Không biết có phải vì bị ức chế lâu ngày hay không mà mạch tượng Lăng Nhã có chút bất thường, Dung Viễn lại một lần nữa dặn nàng phải ổn định tâm trạng, nếu không chỉ tổ gây tổn hại cho bản thân mình và hài tử mà thôi.
Cái thai đã hơn năm tháng, đã bắt đầu máy trong bụng, động bên Đông một cái, đá bên Tây một cái, nghịch ngợm đáng yêu, Lăng Nhã lo lắng sợ nó có chuyện gì, nên ngàn vạn lần tự dặn mình, dù trong lòng có khó chịu đến đâu cũng phải vì con mà cắn răng nén lại.
Dù là vậy nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan, mỗi lần bắt mạch Dung Viễn đều thấy mạch tượng lung lay không ổn định, hắn nghi có ai đó âm thầm động tay động chân nên đã đích thân kiểm tra toàn bộ đồ dùng và thức ăn ở Tịnh Tư cư, nhưng vẫn không phát hiện được gì, điều này khiến hắn khó hiểu thật sự, Ôn Như Ngôn cũng từng nghi ngờ Qua Nhĩ Giai thị, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể nào, lúc này đối phó với Lăng Nhã không phải là một quyết định khôn ngoan của nàng ta.
Ngày hôm đó, Lăng Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, nhưng trong chốc lát lại yên ắng, nàng sợ mình nghe nhầm nên liền gọi Thủy Tú vào hỏi.
“Dạ Vương gia vừa mới tới đây, ngài hỏi chủ tử đã dậy chưa, biết chủ tử mới ngủ được một lát thì bảo là lát nữa sẽ quay lại.” Thủy Tú vừa đáp vừa cúi xuống giúp Lăng Nhã mang hài, thấy Lăng Nhã không nói gì, nàng lại nhỏ giọng: “Nô tỳ thấy Vương gia vẫn rất quan tâm tới chủ tử, người đừng chọc giận Vương gia nữa.”
“Chọc giận?” Lăng Nhã lắc đầu bật cười, nàng sao dám chọc giận Dận Chân cơ chứ, chẳng qua là do quá để tâm tới hắn mà thôi.
Buổi tối, Ôn Như Ngôn tới thăm nàng, mang theo cả xấp tiểu y* mới may, nhỏ nhắn đáng yêu, đầy đủ từ trong ra ngoài, còn có một cái tã lót của tiểu hài tử thêu hoa văn như ý trường thọ và một đôi hài đầu hổ bé xíu , tất cả đều do Ôn Như Ngôn đích thân may, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ tinh xảo, chất liệu tuy không bằng Tố cẩm quý giá, nhưng cũng là tơ lụa thượng đẳng, mềm mại mát mẻ.
*Tiểu y: đồ lót của trẻ sơ sinh.
Lăng Nhã vuốt ve xấp tiểu y, xuýt xoa: “Tay nghề của tỷ tỷ còn giỏi hơn cả mấy vị tú nương nữa.”
“Muội thích là tốt rồi, ta còn may thêm mấy bộ y phục, đợi xong rồi sẽ đưa tới cho muội.” Ôn Như Ngôn cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lăng Nhã, đau lòng nói: “Muội đó, nghe tỷ tỷ này nói một câu, nhất định phải để tâm trạng được thoải mái, vui vẻ mà sinh hạ hài tử. Chỉ có vậy muội mới có đủ tư cách tranh với Đồng Giai thị; chỉ cần muội không đầu hàng bản thân, tỷ tin rằng, không ai có thể thắng được muội, trong phủ này, lên voi xuống chó là chuyện bình thường, ai cười đến cuối cùng mới thật sự là người chiến thắng, hiện tại có nói gì thì cũng còn quá sớm.”
“Muội biết.” Lăng Nhã cười cười, y bảo Ôn Như Ngôn hãy yên tâm.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Dận Chân bước vào, Ôn Như Ngôn vội vàng đứng lên chào, Lăng Nhã cũng dợm người định đứng thì Dận Chân đã giữ lấy vai nàng, giọng rất nhẹ nhàng: “Nàng đang mang thai, cứ ngồi đi.”
Ôn Như Ngôn thấy vậy thì xoắn khăn tay mỉm cười: “Vương gia vẫn là quan tâm tới muội muội nhiều nhất.” Vừa dứt lời nàng lập tức ồ lên kinh ngạc: “Ủa, mùi hương trên người Vương gia là gì mà dễ chịu quá.” Dận Chân vừa bước vào nàng đã ngửi thấy một mùi hương thanh nhã ngọt ngào.
“Mùi hương?” Dận Ngã ngẩn ra, xưa giờ hắn đâu có thói quen dùng huân hương, sao trên người lại có mùi thơm được chứ, sực nhớ lại, hắn liền chỉ vào túi thơm đeo bên hông: “Chắc là từ đây, cách đây mấy ngày Lê Lạc đã làm nó, bỏ hương liệu vào, nàng ấy nói mùi hương này giúp thư thái tinh thần, ta thấy cũng tốt nên đeo bên người, xem ra cũng có ích.”
Lăng Nhã đã từng thấy túi thơm kia rồi, lần nào Dận Chân tới thăm nàng cũng đeo bên hông, thì ra là của Đồng Giai thị.
“Của Đồng Giai muội muội thì dĩ nhiên là tốt rồi.” Nét mặt Ôn Như Ngôn hơi buồn, thật ra nàng cũng có may vài thứ tặng cho Dận Chân, nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng tới, đồ vật dù có giống nhau, nhưng khác người tặng, thì giá trị của chúng cũng sẽ tự nhiên khác nhau, nàng lại cười: “Thiếp thân vốn sợ muội muội buồn nên mới tới hàn huyên một chút, nhân tiện mang một ít y phục cho hài tử, nếu Vương gia đến rồi thì thiếp thân xin phép được cáo lui trước.”
Nhìn thấy xấp tiểu y trên bàn, ánh mắt Dận Chân liền trở nên mềm mại: “Tơ lụa này hình như là lần trước ta đã thưởng cho nàng, đều dùng để may y phục cho hài tử cả rồi sao?”
Ôn Như Ngôn vội đáp: “Thiếp thân mặc gì cũng được, còn tiểu hài tử da thịt rất nhạy cảm không thể mặc vải cứng được, để dành may cho nó vẫn tốt hơn.”
Dận Chân gật đầu rồi quay qua nói với Cẩu Nhi: “Ngày mai tới nhà kho lấy mấy cuộn vân cẩm đưa qua chỗ Ôn cách cách, đừng quên đó.” Ngừng lại một lát, hắn lại nói thêm: “Nhân tiện đưa mấy cuộn tới Hàm Nguyên cư và Triều Vân các luôn đi.”
“Nô tài nhớ kỹ.” Cẩu Nhi dạ một tiếng, thấy Dận Chân phất phất tay thì lập tức hiểu ý, cùng Ôn Như Ngôn và mấy người Mặc Ngọc lui ra, trong phòng chỉ còn lại mỗi Dận Chân và Lăng Nhã.
“Hài tử có khỏe không?” Hắn hỏi vậy chứng tỏ đã được Dung Viễn hồi bẩm tình hình rồi, nên mới cố tình tới đây thăm nàng.
“Từ Thái y nói hơi bất ổn, cần phải tịnh dưỡng.” Nàng đáp, gương mặt u buồn, đêm thu lạnh lẽo thổi vào giọng nói của nàng khiến nó trở nên ảm đạm.
Dận Chân vươn tay nâng mặt nàng lên buộc nhìn vào mắt mình, bốn mắt chạm nhau, lòng hơi động: “Nàng đang trách ta?”
“Thiếp thân nào dám.” Nàng vẫn không chớp mắt, chút lo lắng hiện trên trong đáy mắt trong suốt, tay đặt nhẹ lên bụng đã hơi nhô lên, dịu dàng nói: “Có điều thiếp thân rất nhớ Tứ gia, hài tử rất nhớ A mã.”
Dận Chân im lặng, thả tay đặt nhẹ lên bàn tay của nàng, âm thầm cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, chắc nó biết A mã đang nhìn mình, nên cố sức động đậy ở bên trong, đây là lần đầu tiên Dận Chân thấy hài tử cử động, một cảm giác trước nay chưa từng có xuất hiện ở đáy lòng, hắn nhìn Lăng Nhã, ánh mắt dịu đi rất nhiều: “Ta cũng nhớ mẫu tử hai người.”
Lời hắn nói là thật, dù có Đồng Giai Lê Lạc, hắn vẫn cách mấy ngạy lại tới thăm Lăng Nhã, hỏi han vài câu, có điều Dận Chân không hiểu, phàm là nữ nhân, ai cũng rất nhạy cảm, chỉ một thay đổi nhỏ thôi là đã có thể cảm nhận được, huống chi là nghiêng trời lệch đất như thế.
Người còn đây, lòng xa dần...
Thế nhưng... Lăng Nhã không thể nói ra, nàng chỉ còn biết tìm mọi cách đưa trái tim Dận Chân về lại bên nàng: “Là tại thiếp thân tham lam, lúc nào cũng muốn gặp Tứ gia nhiều hơn một chút. Thiếp thân biết vậy là không nên, nhưng thật sự thiếp thân không kiềm chế được.” Chịu đựng bấy lâu, rốt cuộc nước mắt cũng nặng nề lăn xuống, xuyên qua khoảng không tạo thành một vết loang đẹp mỹ miều trên mu bàn tay của Dận Chân, cảm giác ấm nóng thấm vào da khiến Dận Chân rùng mình. Rồi hắn từ từ nhớ lại, dù hắn vẫn tới thăm Lăng Nhã thường xuyên, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Lê Lạc, lần nào tới Tịnh Tư cư cũng chỉ ngồi một lát là đi ngay, lâu lắm rồi không nghỉ lại. Nghĩ vậy, tự dưng hắn cảm thấy áy náy trong lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi dài: “Đừng khóc nữa, ta không thích thấy nàng khóc. Sau này ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở cạnh nàng và hài tử.”
“Dạ.” Lăng Nhã rưng rưng gật đầu, dựa đầu vào vai hắn, từ từ nhắm mắt lại, giấu chua xót vào trong, thật sự nàng rất tủi thân, nhưng vì hài tử, vì phải giữ một vị trí nhỏ trong phủ này, nàng đành phải chấp nhận.
Dù Đồng Giai Lê Lạc là người thế nào, âm mưu xảo trá hay là nhát gan yếu đuối, chỉ với gương mặt đó thôi cũng đủ khiến Dận Chân thần hồn điên đảo, vinh sủng ngày càng nhiều; những người khác, ai ai cũng đang sống sau cái bóng của Đồng Giai thị...
Mấy ngày sau đó, Dận Chân ở lại với Lăng Nhã nhiều hơn thật, không còn vội vội vàng vàng rời đi như trước nữa, thường dùng cơm hoặc ngồi trò chuyện cùng nàng, thỉnh thoảng còn nghỉ ở Tịnh Tư cư, giai thoại ‘hội ngộ Kiêm Gia trì’ dù sao vẫn còn đó. Nhưng mà, những người khác lại không may mắn như nàng, trông ngóng từng đêm mà vẫn hoài công, nên không khỏi oán hận Đồng Giai Lê Lạc, khách khí bên ngoài nhưng sau lưng là lăng mạ, thậm chí còn nguyền rủa nữa.
Nhận lấy vinh sủng cũng là rước họa vào thân, đạo lý này Lăng Nhã hiểu rất rõ, nên nàng luôn né tránh nó; nhưng Đồng Giai thị xuất thân từ quan nữ tử này lại không hiểu, hoặc giả, nàng ta hiểu, mà lại không biết tránh vào đâu...