Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 22: Chương 22: Tam sinh pháo hoa




Edit: Ớt Hiểm

Chủ tớ hai người pha một bình trà rồi ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Ban đầu Mặc Ngọc rất là hào hứng, ríu ra ríu rít kể chuyện lúc mình còn ở nhà, thời gian trôi qua, nhịp nói của Mặc Ngọc ngày càng chậm lại, mí mắt sụp xuống, nàng ngáp không ngừng, cuối cùng chịu hết nổi, gục lên tay ngủ ngon lành. Lăng Nhã lấy áo choàng nhẹ nhàng đắp cho Mặc Ngọc, sau đó mở cửa, tính ra ngoài đi dạo một lát.

Cửa phòng vừa mở ra, Lăng Nhã sững người trong giây lát, mình bị hoa mắt sao? Sao lại nhìn thấy triều phục của Dận Chân thế này?

Vừa rồi, khi Dận Chân đi ngang qua Lãm Nguyệt cư, chợt nhớ đến nữ tử mình gặp đêm say rượu cách đây mấy ngày, chân không tự chủ được nên bước vào. Đang phân vân không biết nên ở hay đi thì nàng mở cửa, thật là trùng hợp.

Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của Lăng Nhã, tự nhiên Dận Chân thấy buồn cười, khóe miệng nhếch nhẹ tiến lên vài bước: “Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp mà đã không nhớ ta là ai rồi sao?”

Câu này giúp Lăng Nhã khẳng định người trước mặt mình không phải là ảo giác, vội vã cẩn thận hành lễ: “Lăng Nhã gặp qua Bối lặc gia, Bối lặc gia cát tường.”

“Đứng lên đi.” Dận Chân phất tay rồi lướt qua nàng tiến vào phòng.

“Sao trễ vậy rồi mà Bối lặc gia còn đến đây?” Lăng Nhã định thần lại, nhanh chóng bước theo, sợ làm Mặc Ngọc thức giấc nên nàng nói rất nhỏ.

“Trễ thì ta không được phép đến đây sao?” Dận Chân quan sát bài trí trong phòng, lần trước không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện chỗ này bố trí đơn giản hơn các phòng khác rất nhiều, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết như bàn, ghế, rương, giường ra thì không có thêm vật gì khác, ngay cả cửa sổ giấy cũng đã ố vàng, nhưng những hình dán trên đó lại rất vui nhộn, giúp cho căn phòng có chút sức sống.

“Ý của thiếp thân không phải là như vậy.” Lăng Nhã vội thanh minh, giọng nói mang chút bế tắc. Hôm nay Dận Chân vào cung dự tiệc, sau đó hồi phủ dùng gia yến ngay nên chưa kịp thay triều phục, trên đầu vẫn còn đội mũ quan Mãn Thanh hai tầng, vành mũ cẩn mười viên ngọc trai, chóp mũ đính một viên hồng bảo thạch; trên người mặc triều phục màu xanh thêu một con rồng năm móng, hai vai mỗi bên cũng thêu một con từ trước ra sau, trên ngực áo thêu một đám mây ngũ sắc, cổ áo viền lông chồn tía, đầu tay áo viền lông chồn màu khói nhạt, tà áo in hoa văn Bát bảo, mỗi bước đi lộ ra lớp lót ở bên trong, chuỗi ngọc trai trên cổ rũ xuống càng tôn thêm màu vàng rực của lớp lót trong tà áo. Thân trang như vậy làm cho tướng mạo vốn đã anh tuấn nay càng thêm xuất sắc, khuyết điểm duy nhất chính là gương mặt lạnh nhưng băng, đương kim Hoàng thượng có mười mấy a ca, không hiểu nuôi dạy kiểu gì mà chỉ có mỗi mình hắn tính tình ngạo mạn lạnh lùng như vậy.

“Tối nay ngươi chỉ ăn cái này thôi sao?” Dận Chân chỉ vào đĩa sủi cảo còn thừa trên bàn, hắn thấy Lăng Nhã gật đầu thì chân mày nhíu lại, trầm giọng nói: “Ta đã phân phó với phòng bếp, vào đêm giao thừa, thức ăn của mỗi cách cách ngoài sủi cảo còn có thêm hai món mặn và bốn món điểm tâm cơ mà?”

“Chắc là phòng bếp nhiều việc quá nên lỡ quên thôi.” Lăng Nhã nhàn nhạt trả lời, ở trong vương phủ này, cách cách không được sủng ái thì cái gì cũng không có, thói đời thượng đội hạ đạp, vì vậy mà hạ nhân cũng chẳng để những vị cách cách này trong mắt, khinh được ai khinh, lấy được gì thì lấy.

Dận Chân thông minh cơ trí hơn người, sao lại không hiểu nguyên nhân cơ chứ, sắc mặt của hắn trầm xuống, gằn giọng: “Ta năm lần bảy lượt yêu cầu người trong phủ không được làm cái việc dối trên gạt dưới, không ngờ vẫn còn có kẻ to gan lớn mật như vậy, Cẩu Nhi!”

“Có nô tài.” Nghe tiếng quát của Dận Chân, một nam tử trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ gầy, mặt mũi lanh lợi từ sân viện chạy vào, khoanh tay cung kính: “Tứ gia có gì phân phó?”

“Ngày mai, trời vừa sáng ngươi hãy đuổi tên quản sự phòng bếp ra khỏi phủ bối lặc cho ta, từ nay về sau không cho phép hắn ở kinh thành mưu sinh nữa. Ngoài ra, ngươi tới tìm Cao Phúc, hỏi xem hắn quản lý hạ nhân kiểu gì mà dạy được một đám cẩu vật dám dối trên gạt dưới như vậy. Nếu hắn cảm thấy chức vụ tổng quản này quá mức nhàm chán thì gia gia ta cũng không ngại đổi người.” Dận Chân lạnh lùng nói, trong mắt như có lửa, sắc bén như dao. Cẩu Nhi theo hầu Dận Chân đã nhiều năm, hắn biết biểu hiện này của Dận Chân là thật sự nổi giận, cho nên hắn cũng không dám nhiều lời, nhớ kỹ phân phó rồi im lặng lui ra.

Lúc này, Mặc Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Dận Chân trước mặt thì sợ tới mức nhảy dựng lên, thanh tỉnh như vừa bị dội nước lạnh, lắp bắp: “Nô, nô tỳ thỉnh an Bối lặc gia, Bối lặc gia vạn phúc.” Vị gia gia này sao mỗi lần xuất hiện lại dọa nàng một trận như vậy, nếu còn tiếp tục thì hồn vía sẽ không ở nổi trong thân thể nàng nữa rồi.

“Ở đây không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống đi.” Dận Chân phất tay ý bảo Mặc Ngọc đi ra ngoài. Mặc Ngọc lén nhìn Lăng Nhã, thấy Lăng Nhã cũng gật đầu thì mới vén áo thi lễ lui ra.

“Ở chỗ này có quen không?” Dận Chân ho nhẹ, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng.

Lăng Nhã rót trà đưa cho hắn, nói: “Quen hay không quen cũng có sao đâu, đều phải thích nghi, mỗi ngày được ăn được mặc là tốt rồi, thiếp thân không đòi hỏi quá nhiều.”

“Thật không? Sao ta cứ có cảm giác là ngươi đang trách ta đối xử với ngươi không tốt?” Dận Chân nheo mắt lại, chẳng thèm nhận chén trà của Lăng Nhã đưa, chén trà cứ ở giữ hai người, hơi nước bốc lên làm cho gương mặt và ánh mắt đều trở nên mờ ảo.

“Bối lặc gia nghĩ quá rồi.” Nàng đặt chén trà đã cầm muốn mởi tay xuống, cười nhạt: “Đối với thiếp thân mà nói, một bát cơm một muỗng canh là đã đủ, phủ bối lặc đông người như vậy, việc trên triều lại rất nhiều, Bối lặc gia chỉ là một người một đôi mắt, làm sao có thể chiếu cố được tới tận đây.”

“Nhưng ngươi vẫn có thể nói với ta.” Dận Chân chưa hoàn toàn tin lời nàng, nhưng gương mặt đã dịu đi không ít, gẩy chuỗi ngọc trên cổ, hỏi: “Hiện tại là giờ nào rồi?”

“Chắc giờ cũng là giờ Tý rồi.” Lăng Nhã vừa dứt lời thì chắp tay cầu nguyện, chợt một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nàng kéo đi, kéo thẳng một hơi tới tận Kiêm Gia trì rồi mới dừng lại, Lăng Nhã vỗ ngực thở hổn hển: “Bối lặc gia kéo thiếp thân tới chỗ này làm gì?”

Dận Chân chẳng trả lời, chỉ đưa tay lên vỗ mấy cái, Cẩu Nhi lại lập tức xuất hiện, còn có thêm một người nữa bê mấy cái hộp màu đen đặt xuống đất, sau đó cung kính dâng mồi lửa lên cho Dận Chân rồi khom người lùi ra đứng ở rất xa.

“Bối lặc gia ngài…” Câu nói của Lăng Nhã bị đứt đoạn bởi một tiếng “Bùm” lớn, nhìn theo thì thấy rất nhiều ánh lửa xuất hiện trên bầu trời Tử Cấm Thành, đồng loạt nở rộ trong đêm, sau đó lại biến thành những ngôi sao li ti rơi xuống, cứ nở rộ rồi rơi xuống, lặp đi lặp lại.

Cùng lúc đó, những nơi khác trong kinh thành cũng lần lượt châm ngòi, cả kinh thành bây giờ toàn là tiếng lộp bộp lùm bùm của pháo hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.

Lăng Nhã thấy miệng Dận Chân mấp máy, nhưng xung quang toàn là tiếng pháo nên nàng không nghe được hắn đang nói gì. CHẳng bao lâu sau, hắn đưa cho nàng một cái mồi lửa đã thổi sẵn, rồi chỉ chỉ vào những cái hộp đen trên mặt đất, ghé sát tai nàng nói lớn: “Ngươi tới châm ngòi mấy cái pháo hoa này đi.”

Thì ra những cái hộp này là pháo hoa, Lăng Nhã chợt hiểu, cầm mồi lửa bước từng bước đi qua, trong lòng chẳng những không sợ hãi mà còn có chút thích thú. Ngày xưa, lúc nhà nàng còn khá giả, khi đón năm mới cũng bắn pháo hoa, nhưng mà lúc đó a mã và ngạch nương sợ nàng bị phỏng nên không cho nàng châm ngòi, chỉ được cùng đệ muội đứng một bên nhìn đại ca bắn pháo hoa.

Lăng Nhã và Dận Chân cùng lúc châm ngòi phần kíp nổ của mình, sau đó nhanh chân lùi lại, kíp nổ bén lửa rất nhanh, ngắn dần lại, khi kíp nổ biến mất cũng là lúc từng chùm từng chùm lửa bắn lên, nở rộ trên bầu trời đêm đẹp đến mê người, thấy pháo hoa do chính tay mình châm ngòi bung ra rực rỡ, Lăng Nhã ngắm đến ngẩn ngơ, không phát hiện được sự khác biệt của Dận Chân.

Mặt nước Kiêm Gia trì tĩnh lặng như gương, phản chiếu toàn bộ vẻ đẹp của bầu trời đêm nay, Dận Chân yên lặng nhìn mặt hồ, trên mặt chẳng lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Hắn vốn là muốn cùng với Mi nhi đứng đây bắn pháo hoa, nhưng cuối cùng chính Mi nhi đã chọn lão Bát mà ruồng bỏ hắn. Mi nhi, nàng biết rõ ta yêu nàng như thế nào, biết rõ ta xem nàng như sinh mạng, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy, sao lại có thể như vậy?

Tay hắn xiết thành nắm đấm, khớp ngón tay dùng lực quá mạnh nên trắng nhách, gân xanh nổi lên tựa như muốn bong ra khỏi da thịt, đau khổ dồn nén bấy lâu trong nháy mắt tuôn ra, khiến hắn đau đớn đến cực độ. Trong lúc Dận Chân gần như chết lặng, thì một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay hắn, khi tay hắn nới lỏng ra, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay đã nứt gần một nửa.

“Ngài muốn hành hạ bản thân mình đến khi nào thì mới chịu buông?” Bắt gặp ánh mắt âm lãnh không có chút hơi ấm của hắn, Lăng Nhã thở dài thật dài. Nàng nắm chặt bàn tay đang run nhẹ của Dận Chân, gằn từng chữ: “Thế gian này không chỉ có một mình Mi nhi cô nương là nữ nhân, ngài sinh ra cũng không phải để sống vì một mình Mi nhi cô nương. Ngài là Tứ gia, là Tứ Bối lặc gia, là Hoàng tử tôn quý nhất của vương triều Đại Thanh, ngài không giống như một bá tánh bình thường, sinh mệnh của ngài từ khi sinh ra đã định là phải tồn tại cùng với giang sơn vạn dặm cẩm tú của Đại Thanh, tồn tại cùng thiên hạ bách tính. Mi nhi cô nương cùng lắm chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời ngài mà thôi, không phải là cả đời, không phải là hiện tại, càng không phải là tương lai mãi mãi.”

“Ngươi vượt quá phận rồi đó.” Giọng nói của hắn lạnh như hàn khí đến từ âm tào địa phủ, kèm theo một hơi thở nồng mùi chết chóc.

Lăng Nhã ngưng mắt cười, ung dung nhàn nhã: “Nếu có thể làm cho Bối lặc gia buông đi chấp niệm trong lòng mà tỉnh táo lại, dù quá phận một lần thì đã sao.” Khi nói câu cuối cùng, thái độ của Lăng Nhã cực kỳ nghiêm túc, mở rộng tay áo, đoan đoan chính chính nhún người: “Thỉnh Bối lặc gia trị tội quá phận của thiếp thân!” Đây là lời nói đã được tính trước nhưng là lời nói chân thành, cái thống khổ của hắn nàng hoàn toàn đồng cảm, vì nàng cũng đã trải qua, chỉ khác một điều là nàng chế ngự được, phủ lên nó một lớp rong rêu cất gọn ở đáy lòng, còn hắn thì không.

Rồi, nghiêm túc như sắt đá, hai đầu gối nàng quỳ rụp xuống. Rất lâu sau, lâu đến mức hai chân đều không còn cảm giác, nàng mới nghe được tiếng thở dài mệt mỏi của hắn: “Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh.”

Lăng Nhã chưa bao giờ thấy sắc mặt của Dận Chân khó coi đến vậy, một màu trắng bệch, giống như vừa qua một cơn thập tử nhất sinh, hắn hé miệng ráng tạo ra một nụ cười khó coi: “Ngươi đúng là người can đảm và thông tuệ, những lời như vậy ngay cả phúc tấn cũng không dám nói ra. Nhưng mà, phải thừa nhận rằng, cho dù ta bức mình đến phát điên thì Mi nhi cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý, không chừng còn khiến người đời chế giễu.” Người đầu tiên nhất định sẽ là lão Bát! Dận Chân chỉ nghĩ, không nói câu này ra khỏi miệng.

“Bối lặc gia có thể nghĩ thấu là tốt rồi.” Lăng Nhã thầm thở phào, quả thật nàng rất sợ Dận Chân trong lúc giận dữ sẽ trị tội nàng thật, may là… May là mọi thứ đều đúng như tính toán của nàng.

“Gọi ta là Tứ gia, ta thích nghe ngươi gọi ta như vậy.” Đột nhiên Dận Chân thốt lên câu này.

“Dạ, Tứ gia.” Lăng Nhã ngoan ngoãn tuân theo, ánh mắt rũ xuống, dừng lại trên chiếc nhẫn ngọc đã nứt trên tay Dận Chân: “Tứ gia có thể tặng cho thiếp thân cái này không?”

“Ngươi lấy nó để làm gì?” Chiếc nhẫn ngọc này là Khang Hi ban thưởng cho hắn vào ngày đại hôn, là loại ngọc lâu năm thượng hạng, bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn mang trên tay, hắn rất thích, không ngờ lần này vô ý lại làm nứt nó, không khỏi có chút tiếc nuối.

“Chiếc nhẫn ngọc này màu sắc đẹp như vậy, bỏ đi thì thật đáng tiếc, thiếp thân thấy nó chỉ bị nứt một chút chứ chưa có vỡ ra, dùng vàng bọc lại thì có thể đeo tiếp rồi.”

“Ngươi?” Dận Chân không nhịn được mà bật cười, kéo tay nhỏ của Lăng Nhã lại so với tay của mình, ngón cái của hai người lớn nhỏ rõ rệt: “Ngươi khẳng định mình có thể đeo vừa?”

Mày ngài của Lăng Nhã hơi nhíu lại, rồi lại giãn ra: “Dù tay đeo không vừa thì thiếp thân cũng có thể xỏ dây đeo lên cổ mà.”

“Cách này cũng không tồi, thôi được, ta thưởng cho ngươi, ngày mai ta gọi thợ đến sửa lại cho đẹp rồi sai người cầm đến cho ngươi.” Dận Chân nghĩ nghĩ rồi đồng ý với yêu cầu của nàng.

“Tạ Tứ gia.” Lăng Nhã đáp lại hắn bằng một nụ cười dịu dàng. Đây chỉ là một nụ cười nhất thời, nhưng lại làm cho Dận Chân khắc ghi một đời một kiếp, sau này, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, bất kể là hận hay yêu, nụ cười này vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong lòng hắn.

Tam sinh pháo hoa, đổi lấy một đời mê mẩn. Là duyên hay là nghiệt, đến tận cùng cũng khó mà phân rõ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.