Edit: Ớt Hiểm
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, Dận Chân vẫn là người có phản ứng sớm nhất, vén tà áo dài qua một bên chạy tới đỡ Diệp Tú hỏi tại sao.
“Đau quá! Bối lặc gia, bụng ta… Đau quá! Aaaa! Hài tử.. là hài tử… Bối lặc gia hãy cứu hài tử của chúng ta, cứu nó!” Diệp Tú như người chết đuối vớ được khúc cây trôi, túm chặt lấy áo của Dận Chân.
“Nhất định rồi, nàng yên tâm, hài tử sẽ không sao.” Dận Chân vừa nói vừa lòn một cánh tay xuống dưới thân Diệp Tú tính bế nàng lên, ai ngờ vừa chạm vào người đã cảm giác được tay mình ướt đẫm, hắn vội đưa lên xem thì thấy cả bàn tay dính đầy máu tươi.
Na Lạp thị la lên sợ hãi, tức khắc hiểu vấn đề, vội vội vàng vàng cho người đi mời đại phu, hạ nhân đi rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa yên tâm, liền lệnh cho Phỉ Thúy cầm theo ấn tay của mình tức tốc vào cung, thỉnh Thái y tới đây.
Dận Chân vội vàng bế Diệp Tú lên lầu, ở đó có giường nhỏ để nghỉ ngơi, lúc này Diệp Tú không nên cử động nhiều, trước tiên cứ sắp xếp để nàng ở đây đợi đại phu tới đã. Về phần Hồng Ngọc, hắn đã không còn quan tâm tới nữa rồi. Na Lạp thị cũng nói qua loa vài câu rồi theo lên lầu, Niên thị đi sau, Lý thị chần chờ một lát cũng theo cùng.
Bọn họ lên lầu, để lại ở dưới tiếng xì xào náo loạn, vừa rồi không ít người nhìn thấy máu trên tay của Dận Chân, còn đích phúc tấn lại cho người đi mời đại phu, thậm chí còn thỉnh Thái y trong cung, đây rõ ràng là sẩy thai, chẳng lẽ hài tử của Diệp Tú không giữ được?
Trừ vài người có quan hệ tốt với Diệp Tú hơi lo lắng ra, còn lại đa phần đều đang đợi xem một tuồng kịch, thậm chí trên mặt còn lộ ra nét vui mừng. Đối với các nàng mà nói, Diệp Tú mang thai không phải là điều tốt, các nàng chỉ mong nàng ta không giữ được đứa nhỏ này, đỡ phải mẫu bằng tử quý, đến lúc đó lại leo lên đầu các nàng làm mưa làm gió.
Nữ nhân trên đời này khi sống chung thì không bao giờ có hòa bình thật sự, trừ phi cả đời nam nhân chỉ cưới một người, nhưng nam nhân như vậy sợ là lục tung cả thiên hạ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Thiên gia* thì lại càng không.
(*Thiên gia là những gia tộc quyền quý.)
Lăng Nhã đẩy Y Lan ra sau lưng mình, đứng lặng như đang suy tư gì đó, những gì xảy ra hôm nay đúng là lòng vòng, đầu tiên là Diệp Tú mượn tuồng diễn để nâng đỡ Hồng Ngọc, ngay sau đó nàng ta liền xảy ra chuyện, lại còn rất bất ngờ, không có dấu hiệu nào báo trước, thật khó hiểu.
Lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Cao Phúc dẫn một đại phu râu tóc bạc phơ tới, chẳng kịp thỉnh an mấy người Lăng Nhã đã chạy thẳng lên lầu.
“Hay là chúng ta cũng lên đó xem sao?” Không biết ai đã nói câu này khiến mọi người lập tức đồng tình, cứ ở đây đoán già đoán non chi bằng lên đó nhìn tận mắt, vì vậy ai cũng đi lên, Lăng Nhã theo phía sau. May mà lầu các này rất rộng, nhiều người như vậy cũng vẫn còn dư chỗ đứng.
Lên lầu rồi, mọi người thấy Diệp Tú mặt tái nhợt nằm trên giường, đại phu ngồi ở mép giường bắt mạch, nét mặt nghiêm trọng. Còn Dận Chân và mấy người đích phúc tấn thì mặt mày lo lắng, Diệp Tú ra nhiều máu như vậy, tình hình có vẻ chẳng mấy lạc quan.
“Hạ đại phu, rốt cuộc là thế nào rồi, nhanh lên chứ?” Vừa thấy đại phu thu tay về, Dận Chân không đợi được nữa liền hỏi. Hạ đại phu là đại phu nổi danh nhất ở kinh thành, phủ Tứ bối lặc có ai ốm đau cũng đều mời ông ta đến bắt mạch, nên Dận Chân cũng chẳng xa lạ gì.
Hạ đại phu chắp tay lại, lắc đầu nói: “Mong Bối lặc gia thứ tội, mạch tượng của Diệp phúc tấn suy yếu vô lực, khí huyết không thông, chỉ e là không giữ được hài nhi trong bụng.”
Mặc dù Dận Chân đã nghĩ tới kết quả này, nhưng lúc nghe chính xác từ miệng đại phu, hắn vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận, lảo đảo lùi về sau mấy bước, đau lòng nói: “Thật sự không còn cách nào sao?”
Hạ đại phu nén thở dài, nói: “Mong Bối lặc gia thứ lão phu y thuật kém cỏi, thật sự bất lực. Nếu thai nhi trong bụng của Diệp phúc tấn lớn hơn một chút, lão già này cũng có thể nghĩ cách giúp Diệp phúc tấn thúc sinh, giữ được tính mạng của hài tử, nhưng nay thai chỉ mới sáu tháng, một khi hài tử rời khỏi cơ thể mẫu thân sẽ lập tức chết con, không thể sống được.”
“Không được! Hạ đại phu, ta cầu xin ngươi, hãy cứu lấy hài nhi của ta, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi!” Diệp Tú nghe bọn họ nói chuyện thì giãy giụa chồm tới nắm lấy góc áo của Hạ đại phu cầu xin, mọi hi vọng của nàng đều đặt trên người của hài tử chưa chào đời này, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể.
“Nếu cứu được, lão già này đã cứu rồi, thật sự là…” Hạ đại phu lắc đầu không nói, đại phu cũng chỉ là người phàm, không phải thần tiên, rất nhiều trường hợp đành hữu tâm mà vô lực.
“Vậy giờ… giờ phải làm sao mới được?” Na Lạp thị gấp tới mức đi vòng vòng như kiến bò trên chảo nóng.
Mặt thon mi mỏng của Niên thị cũng có chút lo âu, hỏi: “Mạch tượng của Diệp muội muội đều do Hạ đại phu chuẩn đoán, tình trạng của nàng không ai hiểu rõ ngoài ngươi, chẳng lẽ không còn cách nào hay sao?”
Hạ đại phu nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng có, nhưng lão phu không có khả năng. Nghe đồn Thái y trong Thái Y viện có y thuật cao siêu, không đến mức cải tử hoàn sinh, nhưng cũng có thể diệu thủ hồi xuân. Bối lặc gia ngài là A ca đương triều, có thể vào cung thỉnh Tháy y đến xem thử, nói không chừng có thể cứu chữa được, nhưng phải nhanh lên, tình trạng của Diệp phúc tấn không kéo dài được.”
Hạ đại phu đã cáo từ, nhưng câu nói của ông một lần nữa khơi lại chút hi vọng mong manh của Diệp Tú, nàng nén đau vào lòng mà nức nở với tay về phía Dận Chân: “Bối lặc gia, hài nhi còn chưa ra đời, còn chưa gọi ngài một tiếng ‘A mã’, nó không thể chết được, Bối lặc gia, ngài nhất định phải cứu nó!”
“Mau, lập tức vào cung thỉnh Thái y.” Dận Chân cầm bàn tay lạnh ngắt của Diệp Tú, lớn tiếng ra lệnh cho Cẩu Nhi.
“Bối lặc gia yên tâm, thiếp thân đã sớm phái Phỉ Thúy đi thỉnh rồi.” Na Lạp thị gọi Cẩu Nhi lại, nói: “Nếu không có gì trở ngại thì chắc cũng sắp đến.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe có tiếng bước chân đi lên, đúng là Phỉ Thúy, đi sau nàng còn có một nam tử trẻ tuổi, nàng vừa chạy vừa thở hổn hển la lên: “Thái y… Thái y tới rồi.”
Lăng Nhã nhờ ơ nhìn lướt qua vị Thái y trẻ tuổi kia, khi thấy rõ dung mạo của hắn, thì nàng như bị sét đánh xuống đầu, thần sắc hoảng hốt, nàng làm sao có thể ngờ được, vị Thái y mà Phỉ Thúy mời đến lại là… Từ Dung Viễn.
Từ khi nghe tin Từ Dung Viễn vào cung làm Thái y, Lăng Nhã biết rồi sẽ có một ngày nàng gặp lại hắn, nhưng không bao giờ nghĩ là sẽ gặp trong tình cảnh như hôm nay.
Trái tim nàng nhảy loạn xạ, đối với Dung Viễn, nàng vừa có tình mà cũng vừa xấu hổ, hơn mười năm bên nhau hứa hẹn, vốn tưởng có thể đầu bạc răng long, chưa từng nghĩ lại bị chính nàng phá vỡ, dù là vì lí do gì thì nàng vẫn rất hổ thẹn với Dung Viễn, nếu Dung Viễn hận nàng giận nàng thì đỡ hơn một chút, nhưng Dung Viễn không những chưa từng hận, mà còn vì nàng mà vào cung làm Thái y.
Dung Viễn không nhìn thấy Lăng Nhã, hắn vừa lên tới đã bị kéo tới bắt mạch cho Diệp thị, cùng với ngón tay hắn đang đặt trên cổ tay Diệp thị, cả lầu im phăng phắc không một tiếng động, mọi cặp mắt đều dồn lên người hắn, như muốn xem xem vị Thái y trẻ tuổi này có đủ khả năng xoay chuyển tình hình trước mắt hay không.
Hắn chỉ vừa thu tay xoay người lại thì đích phúc tấn đã vội vàng hỏi: “Từ Thái y, sao rồi, có còn cứu được không?”
Dung Viễn không trả lời ngay mà ngẩng đầu nhìn một lượt những người có mặt ở đây, giống như đang tìm kiếm gì đó, đến khi nhìn thấy sắc mặt vô cùng phức tạp của Lăng Nhã thì đôi mắt hắn chợt sáng bừng, hắn giấu đi sự vui mừng vào đáy mắt, Nhã Nhi, cuối cùng chúng ta cũng đã gặp lại nhau…