Edit: Ớt Hiểm
Dùng cơm trưa xong, Dận Tường lấy cớ Lăng Nhã hiếm khi được vào Tử Cấm Thành nên muốn đưa nàng đi tham quan một chút, rồi kéo nàng ra khỏi cung của Đức phi. Đợi sau khi hai người họ đã rời khỏi, Niên thị lấy khăn chậm chậm khóe môi, cười: “Hình như Lăng phúc tấn và Thập Tam gia mới gặp nhau chỉ có mấy lần thôi, sao lại thân quen như vậy nhỉ, người không biết nhiều khi còn tưởng Lăng phúc tấn là người của Thập Tam gia.”
Nàng làm như vô tình, khiến hàng mi của Đức phi hơi động, nhìn theo bóng hai người đang sánh vai nhau rời đi, nhẹ nhàng nói với Dận Chân: “Lão Thập Tam nhanh nhẹn hoạt bát lại ẩu tả, không biết sẽ đưa Lăng Nhã đi những nơi nào nữa, lỡ đụng phải nương nương trong cung thì không hay. Lão Tứ, con tính tình trầm ổn, hay là đi cùng hai đứa nó đi.”
“Dạ.” Dận Chân trả lời rồi đứng lên theo hai người Lăng Nhã bước ra ngoài.
Dận Tường ra khỏi Trường Xuân cung, Lăng Nhã thep sau, đi một mạch tới Cảnh Nhân cung, từ khi Vinh Quý phi bị cấm túc, trước cửa Cảnh Nhân cung đã có thể giăng lưới bắt chim, đìu hiu lạnh lẽo, không còn khung cảnh náo nhiệt như xưa. Chủ tử thất sủng, bọn nô tài nào muốn lười biếng thì lười biếng, ngay cả thủ vệ thái giám cũng không biết đã chạy đi đâu, cửa cung lớn như vậy mà chẳng có ai gác, mặc người ra vào.
“Ngươi muốn vào trong thật ư?” Nhìn thấy Cảnh Nhân cung chỉ còn cách trong gang tấc, Dận Tường hỏi Lăng Nhã thêm một lần nữa. Vinh Quý phi thất sủng có thể nói là do Lăng Nhã, dù giờ vẫn là Quý phi, nhưng đãi ngộ thực tế còn không bằng cả Thường tại, Đáp ứng. Chắc chắc Vinh Quý phi hận Lăng Nhã tới mức thiên đao vạn quả, nên Dận Tường sợ lúc gặp mặt sẽ xảy ra chuyện không hay.
Lăng Nhã hít vào thật sâu, nhún người bình tĩnh nói với Dận Tường: “Đa tạ Thập Tam gia đã đưa ta tới tận đây, ta có thể tự mình vào trong, không dám tiếp tục làm phiền Thập Tam gia.”
Dận Tường phất phất tay, nói: “Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi, thôi, đã tới rồi không lẽ không vào cùng, vả lại, nếu không có ai dẫn ngươi vào, lỡ bị người nhìn thấy sẽ nói ngươi tự tiện xông vào cấm cung, không tội lớn cũng là tội nhỏ, đi thôi.”
“Hai người đang tính đi đâu?” Vừa dợm bước thì sau lưng vang lên giọng của Dận Chân.
Cả hai giật mình, quay đầu lại thì thấy đúng là Dận Chân đang thờ ơ nhìn bọn họ, Dận Tường quẹt quẹt mũi pha trò: “Có đi đâu đâu, vừa rồi đệ đã nói rồi đó, tiểu tẩu tử hiếm lắm mới được vào cung, nên đưa nàng ta đi tham quan vài nơi thôi mà.” Hắn đồng ý không gọi Lăng Nhã là ‘tiểu tẩu tử’ khi có người ngoài, nhưng người ngoài đó không bao gồm Dận Chân.
“Vậy là vừa đi là tới Cảnh Nhân cung ngay ư? Còn ra vẻ lén lút?” Dĩ nhiên Dận Chân cũng nghe được cách Dận Tường gọi Lăng Nhã, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ bực mình trừng mắt liếc hắn, mỗi lần Dận Tường nói dối thì sẽ không kiểm soát được mà quẹt quẹt cái mũi của mình, chưa bao giờ qua mặt được Dận Chân.
Lăng Nhã biết không thể gạt được Dận Chân nên kéo kéo tay áo của Dận Tường, nhỏ giọng nói: “Tứ gia, ngài đừng trách Thập Tam gia, là thiếp thân năn nỉ ngài ấy đưa mình tới Cảnh Nhân cung.”
Sau khi Dận Chân biết được ngọn nguồn, mày nhăn thành chữ ‘xuyên’ (川), trầm ngâm một lát rồi nói: “Trong các phi tần của Hoàng a mã, ta thấy không có ai giống nàng, Thập Tam đệ cũng vậy, hay nói cách khác, nếu thật sự nàng giống ai thì đó cũng là một người trước năm Khang Hi thứ hai mươi, hiện tại đã bị phế hoặc đã không còn.” Dận Chân nói tới đây thì Dận Tường xen vào: “Mấy năm trước ta từng đi lạc vào lãnh cung, nhìn qua những phế phi bị giam trong đó, cũng đâu có thấy ai giống với tiểu tẩu tử ngươi đâu.”
Dận Chân vuốt cằm nhìn Lăng Nhã, nói: “Có phải là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi không? Theo ta biết, a mã của nàng và a mã của Thái tử phi có bất đồng, mà Vinh Quý phi lại là di mẫu của Thái tử phi, bà ta nhắm vào nàng thì cũng dễ hiểu thôi.”
“Vậy Đức phi nương nương thì sao, sao nương nương nhìn thấy thiếp thân cũng giật mình?” Lăng Nhã hỏi lại Dận Chân, chắc như đinh đóng cột.
Ánh mắt nàng vừa kiên quyết vừa bướng bỉnh khiến Dận Chân sực nhớ, năm ngoái, lúc Lăng Nhã vừa vào phủ, Khang Hi cố tình đợi sau khi bãi triều mới gọi hắn tới Dưỡng Tâm diện dặn dò, bảo hắn phải đối xử với Lăng Nhã thật tốt, đợi thời điểm thích hợp thì cho nàng một phân vị. Hắn vẫn không quên, khi nói điều này, Hoàng a mã đã vô tình để lộ ra sự cô đơn và tưởng niệm...
Nữ nhi của quan lại đương triều bị biếm thành thị thiếp dĩ nhiên là một điều bất công, nhưng nếu chỉ là một tú nữ bình thường thì sẽ không khiến Hoàng a mã quan tâm như vậy, càng không cần phải giận chó đánh mèo lên Vinh Quý phi, chẳng lẽ những gì Lăng Nhã nghi ngờ là sự thật? Lăng Nhã thật sự có dung mạo giống với một vị phi tần nào đã mất ư, nên Hoàng a mã mới ‘yêu chim yêu luôn cả lồng’ như vậy?
Chắc chắc Đức phi biết rõ điều này, nhưng nếu vừa rồi bà đã giấu không nói thì có hỏi cũng vô ích, không những không có được đáp án mà nhiều khi còn khiến bà không vui. Dận Chân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đồng ý thỉnh cầu của Lăng Nhã, cùng với Dận Tường đưa nàng bước vào cổng lớn của Cảnh Nhân cung.
Cảnh Nhân cung hiện giờ chẳng khác gì lãnh cung, các điện đều vắng hoe, trên đường vào chính điện hình như chẳng thấy cung nữ thái giám nào, mặt đất thì đầy lá cây và hoa tàn, bước đi còn vang ra tiếng rột rột, chứng tỏ lâu lắm rồi không có người quét dọn, một cơn gió thu thổi tới, cuốn lá cây bay tứ tán, khiến cho Cảnh Nhân cung vốn tiêu điều càng thêm rách nát thê lương.
Ngón tay quẹt qua thành tường màu son dính đầy bụi bặm, Lăng Nhã thở dài trong lòng, nữ nhân hậu cung, cả đời vinh sủng đều dựa vào quân vương, nếu mất đi sủng ái, dù vị cao phận quý tới đâu cũng phí hoài mà thôi.
Lăng Nhã thổi bụi ở đầu ngón tay, nhìn Dận Chân rồi đưa tay đẩy cánh cửa lục lăng màu son bước vào, bên ngoài nắng đã lên cao, rực rỡ chói mắt, trong điện thì âm u tăm tối, không có lấy một tia sáng mặt trời.
“Ai vậy?” Trong điện đột nhiên vang lên giọng của một nữ nhân, tựa như tiếng ma tiếng quỷ, nương theo tia sáng mờ nhạt lọt vào trong điện âm u, ba người Lăng Nhã thấy một nữ nhân lấy tay che đi ánh mặt trời đang chói vào mặt, đến khi thích ứng được với ánh sáng thì mới chậm rãi hạ tay xuống, một dung mạo già nua lộ ra, không phải Vinh Quý phi thì là ai.
So với trước đây, hiện giờ bà quá gầy, cũng già đi rất nhiều, dường như thời gian đã lấy đi tất cả, chỉ trong nháy mắt. Gương mặt tái nhợt không giấu nổi những nếp nhăn, đôi môi cũng trở nên trắng trạch, hai bên tóc mai hiện rõ một mảng bạc trắng, bà mặc một bộ y phục màu hồng viền chỉ bạc cũ rích, trên cổ tay và cổ áo cũng đã bung tơ. Nếu không có khung xương trên gương mặt, Lăng Nhã xém chút không nhận ra người trước mặt mình có liên quan tới nữ nhân cao quý trước đây.
“Là ngươi?” Khi đã nhìn rõ Lăng Nhã, Vinh Quý phi đứng bật dậy, vững vàng nhìn chằm chằm vào nàng, giận dữ hiện lên trong đáy mắt, như điên cuồng thiêu đốt, chưa ai có phản ứng gì thì bà đã giương nanh múa vuốt nhào tới, mạnh mẽ bóp chặt cổ Lăng Nhã, rít lên: “Bổn cung ra nông nỗi này là do ngươi ban tặng, bổn cung muốn giết ngươi, bổn cung phải giết ngươi.”
Vì quá bất ngờ, Lăng Nhã chưa kịp đề phòng nên bị bóp cổ, mạnh tới mức nàng không thở được, chỉ biết cố dùng sức kéo tay Vinh Quý phi ra, nhưng đôi tay gầy guộc kia giờ như móng vuốt chim ưng cứng tựa sắt, nàng cố đến đâu cũng không thể làm nó nhúc nhích, ngược lại chỉ khiến mình mất sức thêm, trong chốc lát tay chân đã dần dần bất lực, cảnh tượng trước mắt từ từ biến thành một màu đen.
“Vinh Quý phi người đang làm gì vậy? Mau buông nàng ra.” Dận Chân và Dận Tường không lường trước là Vinh Quý phi sẽ điên cuồng như vậy, vừa gặp đã muốn lấy mạng của Lăng Nhã, không cần nghĩ nhiều, hai người một trái một phải vội chạy tới dùng sức kéo tay bà.
Lăng Nhã ôm cổ đỏ bừng thở dốc, một lát sau mới khôi phục lại bình thường, nhưng trên cổ vẫn còn vết bầm rất đậm, lúc này, nếu không có hai người Dận Chân ở đây, có lẽ nàng thật sự bị Vinh Quý phi bóp chết.
“Quý phi, người hãy bình tĩnh lại.” Dận Chân ghìm chặt Vinh Quý phi đang giãy giụa không ngừng, cũng không biết Vinh Quý phi lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, hắn và Dận Tường cùng nhau giữ mà còn muốn không nổi, mấy lầm xém bị bà hất ra.
“Bình tĩnh ư? Ngươi nhìn xem, Cảnh Nhân cung hôm nay hình dạng thế nào, rồi nhìn lại bổn cung đi, Tứ A ca, ngươi nói bổn cung sao có thể bình tĩnh được?” Hai mắt của Vinh Quý phi đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Dận Chân, ngoài hận thù ra thì không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Dận Tường lạnh lùng tiếp lời: “Nếu lúc trước người không oan uổng tiểu tẩu tử, biếm nàng ta thành cách cách của Tứ ca, thì Hoàng a mã cũng đâu có mặt rồng giận dữ mà cấm túc Cảnh Nhân cung, mọi chuyện đều là do Quý phi tự gieo gió gặp bão, giờ còn trách ai.”