Edit: Ớt Hiểm
“Ngươi luôn phụ trách đi nhận ngân thán sao?” Dung Viễn kiểm tra sọt ngân thán mà Lý Vệ mới đem về, đúng là cũng có Mê Hồn hương.
Lúc này, Lý Vệ đã nghe Thủy Nguyệt kể lại rõ sự tình, thấy Dung Viễn nhìn chằm chằm vào sọt ngân thán thì biết vấn đề nằm ở đây, nên vội quỳ xuống nói: “Từ sau khi trời chuyển lạnh thì nô tài luôn là người tới than phòng nhận ngân thán, nhưng nô tài thề với trời, nô tài tuyệt đối không động tay động chân gì ở trong đó, càng chưa từng có ý nghĩ sẽ hại chủ tử, mong chủ tử và Thái y minh giám!”
“Đứng lên đi.” Lăng Nhã không thể đứng lâu, gom tay áo lại rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê, giọng yếu ớt: “Ngươi là người bên cạnh ta, đương nhiên ta không hề nghi ngờ ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ xem, mỗi lúc tới nhận than thì có gì bất thường không?”
Bất thường… Lý Vệ cúi đầu nghĩ ngợi thật lâu rồi mới nói, vẻ mặt không chắc chắn lắm: “Không biết chuyện này có gọi là bất thường không, gã sai vặt Vương Bảo ở than phòng có quen biết với nô tài, vốn cũng chẳng thân thiết gì, đã vậy cách đây vài năm, lúc hắn cùng mấy gã sai vặt khác đánh bạc thì bị nô tài nhìn thấy, nô tài có nhắc nhở bọn họ vài câu, sau đó không biết sao chuyện này lại tới tai Lý phúc tấn, Vương Bảo bị phạt một tháng tiền lương, Vương Bảo nghĩ do nô tài cáo mật nên từ đó ít nói chuyện với nô tài hơn, nhưng dạo gần đây, khi gặp hắn ở than phòng, hắn cứ chủ động bắt chuyện với nô tài, thái độ còn rất nhiệt tình, vừa nói vừa cười, còn chọn ngân thán tốt bỏ vào sọt cho nô tài nữa. Nô tài cứ tưởng là hắn đã nghĩ thông suốt rồi nên cũng không quan tâm cho lắm.”
Lúc Dung Viễn xác định ngân thán có vấn đề thì chậu than đã được dập tắt ngay, tuy trong phòng không còn ấm áp như lúc nãy, nhưng Lăng Nhã đã hết bị hình ảnh ma quỷ quấy nhiễu, vì vậy tinh thần nàng cũng tốt hơn, suy nghĩ cũng trở nên sáng suốt, nàng đăm chiêu nói: “Chỉ tranh chấp có vài câu mà hắn đã nhớ tới mấy năm, chứng tỏ Vương Bảo là người nhỏ mọn, nếu vậy sao lại đột nhiên quên hết, nối lại quan hệ với ngươi chứ? Có câu ‘không việc mà ân cần, không gian thì cũng trộm’.”
“Là do nô tài sơ suất, cũng may lần này có Từ Thái y, nếu không nô tài cũng không biết là mình đang hại chủ tử, xin chủ tử trách phạt.” Lý Vệ quỳ xuống thỉnh tội, nét mặt buồn bã hối lỗi vô cùng.
“Nếu muốn thỉnh tội, chi bằng lập công chuộc tội còn hay hơn.” Lăng Nhã nhìn hắn rồi quay qua Dung Viễn: “Từ Thái y thấy sao?”
“Ghi chép về Mê Hồn hương rất nhiều, chế tạo phức tạp, một người bình thường nhất định không có khả năng làm được, huống chi phúc tấn và Vương Bảo chưa từng có hiềm khích, nên vi thần nghĩ rằng Vương Bảo chỉ phục tùng mệnh lệnh mà thôi, sau lưng hắn chắc chắn có người sai bảo, chỉ khi nào tìm ra được người này thì phúc tấn mới có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.”
Lăng Nhã đưa tay áo lên che miệng lại, cười nói: “Suy nghĩ của Từ Thái y với ta không bàn mà hợp, ta rất nôn nóng muốn gặp tên Vương Bảo này, và cả… con cá lớn sau lưng hắn nữa.”
Dung Viễn viết một đơn thuốc, mực chưa kịp khô đã đưa cho Thủy Nguyệt: “Mấy hôm nay phúc tấn bị Mê Hồn hương quấy nhiễu, tổn hại nhiều tới tinh thần, phương thuốc này có thể giúp phúc tấn điều dưỡng thân mình, vi thần còn có việc ở Thái Y viện, xin phép được cáo lui trước.”
“Chuyện hôm nay đa tạ Từ Thái y, Lăng Nhã sẽ ghi khắc trong lòng, Mặc Ngọc, thay ta tiễn Từ Thái y ra ngoài.” Nàng gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ôn hòa trầm tĩnh của Dung Viễn, hắn là người duy nhất trên đời này quan tâm tới mình, không ai có thể so bì.
Dung Viễn đi rồi, Lăng Nhã lập tức gọi Lý Vệ tới gần, bảo hắn tìm cách dò hỏi về Vương Bảo, Lý Vệ hành động nhanh gọn, trời còn chưa tốt đã quay về, lấy được không ít thông tin. Vương Bảo là người mê đánh bạc, chưa từng thành thân, song thân mất sớm, trong nhà chỉ còn một đệ đệ đang làm ruộng, nghe nói tình cảm huynh đệ rất tốt. Việc Tiểu Tứ bị đánh chết cách đây mấy ngày, hình như hắn cũng có liên quan, sau đó còn lén lút tới cúng bái Tiểu Tứ.
“Dân cờ bạc mà cũng có tình có nghĩa sao?” Lăng Nhã cười nhạo một tiếng rồi nói với Lý Vệ: “Đi gọi Vương Bảo tới đây, nói rằng ta có việc muốn hỏi hắn.”
Lý Vệ chần chờ một lát rồi nói: “Bây giờ gọi Vương Bảo tới không sợ rút dây động rừng sao ạ, kinh động tới cá lớn sau lưng hắn?”
Lăng Nhã đứng bên cửa sổ nhìn màn đêm từ từ buông xuống từ phía chân trời, những sợ tóc mai cùng tua lụa bay dập dìu như múa: “Ta muốn dụ rắn xuất hang, ngươi chỉ cần đi truyền là được.”
Thấy Lăng Nhã không muốn nhiều lời, Lý Vệ chỉ đành im lặng, gật đầu rồi nhanh chóng thực hiện, chẳng bao lâu sau, hắn dắt một gã khoảng ba mươi tuổi, râu ria lún phún tiến vào.
“Khởi bẩm chủ tử, Vương Bảo đã tới.” Lý Vệ vừa dứt lời thì Vương Bảo liền hành lễ: “Nô tài thỉnh an Lăng phúc tấn, Lăng phúc tấn cát tường.”
“Đứng lên đi.” Lăng Nhã nhìn hắn đánh giá sơ lược, nén chán ghét vào lòng, nàng chậm rãi nói: “Ngươi sống trong phủ bao lâu rồi?”
Khi vừa tiến vào phòng Vương Bảo đã đảo mắt quan sát xung quanh, thấy trời lạnh như vậy mà không đốt than sưởi, trong lòng vốn đã bất an giờ lại càng lo lắng hơn, thấp thỏm nói: “Hồi bẩm Lăng phúc tấn, nô tài vào phủ năm mười chín tuổi, tới nay đã mười hai năm rồi.”
Lăng Nhã gật gật đầu không tỏ thái độ gì, vịn tay Mặc Ngọc đứng lên bước tới trước mặt hắn: “Vậy là phủ bối lặc vừa xây dựng xong thì ngươi đã vào, cũng xem như là lão nhân trong phủ rồi, bây giờ lại phụ trách quản sự than phòng. Nếu như thế, chắc chắn ngươi càng hiểu rõ bổ phận của nô tài.” Nói tới đây, giọng của Lăng Nhã nghiêm lại, lạnh lùng tiếp: “Tại sao ngươi lại dám làm chuyện mưu hại chủ tử như vậy?”
Mặt Vương Bảo lập tức biến sắc, hai chân run lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Nô tài không biết phúc tấn nói vậy là có ý gì?”
“Chuyện tới nước này rồi mà ngươi còn vờ vịt sao?” Lăng Nhã bĩu môi nhìn Lý Vệ, hắn liền hiểu ý, lôi sọt ngân thán vẫn còn nguyên ở góc phòng tới, đổ cái ‘ào’ ra trước mặt Vương Bảo, khi nhìn thấy sọt ngân thán này, mặt Vương Bảo đã tái mét, run rẩy không ngừng, chút hi vọng cuối cùng cũng đã tan thành mây khói, vậy là sự việc đã bị bại lộ rồi, không còn nghi ngờ gì.
Quả nhiên, Lý Vệ nổi giận đùng đùng ném sọt rỗng xuống đất, sấn tới túm chặt cổ áo của Vương Bảo, gầm nhỏ: “Vương Bảo, ngươi quả thật to gan, dám trộn Mê Hồn hương vào trong ngân thán để hại chủ tử ta, khiến chủ tử ta cứ nghĩ rằng mình bị quỷ ma quấy nhiễu, đêm nào cũng không ngủ được, ngươi cũng biết đây là tử tội chứ?” Chỉ cần nghĩ tới cảnh chủ tử mình bị hại tới nông nỗi này thì máu của hắn đã sôi lên, hận không thể giết ngay tên cẩu nô tài trước mặt cho hả cơn giận.
“Ta… ta không biết, ta không biết gì hết! Lại càng không biết Mê Hồn hương gì đó là sao, các ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta!” Vương Bảo lớn tiếng cãi, nhưng thần sắc hoảng loạn của hắn đã bán đứng chính hắn.
“Vu oan cho ngươi? Được.” Lăng Nhã cười mỉa mai, ngón tay trắng nõn mân mê châu lạc rũ xuống bên mặt, nói: “Tiểu Vệ Tử, đi bẩm báo chuyện này với Bối lặc gia, nói là ta đã bắt được người khiến ta gặp ác mộng mấy hôm nay, nhất định Bối lặc gia rất quan tâm, ngươi đoán xem Bối lặc gia sẽ xử trí hắn như thế nào?”
Lý Vệ khẽ nhếch môi, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Nô tài nghe nói trong luật hình có một loại hình phạt gọi là ‘lăng trì’, dùng lưới đánh cá bó người lại rồi treo lên, sau đó mới lấy dao nhỏ cắt từng miếng từng miếng da thịt lộ ra khỏi mắt lưới, có người chịu đựng cả ngàn nhát cắt như vậy, trong hơn mười ngày mới chết.”
“Đừng!” Lá gan của Vương Bảo vốn nhỏ, giờ lại bị Lý Vệ hù như vậy thì thiếu điều muốn vỡ ra, nhào tới dưới chân Lăng Nhã, nước mắt nước mũi giàn giụa dập đầu liên tục: “Lăng phúc tấn tha mạng, nô tài biết lỗi rồi, lần sau nô tài không dám nữa, xin phúc tấn tha mạng!”
“Còn có lần sau?” Câu hỏi này của Lăng Nhã khiến Vương Bảo ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ một mực dập đầu xin tha, đến tận lúc trán hắn sưng lên đỏ ửng thì Lăng Nhã mới khom lưng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai con ngươi của Vương Bảo: “Ngươi muốn sống sao?”
Vương Bảo gật đầu lia lịa, trong lòng tràn đầy hối hận, nếu biết trước như vầy thì hắn đã không tham số bạc đó, giờ đã chẳng lo không giữ được mạng nhỏ của mình, tất cả đều tại đám người kia, nếu bọn họ không thắng đậm, thì mình và Tiểu Tứ cũng đâu rơi vào cảnh ‘túng quá hóa liều’, nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng thôi.
“Muốn sống thì mau khai ra người sai khiến ngươi bỏ thuốc hại ta.” Lăng Nhã nắm chặt lò hương trong tay, trầm giọng hỏi, bên ngoài không biết đã mưa tự lúc nào, rớt lên mai hiên nghe ‘lộp độp’.