Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 125: Chương 125: Phỉ thúy




Edit: Ớt Hiểm

Hồng Ngọc lén liếc qua những ngấn mỡ hằn sau lớp y phục thêu hoa rực rỡ trên người Diệp thị, cười nịnh nọt: “Là do Niên thị ganh ghét với chủ tử người thôi, tuy địa vị trắc phúc tấn của nàng ta cao quý, nhưng từ lúc vào phủ tới nay, vẫn chưa có một mụn con, đâu có như người, dưới gối có Hoằng Thời A ca, là trưởng tử của Vương gia, nói về tôn quý, người đứng đầu trong các vị phúc tấn, ngay cả đích phúc tấn còn không thể so bì, uy phong của Niên thị chẳng qua cũng chỉ nhất thời mà thôi.”

Những lời này Diệp Tú nghe rất vừa tai, nàng ngã hẳn người về phía sau, thoải mái nói: “Nói thì nói vậy, nhưng trước mắt, gặp Niên thị ta vẫn phải hành lễ thỉnh an, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nàng ta. Thức phúc tấn... thứ phúc tấn...” Nàng lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy không cam lòng, thân phận này đã từng khiến nàng đắc ý, nhưng hiện tại, nàng lại bất mãn vô cùng.

Tưởng đâu sau khi Lý thị bị phế, nàng sinh hạ Hoằng Thời thì Dận Chân sẽ tấn phong nàng làm trắc phúc tấn, nhưng đợi lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không nghe thấy, lòng nàng nóng như lửa đốt, hôm nay, đi thăm Linh Tịch cũng là muốn thăm dò ý tứ của Dận Chân, ai ngờ lại bị Niên thị làm cho bẽ mặt.

“Theo nô tỳ thấy, Vương gia là vì Linh Tịch cách cách bệnh nặng, nên nhất thời quên mất, đợi Linh Tịch cách cách khỏe rồi, sẽ lập tức hạ lệnh tấn phong phân vị cho chủ tử, đến lúc đó, Niên thị cũng không còn đáng ngại, người đừng buồn lo vô cớ nữa.” Hồng Ngọc vừa nói vừa bóp vai trấn an nàng.

“Buồn lo vô cớ? Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng mà thôi.” Diệp thị cười lạnh một tiếng, khó giấu được lo âu: “Ngươi đừng quên, Nữu Hỗ Lộc thị đang mang thai, Vương gia đối đãi với nàng ta ra sao thì ngươi cũng thấy rồi đó. Nhớ lại ta trăm cay nghìn đắng sinh hạ Hoằng Thời, đã vậy còn mất đi một nữ nhi, bây giờ mới được đãi ngộ theo phân vị trắc phúc tấn, còn nàng ta, vừa mang thai thôi đã có thể ngồi chung mâm với ta rồi, nếu sau này nàng ta cũng sinh hạ được một tiểu A ca, vị trí trắc phúc tấn thuộc về ai, cũng còn chưa biết được.” Khi nói câu cuối cùng, trong mắt nàng hiện lên một tầng âm lãnh.

Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nàng đã cảm thấy được Nữu Hỗ Lộc thị này là một uy hiếp lớn đối với nàng, tới nay thì quả nhiên ứng nghiệm.

“Thật ra...” Tròng mắt Hồng Ngọc bỗng láo liên, nàng nói: “Nô tỳ cảm thấy Vương gia đối với nàng ta cũng chỉ là say mê nhất thời mà thôi, hiện tại nàng ta đang mang thai, không còn hầu hạ Vương gia được nữa, nếu có người nhân cơ hội này chi phối tâm tình của Vương gia, không chừng Vương gia sẽ quên nàng ta ngay lập tức, đến lúc đó thì hiển nhiên nàng ta không còn uy hiếp được địa vị của chủ tử nữa rồi.”

Diệp Tú là người thế nào, ngay cả khôn khéo như Lý thị mà nàng còn qua mặt được, chút tâm tư nhỏ bé của Hồng Ngọc sao thoát khỏi đôi mắt của nàng, nàng liền cười lạnh, nâng cằm nhọn của Hồng Ngọc lên: “Người thích hợp nhất chính là Hồng Ngọc cô nương ngươi đúng không? Thật không ngờ ngươi vẫn luôn nuôi mộng bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, chưa từng quên đi, lần trước lỡ mất dịp, chắc tới giờ trong lòng ngươi vẫn còn khó chịu.”

Hồng Ngọc nghe thấy giọng điệu của Diệp thị hơi gằn thì vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ chỉ muốn phân ưu thay chủ tử thôi, tuyệt nhiên không dám có ý đồ gì khác, nếu chủ tử không tin, nô tỳ xin thề với trời, đời này kiếp này, chỉ hầu hạ một mình chủ tử người, tuyệt không có hai lòng.”

“Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta nữa, nếu được lựa chọn, có ai muốn mình làm nô tài cả đời đâu chứ.” Diệp Tú không ngừng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Hồng Ngọc: “Có điều, dám dùng mưu trước mặt ta, lá gan của ngươi quả cũng không nhỏ.”

Hồng Ngọc sợ tới rơi nước mắt, ôm đùi to của Diệp Tú kêu oan: “Thật sự nô tỳ không có tâm tư gì khác, chỉ là nhìn thấy chủ tử hao tổn tinh thần vì Nữu Hỗ Lộc thị, nên nô tỳ mới cả gan hiến kế, xin chủ tử minh giám cho nô tỳ.”

“Thôi đủ rồi đủ rồi, ngươi có tâm tư gì ta còn không biết hay sao, đừng có ở đây khóc gà khóc chó nữa, người khác nghe được lại nghĩ ta ngược đãi ngươi.” Diệp Tú không đủ kiên nhẫn, phất phất tay, thấy Hồng Ngọc khóc sướt mướt, mắt nàng liền trở nên lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, tóm lại, trước mắt cứ làm cho tốt việc của một nô tài, nghe rõ?”

Thật sự Diệp Tú cũng chẳng muốn trách phạt Hồng Ngọc, nếu không thì đã chẳng nói nhiều với nàng ta như vậy, trong phủ, có nữ nhân nào mà không muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, huống chi Hồng Ngọc đã từng suýt chút nữa là biến giấc mơ thành hiện thực, trong lòng mong mỏi cũng chẳng lạ gì; thế nhưng hôm nay nàng ta lại muốn lợi dụng mình để mà thượng vị, nên nàng cần phải răn đe, tránh việc sau này nàng ta không để người chủ tử này vào mắt.

“Dạ nô tỳ hiểu rõ.” Hồng Ngọc bị dọa tới mức muốn hồn xiêu phách tán, nào dám nhiều lời, thấy Diệp Tú ra hiệu, nàng nơm nớp lo sợ đứng lên, tiếp tục xoa vai bóp chân cho chủ tử.

Diệp thị nhắm mắt thả lỏng, để mặc Hồng Ngọc đấm bóp cho mình. Vì là Hồng Ngọc nên nàng mới có chút lưu tình, chứ nếu là người khác, dám mở miệng nói những lời này, đã sớm bị lôi ra ngoài đánh cho tới chết.

Cửa mở toang, gió ấm mang theo hương hoa thỉnh thoảng lùa vào, ấm ấm mát mát khiến nàng vô cùng thoải mái, bỗng nhiên có tiếng thông truyền vang lên.

“Chủ tử, Phỉ Thúy cô cô tới.”

“Hả?” Nghe là thị nữ thân cận nhất của đích phúc tấn, Diệp thị lật đật lấy lại tinh thần đứng dậy, vừa ngước mắt lên đã thấy Phỉ Thúy mặc y phục lụa đỏ thêu hoa, tươi cười dắt theo mấy tiểu nha hoàn tiến vào.

“Nô tỳ thỉnh an Diệp phúc tấn, Diệp phúc tấn cát tường.” Phỉ Thúy chưa kịp nhún gối, Diệp Tú đã cười đỡ lấy nàng: “Sao hôm nay cô cô lại rảnh rỗi tới đây?” Dứt lời, Diệp Tú lại lớn giọng: “Còn không mau pha trà dâng lên cho cô cô.”

Trước đây, Diệp Tú cố tình tỏ ra nông cạn, khiến Lý thị lơ là, nghĩ mình là một người dễ khống chế, hiện tại, Lý thị không còn, nên cũng chẳng cần tiếp tục giả vờ nữa. Huống chi bản thân mình tốt xấu gì cũng là Ngạch nương của trưởng tử, nếu cứ như xưa, sẽ không tránh được bị người xem nhẹ.

Phỉ Thúy là thị nữ cận thân của đích phúc tấn, cũng là phẩm cấp duy nhất trong phủ, nên gặp mặt cũng nên khách khí gọi một tiếng cô cô.

“Phúc tấn không cần bận tâm.” Phỉ Thúy cười nhẹ quan sát xung quanh rồi hỏi: “Hoằng Thời A ca không có đây sao?”

“Nhũ mẫu đang dỗ nó ngủ, cô cô muốn gặp thì ta liền gọi người bế tới.” Diệp Tú vừa dứt lời thì Phỉ Thúy đã xua tay liên tục: “Không được không được, nô tỳ không dám làm phiền giấc ngủ của A ca.” Sau khi nhận lấy chén trà nha hoàn đưa lên, nàng lại cười tủm tỉm: “Từ sau chuyện lần trước, chủ tử nhà ta lúc nào cũng nhớ Hoằng Thời A ca, vốn muốn đích thân tới thăm, nhưng ngươi cũng biết rồi đó, Linh Tịch cách cách bệnh còn chưa khỏi, chủ tử muốn chăm sóc cách cách chu đáo nên không đi đâu được, với lại cũng lo sẽ lây bệnh cho A ca, vì thế mới cố tình sai nô tỳ tới đây, mang vài thứ tới cho A ca.”

Diệp Tú hơi thụ sủng nhược kinh mà trả lời: “Được đích phúc tấn nhớ thương như vậy, quả là phúc khí mấy đời của Hoằng Thời.”

Phỉ Thúy cười nhẹ, bỗng ghé sát nói nhỏ vào tai Diệp thị: “Chủ tử biết lúc nãy Diệp phúc tấn bị ấm ức, nhưng tất cả mọi người ở trong phủ này, cúi đầu không thấy thì thôi, ngước lên gặp nhau lại là tỷ muội, ảnh hưởng tới hòa khí cũng không hay cho lắm, nên hi vọng Diệp phúc tấn nhẫn nhịn nhiều hơn, còn bên chỗ Niên phúc tấn, chủ tử sẽ nghĩ cách khuyên nhủ. Tóm lại chỉ có một câu: mọi chuyện dĩ hòa vi quý.”

“Tỷ muội thỉnh thoảng cãi nhau vài câu cũng là chuyện bình thường, gì mà phải nhẫn nhịn nghiêm trọng đến như vậy, huống hồ chi Niên tỷ tỷ xuất thân cao quý, tính cách bề trên cũng là điều khó tránh, ta đều hiểu rõ, nhất định không để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng tới hòa khí đâu, thỉnh cầu cô cô báo lại với đích phúc tấn, để người yên tâm.” Diệp thị mỉm cười hòa nhã, giống hệt như chẳng quan trọng lắm, chỉ có người ở Lưu Vân các mới biết, vừa mới đây thôi, nàng đánh một nha hoàn tới mức chưa rõ sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.