Tứ gia tới đây là để chọc ghẹo thiếp thân, không thèm nói với người nữa.”

Dáng vẻ thẹn thùng của nàng khiến Dận Chân cười lớn, hắn quay qua nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng chân thành: “Không phải chọc ghẹo, ta nói thật, Nhã nhi, ta thật lòng muốn nàng có thể ở bên cạnh ta một đời một kiếp, tuy trong phủ này có vô số nữ nhân, nhưng chỉ có mỗi một mình nàng cho ta cảm giác này thôi.”

Lời này của hắn khiến Lăng Nhã cảm động vô cùng, tình cảm dồn nén tận đáy lòng bất giác trào lên, nàng nắm ngược lại bàn tay dày rộng của Dận Chân, dưới bầu trời đầy sao, tự mình hẹn ước: “Thiếp thân nguyện, một đời một kiếp, thề không rời xa.”

Yêu – nàng không dám mơ tưởng tới, chỉ cần biết trong lòng Dận Chân có mình, vậy là đủ rồi... Làm người không thể quá tham lam, huống chi, nàng còn có một hài tử để yêu thương; dù chịu chút tủi thân, cũng chẳng đáng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.