Ngay sau đó, tiếng kêu than thảm thay nhau thiết vang lên trong đêm tối nghe mà rợn người, huynh đệ Mao thị sợ tới mức run cầm cập, đưa mắt nhìn nhau, không biết thứ nước vừa hắt xuống hố là gì, lúc nãy bọn hắn đứng gần cũng không hề thấy nó tỏa ra hơi nóng.
Đám sát thủ dưới hố ôm mặt hét thảm, tên thủ lĩnh đã leo lên được nửa hố cũng đã rơi xuống lại, hắn là người bị nặng nhất, mặt, tay... hễ cứ phần da nào lộ ra ngoài mà mắt có thể nhìn được thì đều bắt đầu sưng tấy và thối rữa, da tróc thịt bong.
“Lý ca nhi, ngươi hắt gì xuống đó vậy?” Mao Nhị lén hỏi, thật ra hắn lớn tuổi hơn Lý Vệ, nhưng trải qua nhiều chuyện vậy rồi, hắn cũng không dám xưng mình là lão đại nữa, rất khiêm tốn.
Lý Vệ liếc hắn, nhẹ giọng trả lời: “Có nhớ cách đây mấy hôm chủ tử bảo các ngươi đi mua dầu không?” Thấy Mao Nhị gật đầu, Lý Vệ nhìn đám sát thủ đang kêu rên thảm thiết dưới hố, cong miệng nói: “Thì đó, đổ hết xuống rồi. Chủ tử sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu, cái hố này không giữ nổi, cho nên từ sáng sớm đã sai Mặc Ngọc đi đun dầu, dưới hố nhỏ hẹp, dù bọn chúng có ba đầu sáu tay cũng không né được dầu hắt xuống.”
Tên thủ lĩnh nghe được mấy lời này thì vừa đau đớn vừa thống hận, nhắm mắt hét to: “Tiện nhân, ngươi dám dùng dầu sôi hắt chúng ta, quả là tâm địa độc ác, ta nguyền rủa ngươi phải chịu đủ mọi nỗi khổ thiên đao vạn quả, bị hành hạ từ từ cho đến chết.” Mắt của bọn chúng vì không phản xạ kịp nên bị dầu bắn vào, đã mù, giờ có may mắn sống được thì cũng là một phế nhân.
Những âm thanh thê lương vừa rên xiết vừa mắng chửi khiến cho mấy người Mặc Ngọc nổi da gà, tuy huynh đệ Mao thị là dân đầu đường xó chợ, ỷ mạnh hiếp yếu đã quen nhưng cũng chưa từng chứng kiến cảnh tra tấn khủng khiếp này, hai chân bọn hắn không kìm được mà run lên, trong số mọi người, chỉ có Lý Vệ là bình tĩnh nhất.
Lăng Nhã vô cảm đón nhận toàn bộ những ngôn từ tục tĩu mà đám sát thủ dành cho mình, một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn Lý Vệ, giọng lạnh lùng: “Ra tay đi.”
Lý Vệ lẳng lặng gật đầu, bước ra ngoài ôm vào một bó củi rồi ném xuống hố, tay còn lại cầm đuốc, mục đích của hắn là gì chắc ai cũng hiểu.
“Ngươi tính làm gì?” Dù tên thủ lĩnh không nhìn thấy cây đuốc, nhưng vẫn bị câu nói lạnh lùng của Lăng Nhã làm cho sợ hãi phải hét lên, hoảng loạn hất những cây củi rơi trúng người, quờ quạng muốn leo lên, hai tên còn lại cũng như ruồi nhặng mất đầu đâm loạn xạ vào vách hố.
“Đưa các ngươi xuống gặp Diêm Vương.” Vừa trả lời Lý Vệ vừa ném thẳng cây đuốc trong tay xuống lòng hố, thân thể ba tên sát thủ đã thấm đầy dầu nên rất dễ bén lửa, đuốc vừa chạm vào, cả người bọn chúng liền bốc cháy, đau đớn còn nhiều hơn lúc nãy tới trăm ngàn lần, ba tên sát thủ như bị nướng da thiêu thịt gào thét kêu cứu trong tuyệt vọng, nhưng chỉ hoài công, bọn chúng nhất định phải chết.
Lăng Nhã bước ra cửa, tĩnh lặng nhìn trận tuyết lớn đang rơi lã chã, bàn tay trong tay áo nàng không kìm được mà run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng hại người, vì bảo vệ mình, vì mạng sống, chính tay nàng đã đoạt đi tính mạng của ba người còn sống sờ sờ ra đó, dù bọn chúng chết là đáng, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật, là tay nàng đã vấy máu.
Mà đây... gần như chỉ là sự khởi đầu...
Ngoài ba tên sát thủ bị thiêu sống kia, gian phòng gác cổng cũng bốc cháy, đêm này, tòa biệt viện của Ung Quận vương phủ lửa sáng ngút trời, cháy suốt một đêm mới từ từ tàn lụi, hòa tan mấy lớp băng dày đã đóng mấy ngày qua.
Trời vừa hửng sáng, dân chúng xung quanh kinh ngạc khi thấy gian phòng gác cổng của tòa biệt viện chỉ còn là một đống tro tàn, bọn họ biết trong đó có người, nên đoán rằng chắc trận hỏa hoạn đêm qua cũng đã thiêu chết những người đó rồi.
Vào lúc ở ngoài đang ồn ào bàn tán, một bóng người đội mũ vành che hết nửa khuôn mặt bí mật trèo tường vào hậu viện, sau đó thoăn thoắt lẻn vào một gian phòng nhỏ.
“Sao rồi, bọn hắn ra khỏi thành chưa?” Đối với sự xuất hiện của bóng người trong phòng, Lăng Nhã đang cúi đầu uống trà vẫn không hề tỏ ra bất ngờ, đến nỗi chẳng thèm ngước lên nhìn, chỉ bình thản hỏi.
Người đó liền tháo chiếc nón vành xuống, gương mặt thanh tú lộ ra, là Lý Vệ, hắn kính cẩn thưa: “Hồi bẩm chủ tử, nô tài đã tận mắt nhìn bọn hắn ra khỏi thành, lúc này chắc đã lên đường đến Giang Tây; bọn hắn có đem theo bút tích của chủ tử, chỉ cần gặp được Vinh đại nhân, chắc chắn bọn hắn sẽ được chiếu cố.”
Lăng Nhã gật đầu, đặt chén trà đã uống được hơn một nửa xuống: “Vậy là tốt rồi, hi vọng mọi chuyện có thể giấu trời qua biển.”
Xác của người gác cổng chính là hai trong ba tên sát thủ bị thiêu sống kia, trước khi phóng hỏa Lăng Nhã đã dặn mấy người Lý Vệ đưa xác bọn chúng lên lên, hai tên làm giả xác của huynh đệ Mao thị để qua mặt tai mắt của Na Lạp thị, để nàng ta tin rằng huynh đệ Mao thị đã chết cháy, cái xác còn lại thì chôn lấp cẩn thận.
Mặc Ngọc đang lấy que sắt khơi chậu than, cách đây vài ngày, Cẩu Nhi đã đem một ít ngân thán tới, rốt cuộc thì cũng đã thoát khỏi cảnh sưởi ấm bằng than đen khói ngộp, nghe Lăng Nhã nói vậy thì ngước lên hỏi: “Cũng nhờ chủ tử nhân từ, đồng ý nghĩ cách cứu bọn hắn, theo nô tỳ thấy, huynh đệ bọn hắn năm lần bảy lượt muốn hại chủ tử, chết cũng đáng!” Mặc Ngọc vẫn chưa hề quên chuyện bọn hắn hạ dược chủ tử, nếu chủ tử không phát hiện thì bây giờ chẳng phải giả điên mà là điên thật mất rồi, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã rùng mình kinh hãi.
Lăng Nhã xoa xoa gương mặt giận phùng mang của Mặc Ngọc, khẽ cười: “Thật không ngờ nha đầu ngươi còn thù dai hơn cả ta.”
“Dĩ nhiên rồi, ai từng hại chủ tử nô tỳ đều nhớ kỹ từng gương mặt.” Mặc Ngọc là một cô nương yêu hận rõ ràng.
Lăng Nhã cười nhẹ, mân mê nhẫn ngọc trong tay: “Tuy bọn hắn đáng giận, nhưng cuối cùng vẫn còn nghĩ tới tình huynh đệ, nên cũng không tính là tội tày trời, nếu không thì ta đã chẳng giúp bọn hắn tránh được kiếp nạn này; với lại ta tin sau chuyện này, bọn hắn hẳn sẽ không thay lòng nữa.”
Lý Vệ đứng gần đó nói: “Chủ tử nói đúng, trước lúc rời đi, huynh đệ Mao thị có nói với nô tài, huynh đệ bọn hắn trước đây là bị mỡ heo che tâm, chẳng phân biệt được tốt xấu đúng sai, hiện giờ được chủ tử giải nguy, chẳng khác gì ban cho bọn hắn thêm một mạng, bọn hắn nhất định sẽ thay đổi, làm người thêm một lần; sau này nếu chủ tử không chê, huynh đệ bọn hắn tuyệt không nói hai lời, càng không thay lòng đổi dạ.” Sau đó, Lý Vệ lại tiếp: “Nô tài thấy lúc nói chuyện này, thái độ bọn hắn không hề giả tạo.”
Nghe vậy, rốt cuộc Mặc Ngọc cũng cảm thấy thoải mái hơn, nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Chủ tử, ba tên sát thủ kia không trở về phục mệnh thì có sao không?” Bọn họ sắp xếp mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ có ba tên sát thủ này là nghĩ mãi không ra.
Lý Vệ đáp thay: “Yên tâm đi, thường thì sát thủ không bao giờ liên lạc trực tiếp với chủ mà sẽ quy định giao dịch ở một nơi nào đó, chỉ cần huynh đệ Mao thị không bị phát hiện, ta tin bên chỗ đích phúc tấn sẽ không nghi ngờ. Có điều phải thiệt thòi cho chủ tử phải tiếp tục giả điên.”
Thiệt thòi? Lăng Nhã cười buồn bã, mân mê nhẫn ngọc đang nắm chặt trong tay, giờ này ngày này, vào tình cảnh này, mình còn có tư cách gì nói tới ‘thiệt thòi’ nữa chứ...