“Ta không có.” Nghe được câu này, Lăng Nhã vốn đã bình tĩnh bỗng dưng kích động la lên: “Ta đã nói rồi, ta không có hại Đồng Giai thị! Sao các ngươi không tin ta, Tứ gia không tin, ngươi cũng không tin, tại sao?” Dứt lời, nàng khụy ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, rơi lệ nghẹn ngào: “Đồng Giai thị là do không cẩn thận mà tự trượt chân rơi xuống nước, ta muốn cứu nàng ta, nhưng vì quá bất ngờ nên không trở tay kịp, ta không hại ai cả, sao tất cả các ngươi đều không tin ta? Tứ gia còn nói ngài ấy mãi mãi không muốn gặp lại ta, ngay cả hài tử cũng muốn cướp đi.”
Dận Chân chấn động, bất chấp mọi thứ chụp lấy bờ vai của nàng hỏi dồn: “Nàng nói sao, nói lại một lần nữa đi, nàng không đẩy Lê Lạc?” Nếu là bình thường, nhất định hắn sẽ nghĩ là Lăng Nhã đang giảo biện, nhưng hiện giờ thần trí nàng mơ hồ, nghĩ gì nói đó, chẳng biết nói dối là gì.
Trong lúc bất cẩn, tay hắn chạm phải cái gối trong lòng Lăng Nhã, chỉ là một động tác vô tình nhưng lại khiến Lăng Nhã sợ hãi cực độ, nàng hét lớn, quỳ trên đất dập đầu liên tục: “Cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi đừng cướp hài tử của ta! Ta không cần gì hết, chỉ cần hài tử thôi!”
Dận Chân vội vàng buông tay ra, cố gắng kìm cơn chấn động, giọng chậm rãi ân cần: “Hài tử là của Nhã nhi, không ai được phép cướp đi hết! Nhã nhi đừng sợ!”
“Thật không?” Lăng Nhã vừa lùi lại vừa hỏi, tựa như đã sợ tới cực điểm.
“Thật, ta đảm bảo.” Đợi tâm trạng của Lăng Nhã ổn định hơn một chút, Dận Chân mới dỗ giành nàng, đề cập tới chuyện lúc nãy: “Nhã nhi, nàng nói nàng không có đẩy Đồng Giai thị, vậy tại sao trong tay Đồng Giai thị lại có bông tai của nàng?”
Bông tai? Lăng Nhã ngơ ngác như không hiểu đó là gì, một lát sau mới sờ sờ vành tai của mình, nói năng lộn xộn: “Đau quá, nàng ta níu trúng tai ta, đau quá, bông tai đâu rồi?” Rồi nàng bỗng khóc thét lên: “Hu hu, Tứ gia thấy bông tai của ta trong tay nàng ta, ngài ấy mắng ta là độc phụ, ta rất đau lòng!”
Nghe tới đây lẽ nào Dận Chân còn không rõ, thì ra bấy lâu nay hắn đã hiểu lầm Lăng Nhã, Lăng Nhã vốn không đẩy Đồng Giai thị, đúng như suy đoán của Cẩu Nhi trước đây, là do Đồng Giai thị bất cẩn trượt chân ngã xuống nước, còn Lăng Nhã thì muốn cứu nàng, nhưng lại bị Đồng Giai thị níu phải bông tai; chắc vì quá sợ nên không nhớ rõ tình hình lúc đó, mà trong tay lại có bông tai của Lăng Nhã nên nàng mới tưởng nhầm là Lăng Nhã hại mình.
Còn mình, lúc đó chỉ lo hận Lăng Nhã phụ lòng tin của mình mà chẳng màng nghe nàng giải thích, cứ áp đặt tội danh lên đầu nàng, khiến nàng đau lòng tới mức sinh non, mất đi hài tử vốn có thể đủ ngày đủ tháng chào đời...
Thời khắc này, hắn vô cùng hối hận, ôm chặt cơ thể mong manh của Lăng Nhã vào lòng, nức nở: “Xin lỗi, Nhã nhi, ta thật lòng xin lỗi nàng! Là ta không tốt, là ta đã hại nàng!”
Rốt cuộc thì cũng đợi được câu xin lỗi này rồi, nhưng mà... để làm gì nữa chứ? Hài tử đã mãi mãi không thể trở về...
Hối hận và ray rứt nên số lần Dận Chân tới biệt viện ngày một nhiều hơn, thậm chí ngay cả Trừ tịch hắn cũng ở biệt viện, cùng Lăng Nhã ăn sủi cảo, ngắm pháo hoa. Lúc thấy Lăng Nhã tròn xoe mắt nhìn pháo hoa rực rỡ, nụ cười rạng rỡ như một tiểu hài tử, Dận Chân cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy trong thời gian qua, hắn bước tới nắm lấy tay nàng, nếu trời cao đã cố tình cho hắn biết bản thân mình hiểu lầm nàng bấy lâu, thì nhất định sau này hắn sẽ bù đắp cho nàng đầy đủ.
Vào năm Khang Hi thứ bốn mưới tám, Khang Hi phục vị Thái tử cho Dận Nhưng, lập phúc tấn Thạch thị của Thái tử làm Thái tử phi. Còn đại phong cho các vị A ca khác nữa.
Dận Chân được phong làm Ung thân vương, ban Viên Minh viên, được phong hàm thân vương chung với hắn còn có Tam A ca Dận Chỉ, ngay cả Thập Tam A ca Dận Tường cũng được phóng thích khỏi Tông Nhân Phủ, là Bối tử như trước.
Nhận gia phong xong, ra khỏi cung Dận Chân cũng không về vương phủ ngay mà đi thẳng tới biệt viện, hắn muốn đưa Lăng Nhã tới Viên Minh viên, nơi đó có đồi núi trập trùng, ao hồ lớn nhỏ, non xanh nước biếc, cây cối um tùm, nhất định rất tốt cho bệnh tình của Lăng Nhã.
Hoàng hôn đang từ từ phủ xuống, nắng chiều sắc sỡ lan ra ở chân trời, lộng lẫy như gấm vóc nhân gian, dưới ráng chiều vàng ươm vạn trượng, một bóng dáng mỏng manh đang đứng lặng yên, ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống người nàng hệt như vầng hào quang chói lóa. Cơn gió heo may thổi tới, hất tung mái tóc dài mượt cùng với y phục của nàng, hệt như chú bướm nhỏ đang vỗ cánh bay lên.
“Nhã nhi?” Dận Chân dừng bước cất tiếng gọi mông lung, trong lòng cảm thấy vui mừng kỳ lạ.
Cúi đầu thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, từ từ xoay người lại, mái tóc đen dài tung bay trong gió, Dận Chân nhìn thấy... gương mặt đó... chính là Lăng Nhã, là Lăng Nhã không còn ngơ ngác u mê như trước, trên mặt nàng lúc này, chỉ có tĩnh lặng và... đau thương.
Tim Dận Chân đập mạnh, hình như hắn đã nhìn thấy Lăng Nhã của ngày xưa, lẽ nào... hắn trở nên kích động, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào, mãi đến tận khi nàng chậm rãi nhún người, đoan trang hành lễ với mình, miệng hô: “Tứ gia.”
Không cần phải hỏi lại, Dận Chân biết, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã mà hắn ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng đã trở lại rồi, không còn ngây ngô, không còn khờ khạo, trước mặt hắn đang là một Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã huệ chất lan tâm.
Bước từng bước tới trước mặt nàng, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mềm ấm, từ gó má xuống tới tận cằm, hai tay vì kích động mà rung lên: “Từ Thái y thật sự đã chữa hết bệnh cho nàng sao, Nhã nhi, Nhã nhi của ta đã trở về rồi, tốt quá!”
Lăng Nhã nhìn Dận Chân một thân cát phục Thân vương, hoàng hôn lướt nhẹ lên gấm hoa rực rỡ làm mờ nhạt đi nét lạnh nhạt thường ngày, khiến hắn thoạt nhìn thật khôi ngô hoàn mỹ, hệt như một thiên nhân.
Cảm nhận rõ ràng từng đường chỉ tay trong bàn tay của hắn, tim Lăng Nhã vừa vui mừng vừa cay đắng, không thể nói nên lời, toàn bộ chỉ là mưu kế, lấy đâu ra tốt với không tốt chứ...
Nàng hít một hơi sâu, ngước mắt lên đối diện với Dận Chân, giọng nói trong veo mà lạnh ngắt hòa vào gió thu: “Tại sao phải chữa bệnh cho thiếp thân làm gì, thiếp thân thà cả đời điên điên khùng khùng để không thương không đau; để luôn nghĩ rằng hài nhi vẫn ở cạnh thiếp thân.” Câu này dĩ nhiên là tính kế, nhưng cũng là thật lòng, nàng cúi đầu nhìn xuống đôi tay trống, không có gối nhỏ, không có hài nhi, không có gì cả...
Nước mắt nàng rơi lã chã như châu ngọc, tiếng nấc nghẹn ngào bật khỏi môi, hai tay tự ôm lấy mình, vai không ngừng run rảy, tim nàng đau như cắt, giống hệt như có vạn mũi dao đang chạy tán loạn trong cơ thể, cứa vào nàng tới thương tích đầy mình.
“Nhã nhi!” Đáy mắt Dận Chân đau đớn xót xa, ôm chặt lấy thân thể mềm oặt không còn chút sức lực nào của nàng: “Thật lòng xin lỗi, Nhã nhi, xin lỗi nàng!”
Tiếng xin lỗi của Dận Chân khơi lại những tháng ngày đau thương và oan ức của Lăng Nhã, nghẹn ngào bấy lâu bật ra thành tiếng khóc, thê lương tới tan nát cõi lòng, nàng dựa vào ngực hắn nấc lên uất nghẹn, tuy là mưu kế, nhưng nỗi đau này là thật, mỗi ngày dày vò lấy nàng, chưa từng giả tạo; nếu không có sự hận thù đeo bám lấy nàng, nàng thật sự tình nguyện cả đời điên dại, để hài nhi mãi mãi sống trong lồng ngực của mình...