Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 53: Chương 53: Tĩnh quý nhân




Edit: Ớt Hiểm

Lúc này, bên Thừa Càn cung đã nhận được thông truyền của Đức phi, Thu Từ biết hôm nay Lăng Nhã vào cung, liền phái người tới mời nàng qua chỗ mình một lát, dĩ nhiên Đức phi không có lí do gì từ chối.

Phi tần hậu cung, từ phân vị Tần trở lên mới được gọi là nương nương, một mình chưởng quản một cung, chủ vị Thừa Càn cung là thân mẫu của Đại A ca, Huệ Phi, Thu Từ được ban ở tại Toái Ngọc hiên trong Thừa Càn cung.

Lăng Nhã mang theo háo hức và lo lắng bước vào Toái Ngọc hiên, vừa mới tới đã thấy một nữ nhân mặc cung trang đứng sẵn trong sân viện, bất chợt chia xa, giờ gặp lại dường như đã mấy đời mấy kiếp, hai người nhìn nhau, chưa nói gì đã khóc.

“Muội muội…” Thu Từ bước thật nhanh tới cầm bàn tay đang run của Lăng Nhã, nức nở nói: “Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi. Thật tốt thật tốt.”

“Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã tham kiến Tĩnh Quý nhân, Tĩnh Quý nhân cát tường.” Tuy Lăng Nhã vui mừng cực độ nhưng nàng vẫn không quên quy củ, mắt rưng rưng đoan đoan chính chính hành lễ.

Thu Từ vội giữ nàng lại, giọng đầy trách móc: “Muội làm gì vậy? Chẳng lẽ không xem ta là tỷ tỷ?”

“Dĩ nhiên không phải vậy rồi, nhưng bây giờ tỷ tỷ đã là Tĩnh Quý nhân cao quý, nếu tùy tiện quá lỡ ai thấy được thì tỷ tỷ sẽ gặp phiền phức đó.” Lăng Nhã vừa nói vừa lau đi giọt nước mắt vui mừng trong khóe mắt, nàng từng nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không được gặp lại Thu Từ, may mà trời cao rũ lòng thương, cho tỷ muội các nàng tái ngộ.

“Vậy là tốt rồi.” Thu Từ kéo Lăng Nhã đi vào trong phòng, vừa mới ngồi xuống đã có cung nữ dâng lên huyết yến tơ vàng, Thu Từ tự mình lấy một muỗng mật dâu tằm bỏ vào chén yến rồi đưa cho Lăng Nhã: “Đây là yến Hoàng thượng vừa mới ban thưởng hôm trước, biết muội sắp tới nên ta lập tức cho người chưng một chén, thời gian gấp quá không biết có đủ lửa hay không, muội nếm thử xem hương vị thế nào.” Huyết yến tơ vàng là loại quý nhất trong các loại tổ yến, ngay cả trong cung cũng chẳng có nhiều, Thu Từ được Hoàng thượng ban thưởng, có thể thấy nàng cũng nhận được nhiều ân sủng.

Lăng Nhã nghe lời nếm một miếng, cảm giác đúng là khác xa các loại tổ yến thông thường, nàng cười nói: “Rất ngon.”

“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” Thu Từ thương cảm nhìn nàng: “Phần còn lại ta đã cho người gói ghém cẩn thận, lát nữa muội nhớ cầm về, khi nào muốn ăn thì tự mình chưng lên, còn có thêm một ít tuyết cáp và nhân sâm, lát nữa muội cũng cầm về luôn nha.”

Lăng Nhã lật đật xua tay: “Những thứ quý giá như vậy tỷ tỷ giữ lại mà dùng, không cần cho muội đâu.”

Thu Từ nói dỗi: “Kêu muội cầm thì muội cứ cầm đi, đối với tỷ tỷ mà cũng khách sáo làm gì, ta ở trong cung cái gì cũng có, nếu thiếu thì chỉ cần nói với Nội Vụ phủ một tiếng thì sẽ có người đưa tới ngay.” Nắm chặt lấy tay Lăng Nhã, giọng Thu Từ mềm mại trở lại: “Ta chỉ lo lắng cho muội, Nhã nhi, muội thân là nữ nhi của mệnh quan triều đình mà lại bị giáng làm cách cách ở phủ Bối lặc, chắc phải chịu rất nhiều oan ức, đã vậy, ta nghe nói vị Tứ bối lặc này lạnh lùng nghiêm khắc, ở bên cạnh hắn chắc cũng chẳng thoải mái gì.”

Lăng Nhã bật cười, trở tay nắm ngược lại bàn tay đeo hộ giáp trân châu của Thu Từ, nói: “Làm gì tới mức như tỷ tỷ nói chứ, thật ra Tứ bối lặc là người rất tốt, với lại lần này tiến cung, Đức phi nương nương cũng đã ân chuẩn tấn phong muội làm thứ phúc tấn rồi.”

Thu Từ hơi ngạc nhiên, bàn tay thoáng lạnh, nhanh tới mức Lăng Nhã tưởng đó chỉ là ảo giác, nàng ngước lên nhìn Thu Từ, nét mặt của nàng ta lúc này đã vui mừng trở lại: “Vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm hơn. À phải rồi, Nhã nhi, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên muội lại bị ban đến phủ Tứ bối lặc làm cách cách vậy? Nếu không, với tài mạo của muội, Hoàng thượng nhất định sẽ rất yêu thích và giữ muội lại trong cung, phong Phi phong Tần cũng không phải là không thể.”

Lăng Nhã kể lại toàn bộ sự tình ngày hôm đó cho Thu Từ nghe, nghe xong Thu Từ vừa thương xót vừa tức giận, căm phẫn nói: “Là ai đã đảo lộn thị phi ở trước mặt Vinh Quý phi, hại muội phải gánh nỗi oan ức này?”

Lăng Nhã nhíu mày thật chặt: “Muội cũng rất muốn biết, Vinh Quý phi là di mẫu của Thái tử phi, bị Thái tử phi châm ngòi cũng không có gì lạ, nhưng chuyện của muội và Dung Viễn không có nhiều người biết, sao Thái tử phi lại dò la ra được?”

Mi dài của Thu Từ khẽ động, thấp giọng nói: “Có chuyện này chắc muội muội vẫn chưa biết. Dung Viễn đã…”

“Dung Viễn bị sao?” Trái tim Lăng Nhã thắt lại, hỏi dồn, nàng sợ hắn đã xảy ra chuyện gì, trước đây cũng là nàng phụ hắn, nếu hắn vì vậy mà có gì bất trắc, thì cả đời này của nàng cũng chẳng an lòng.

“Muội yên tâm, Dung Viễn không sao cả, nhưng nếu giờ gặp mặt, chúng ta phải gọi hắn một tiếng ‘Từ thái y’.” Thu Từ thổi cho lá trà nổi trong chén trà nóng dạt ra, nhấp một ngụm nhỏ.

“Cái gì?” Lăng Nhã đứng bật dậy, kinh ngạc nói: “Dung Viễn ca ca, huynh ấy… huynh ấy vào cung làm thái y?”

Thu Từ chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Lúc ta nhìn thấy hắn thì còn ngạc nhiên hơn cả muội bây giờ, ta từng hỏi hắn sao lại tiến cung, muội nghĩ xem hắn trả lời thế nào?”

“Trả lời thế nào?” Giọng của Lăng Nhã run run.

“Hắn nói bản thân mình văn không giỏi võ không thông, chỉ có một ít y thuật tạm coi là được, có thể hữu dụng, nếu muội đã vào cung, bên cạnh muội cần có một thái y đáng tin thì mới yên tâm được.” Nói tới đây, Thu Từ thở dài: “Đáng tiếc, lúc đó hắn cũng không hề biết muội đã được ban cho Tứ bối lặc trước khi tuyển tú, nên dù vào cung cũng đâu có gặp muội được.”

“Muội không đáng để huynh ấy phải làm như vậy.” Lăng Nhã đứng đó, ngơ ngẩn nhìn màu nắng ở bên người, ở khóe mắt hiện lên một tầng trong suốt.

“Mấy chuyện đó có mấy ai giải thích được đâu chứ.” Thu Từ vịn lấy bờ vai đang thổn thức của Lăng Nhã từ phía sau: “Trong lòng Hoàng thượng hẳn là biết rõ thân phận của hắn, cũng may người là một minh quân, nhìn thấy mọi việc, cũng không vì chuyện của muội mà làm khó làm dễ hắn, ngược lại thấy hắn làm việc nghiêm túc, y thuật lại thông thạo nên cũng rất trọng dụng. Thái y tốt xấu gì cũng là một chức quan chính Thất phẩm, tốt hơn hành y ở bên ngoài nhiều, đối với Dung Viễn chưa chắc đã là một chuyện không tốt, nhưng với muội thì khác, muội hiểu ý ta không?”

Lời nói của Thu Từ như một đợt gió thu mang theo hơi lạnh, khiến Lăng Nhã rùng mình, từ hoảng hốt biến thành tỉnh táo, đúng vậy, hiện giờ nàng đã là thứ phúc tấn của Dận Chân, cả đời cả kiếp chỉ thuộc về một mình Dận Chân, trong lòng nhất định không thể có bất cứ người nào khác, nếu lỡ như Dận Chân biết được, hậu quả ra sao thật chẳng ai dám nghĩ.

Nghĩ đến đây, Lăng Nhã vội vã cất giấu tâm tư, trịnh trọng cúi đầu nói với Thu Từ: “Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.”

“Vậy là tốt rồi.” Thu Từ vui mừng gật đầu thật mạnh, hai người tâm sự thêm một lát, vì Lăng Nhã phải trở về Trường Xuân cung dùng cơm trưa với Đức phi, không thể ở lâu nên đành phải lưu luyến mà từ biệt. Trước khi đi, Thu Từ lấy huyết yến và vài nguyên liệu quý giá cho vào một cái hộp gấm rồi đưa cho Lăng Nhã.

Mặc Ngọc đi theo Lăng Nhã bước ra khỏi Toái Ngọc hiên, nhìn đống hộp lớn hộp nhỏ mình đang ôm trong ngực, cong mắt nói: “Tĩnh Quý nhân đối với cô nương… à không phải, phải gọi là chủ tử mới đúng.” Trước giờ toàn gọi ‘cô nương’, nay phải thay đổi ngay thật có chút không quen cho lắm, nhưng nàng thấy cô nương đang rất vui vẻ, nên lập tức sửa ngay thành ‘chủ tử’, nếu mấy người Tiểu Tràng Tử biết được tinh này, chắc chắc họ sẽ vui mừng đến nhảy cẫng lên.

Lăng Nhã liến nhìn Mặc Ngọc, cười như không cười, nói: “Ngươi muốn nói gì đây?”

Mặc Ngọc lè lưỡi rụt đầu nói: “Nô tỳ tính nói Tĩnh Quý nhân đối với chủ tử thật tốt, loại huyết yến tơ vàng này nô tỳ thấy chỉ có Lục Ý bên cạnh Niên phúc tấn chưng thôi, mà chỉ chưng có một chén rất nhỏ, vậy mà Tĩnh Quý nhân lại tặng cho chủ tử một hộp lớn như vậy.”

“Xưa nay tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt.” Lăng Nhã quay đầu lại nhìn Toái Ngọc hiên đã bị che khuất bởi cây cối, giọng nói có hơi mất mát: “Hôm nay từ biệt rồi không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại nhau.”

Mặc Ngọc thấy mình đã gợi nên nỗi cảm thương của Lăng Nhã, nên vội vàng an ủi: “Chủ tử vào phủ chưa tới một năm đã được phong thành thứ phúc tấn, đã vậy Bối lặc gia còn rất sủng ái người, nô tỳ thấy cứ theo đà này thì vị trí trắc phúc tấn cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, lúc đó, xuất nhập cấm cung cũng tiện hơn nhiều rồi.” Vào những dịp đặc biệt, trắc phúc tấn đều được phép đi cùng đích phúc tấn vào cung thỉnh an, vả lại còn được Tông Nhân phủ ghi tên vào tông sách, cao hơn vị trí thứ phúc tấn, còn so với vị trí cách cách thì khỏi phải bàn.

Lăng Nhã lườm Mặc Ngọc, trách mắng: “không được nói bậy, nếu để người khác nghe được lại nghĩ rằng ta đang mơ ước vị trí trắc phúc tấn đó, hôm nay nếu không có Đức phi nương nương làm chủ thì sao Niên thị dễ dàng đồng ý cho ta được tấn phong thành thứ phúc tấn chứ. Nhắc tới chuyện này, ta thật sự chưa từng nghĩ tới đích phúc tấn sẽ cho ta một bất ngờ lớn như vậy. Trong tất cả mọi người, ngoại trừ Ôn tỷ tỷ ra thì chắc chỉ có nàng ta thật lòng tốt với ta, chỉ tiếc là người tốt chưa chắc có được phúc báo...”

“Chủ tử lại nhớ tới thế tử ư?” Mặc Ngọc buồn bã lén nhìn Lăng Nhã đang im lặng, giọng nàng trầm thấp: “Chuyện đã xảy ra rồi, có muốn thay đổi cũng không được, nô tỳ tin rằng người tốt trước sau gì cũng có phúc báo, mặc dù hiện tại chưa có nhưng tương lai nhất định sẽ có, có lẽ...” Tròng mắt của Mặc Ngọc xoay tròn trong mắt, lông mi chớp chớp như một tầng mây che lại ánh nắng mùa thu, giọng bông đùa: “Có lẽ phúc báo của đích phúc tấn đang ở trên người của chủ tử cũng không chừng.”

“Nha đầu này, nói đùa một lát lại chạy lên đầu của chủ tử rồi sao, để xem ta có đánh ngươi không đây!” Lăng Nhã vờ nổi giận rượt đánh Mặc Ngọc đang chạy trước mình, vui đùa ầm ĩ trên đường, xua tan đi sự u sầu cùng Thu Từ ban nãy.

[Lời tác giả]: Mấy chương tiếp theo là một bước ngoặc quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đối với Lăng Nhã, thậm chí có thể nói là thay đổi vận mệnh cả cuộc đời nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.