Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu Dung
Tiểu Lục Tử trở về từ phủ Uy Viễn Hầu, lập tức nói chuyện này cho chủ tử mình.
Lý Già La gật đầu, nói: “Chuyện này ta đã biết.”
Sau khi Lâm Trang Phi mất không bao lâu, Vương thái hậu cho người đưa hộp đồ ăn đến Vương gia.
Nếu không phải Dương Phấn là thống lĩnh cấm quân, hoặc nếu không phải thị vệ kia phát hiện, ghi nhớ chuyện này trong lòng, hoặc coi đây là chuyện tùy ý, quên ngay.
Rốt cuộc, ở trong cung, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là Lý Già La nghĩ tới thân thể chậm rãi chuyển biến tốt của Ngũ hoàng tử, còn có bi mật chính mình biết đến, chung quy nàng cảm thấy chuyện này không thích hợp.
Đương nhiên, sự tình đã qua đi mấy tháng, vì sao lúc này thị vệ kia mới nhớ tới?
Nghe tin tức Trường Ninh mang lại đây cho mình, là ở thời điểm tuần tra, Dương Phấn nghe được mấy thị vệ thuận miệng nói xấu, sau đó nói tới chuyện này. Đương nhiên, chuyện này chỉ là một chuyện rất nhỏ. Ví như hiện tại người Vương gia rất được sủng ái, Thái Hậu nương nương cũng thường xuyên đưa điểm tâm đến cho Vương gia - người nhà mình.
Dương Phấn là trong lúc vô tình nghe được, sau đó cũng coi thành chuyện không quá quan trọng, nói cho thê tử mình.
Mà Trường Ninh quận chúa lại cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, sau đó vì có giao tình với mình, cho nên ghi nhớ trong lòng, nói chuyện này cho mình.
Chuyện này có chút không thích hợp.
“Tiểu Lục Tử, ngươi an bài một vài người, lặng lẽ hỏi thăm xem đây người Vương gia có ai sinh con không. Nhớ kỹ, đừng cho người khác biết, nhất định đừng cho người khác biết! Ngươi không cần ra mặt vào trong đó!” Lý Già La phân phó nói.
“Chủ tử yên tâm, nô tài hiểu rõ!” Chuyện như vậy đối với Tiểu Lục Tử mà nói dễ như ăn sáng, hơn nữa cũng rất nhanh chóng hỏi thăm ra.
“Trong tộc Vương gia, không lâu trước đó một người cháu trong tộc của Vương thái hậu sinh một nam hài tử. Chỉ là hài tử kia còn chưa đầy tháng đã chết non. Bởi vì hài tử chết non, cho nên ở trong tộc Vương gia cũng không có ai nhắc đến.” Đầu năm nay, tiểu hài tử chết non cũng thâth bình thường.
Thật là một chuyện hết sức bình thường.
Lý Già La nói với Tiểu Lục Tử: “Lần này ngươi làm không tồi. Nhưng chuyện này ngươi giấu trong bụng đi, về sau coi như không biết gì.”
“Chủ tử yên tâm. Người nô tài tìm hiểu tin tức cũng không biết là tiểu nhân hỏi thăm. Chỉ là nương nương, người Vương gia có vẻ cũng không che dấu chuyện này.”
Đương nhiên sẽ không che dấu, cho rằng càng che dấu, càng làm người hoài nghi, còn không bằng thoải mái hào phóng, lại như không có chuyện này.
Trước mắt, tuy rằng trong lòng Lý Già La đại khái đã có tính toán, nhưng còn chưa dám xác định, rốt cuộc là thật hay giả.
Hơn nữa, nàng cũng muốn hiện tại sẽ không nói đi ra ngoài, bởi vì căn bản không có chứng cứ.
Nhưng tới thời điểm tất yếu, Lý Già La cũng có chiêu quyết định.Hiện giờ có Ngũ hoàng tử cũng tốt. Ngũ hoàng tử có Vương Thục Viện và Vương thái hậu chiếu cố, tất nhiên sẽ bị người coi trọng. Hài tử của nàng sẽ không bị nhìn chằm chằm.
Hơn nữa, hài tử sẽ chậm rãi lớn lên, đến lúc đó càng có thể xác định. Nàng một chút cũng không nóng nảy.
Trong tay càng nhiều lợi thế, mới có thể Lã Vọng buông cần.
Cho nên chuyện này chỉ giấu trong lòng Lý Già La, không người hay biết.
Sau khi Lâm Trang Phi qua đời, lại qua mấy tháng, Ngô mỹ nhân sinh hạ một nữ nhi, là Ngũ công chúa.
Mà bởi vì trước kia Ngô mỹ nhân phạm sai, cho nên hài tử sinh hạ tới liền trực tiếp ôm đến Anh Hoa điện cho Nghiêm Nghi Phi nuôi dưỡng.
Như vậy tới nay, Hoàng Thượng có mười hài tử, năm hoàng tử, năm công chúa, cũng coi như con nối dõi nhiều lên.
Vương thái hậu và Triệu hoàng hậu đều rất vui mừng, áp lực về con nối dòng trước kia cùng đã tiên tan.
Mà từ khi Vương Thục Viện nhận nuôi Ngũ hoàng tử, Vương thái hậu cũng không hề thúc giục Vương Thục Viện sinh hài tử. Nhưng thật ra hai bên đều rất bình tĩnh.
Nhị hoàng tử ở tại Trọng Hoa Cung, có ma ma chuyên môn chăm sóc. Mẹ đẻ Tĩnh phi ở Tĩnh Tâm điện tu thân dưỡng tính. Nhị hoàng tử cũng đã hơn ba tuổi, rời xa mẫu phi của mình thật ra cũng nhanh chóng thích ứng.
“A! Không xong. Nhìn tình hình Nhị hoàng tử là bị thủy đậu rồi!” Hôm nay, Cao ma ma Trọng Hoa Cung đi vào mặc quần áo cho Nhị hoàng tử, nhưng lại phát hiện trên trán và trên cổ Nhị Hoàng tử nổi điểm đỏ.
Chính bà đã từng bị bệnh thuỷ đậu, vừa thấy vậy liền kinh hãi!
Nhị hoàng tử vốn dĩ yếu ớt. Đây nếu thật sự là thủy đậu, nó còn có thể qua khỏi sao?
Cao ma ma nhanh chóng đi bẩm báo Triệu hoàng hậu. Triệu hoàng hậu vừa nghe thấy cũng sốt ruột, vội vàng gọi thái y đi qua.
Bệnh thuỷ đậu này sẽ lây. Nhưng ở đây còn có đứa nhỏ và cung nữ?
Triệu hoàng hậu cảm thấy sự tình trọng đại, vội vàng phái người đi bẩm báo Hoàng Thượng, sau đó dẫn người phong tỏa Trọng Hoa Cung trước. Mọi người tiếp xúc với Nhị hoàng tử đều không cho ra khỏi Trọng Hoa Cung. Lại cẩn thận hỏi, mấy ngày nay Nhị hoàng tử tiếp xúc quá với thứ gì, còn có tiếp xúc với ai!
Chờ thời điểm Hoàng Thượng lại đây, thái y đã chẩn đoán chính xác, Nhị hoàng tử mắc bệnh thuỷ đậu.
Cao ma ma kia quỳ xuống thỉnh tội, ngày thường bà chăm Nhị hoàng tử cũng khá tốt. Tuy rằng Nhị hoàng tử suy nhược, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận cũng không có vấn đề gì.
Vốn nghĩ nuôi dưỡng Nhị hoàng tử lớn lên, sau đó phong vương, đi ra ngoài có phủ riêng. Bà cũng đi theo cùng ra ngoài, tốt xấu cũng có thể yên ổn sống đến già.
Cho nên người không hy vọng Nhị hoàng tử xảy ra chuyện nhất chính là Cao ma ma.
Mẹ đẻ Nhị hoàng tử Tĩnh phi đã thất thế, bị Hoàng Thượng ghét bỏ, về sau khó có ngày xuất đầu, căn bản không có ai tranh Nhị hoàng tử với bà. Nhị hoàng tử tốt, đối với Cao ma ma chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu!”Mấy ngày nay Nhị hoàng tử có tiếp xúc với người trong cung khác hay không?” Hoàng Thượng tự mình hỏi chuyện.
Cao ma ma nói: “Nhị hoàng tử luôn luôn ở Trọng Hoa Cung, không đi ra ngoài. À, nô tỳ nhớ ra rồi, hôm trước, Nhị hoàng tử gặp Tam hoàng tử ở Ngự Hoa Viên.”
“Cái gì?” Triệu hoàng hậu vừa nghe chuyện này còn dính đến Tam hoàng tử, lập tức bối rối. Tiểu hài tử thân thể rất yếu ớt, nếu Tam hoàng tử cũng nhiễm bệnh, thế phải làm sao cho phải? Lại nói, Trường Xuân Cung bên kia còn có Tứ hoàng tử. Hai hoàng tử, nếu xảy ra chuyện, đó chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng!
“Hoàng Thượng, lập tức gọi thái y đi Trường Xuân Cung, bắt mạch cho Lạc Nhi! “Triệu hoàng hậu nói.
Hoàng Thượng nói với người Trọng Hoa Cung: “Chăm sóc Nhị hoàng tử cho tốt, cần phải chữa khỏi bệnh cho Nhị hoàng tử!”
Sau đó tự mình đi Trường Xuân Cung. Bên Trường Xuân Cung còn chưa nhận được tin tức.
Lý Già La thấy Hoàng Thượng lại đây lúc này, có chút kỳ quái. Lẽ ra lúc này là thời điểm Hoàng Thượng xử lý chính vụ.
“Hoàng Thượng?” Lý Già La còn chưa mở miệng nói gì, Hoàng Thượng lập tức nói: “Thanh Nhi bị bệnh thuỷ đậu. Mấy ngày trước, Lạc nhi tiếp xúc với nó. Trẫm cho thái y lại đây bắt mạch. Không có vấn đề là tốt nhất, nếu có vấn đề, hiện tại chữa ngay, hiệu quả càng lớn hơn.”
Lý Già La nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, nói: “Hoàng Thượng, được ạ, mời thái y lập tức chẩn trị cho Lạc Nhi, cả Uyên nhi nữa!”
Trong lòng Hoàng Thượng cũng bất ổn. Hắn chỉ có mấy hoàng tử khỏe mạnh như vậy. Nếu thật sự có vấn đề, hắn thật không chấp nhận nổi!
Chờ tới rồi buổi chiều, người trong cung đều biết không chỉ Nhị hoàng tử Trọng Hoa Cung bị bệnh thuỷ đậu, cả Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng đều bị lây nhiễm.
Lúc này, liền có người mừng thầm trong lòng. Sở dĩ Quý phi được sủng ái như vậy, còn không phải bởi vì nàng ta sinh hai hoàng tử. Hiện tại nếu hai hoàng tử này bị thuỷ đậu, lập tức biến mất hai hoàng tử, Quý phi kia còn cái gì dựa vào?
Cho nên không ít người đều ngóng trông hai hoàng tử Trường Xuân Cung hai đều sẽ nhiễm bệnh mà chết.
Quý phi nương nương này được sủng ái nhất, cũng quá thuận buồm xuôi gió, chung quy nên để nàng ta xui xẻo đi.
Lúc này, không cần hạ thủ có thể đánh bại một đối thủ cực mạnh, đó là tin tốt cỡ nào a.
Nhưng cho dù trong lòng mọi ngươi vui mừng cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Bằng không sẽ thành vui sướng khi người gặp họa, bị người khác thấy, truyền tới tai Hoàng Thượng thì không xong đâu.
Viên Thục Hoa đã biết chuyện này, lập tức lại Trường Xuân Cung. Chỉ là Trường Xuân Cung đã bị người vây quanh.
Thái y xem mạch cho đám người Lý Già La, tỏ vẻ các nàng đều không có vấn đề. Nhưng mấy bà vú của hai tiểu hoàng tử còn cần ở bên này uống mấy ngày thuốc. Nếu mấy ngày tới không có vấn đề, đó chính là không bị lây bệnh.”Hoàng Thượng, thần thiếp không ra. Thần thiếp phải ở lại chỗ này chăm sóc bọn Lạc Nhi!”
Bởi vì Lý Già La không bị nhiễm bệnh, cho nên ý Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là cho Quý phi dọn ra ngoài, miễn cho cũng bị nhiễm bệnh. Nhưng trong lòng Quý phi nhớ hài tử, sống chết không chịu rời đi.
Hoàng Thượng nói: “Nơi này có thái y tốt nhất, cũng để lại cung nhân và bà vú đã nhiễm bệnh, tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho bọn Lạc Nhi. Ngươi cùng trẫm đi ra ngoài.” Cho dù cũng lo lắng cho hai đứa nhỏ, nhưng Hoàng Thượng vẫn tương đối lý trí. Quý phi ở bên trong cũng không thể làm cái gì, ngược lại còn có khả năng bị lây bệnh.
Hoàng Thượng có cảm tình nhất định với Quý phi, cũng không muốn Quý phi cũng lại xảy ra chuyện. Triệu hoàng hậu lại thở dài: “Hoàng Thượng, để cho Quý phi lưu lại. Người làm mẫu thân, hài tử của mình ở bên trong, sao nàng ấy có thể yên tâm?” Nàng cũng là người làm mẫu thân, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút. Nếu Bình An của mình xảy ra chuyện này, nàng nhất định cũng sẽ ở lại bên cạnh Bình An, chăm sóc con bé, cho đến khi nó khôi phục khỏe lại.
Bằng không phiền muộn ở bên ngoài, tuyệt đối rất thống khổ.
Lý Già La cảm kích nhìn Triệu hoàng hậu. Hoàng Thượng thấy Quý phi như vậy, không hề khuyên thêm nữa.
“Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp nhất định chăm sóc tốt Lạc Nhi và Uyên nhi. Bọn chúng nhất định không có việc gì.”
Người Trường Xuân Cung, Lý Già La cũng không yêu cầu toàn bộ mọi người lưu lại. Những người chưa bị thủy đậu đều được an bài ở phòng khác, chờ thêm mấy ngày, không có chuyện gì, lại đi ra. Bằng không bị lây bệnh lại không phát hiện ra. lại đều là đã ra quá đậu. Để lại những người đã từng bị thủy đậu.
An bài xong xuôi, Triệu hoàng hậu và Hoàng Thượng mới rời khỏi Trường Xuân Cung. Hoàng Thượng hỏi: “Trước kia Quý phi đã từng bị thủy đâu chưa?”
Triệu hoàng hậu nói: “Chưa ạ!”
“Nhưng người lớn khả năng bị nhiễm rất nhỏ. Hoàng Thượng không cần lo lắng, quý phi sẽ không có chuyện gì!” Triệu hoàng hậu an ủi nói.
“Chỉ mong vậy.” Hoàng Thượng trầm giọng nói: “Trong cung các nơi đều đã cho thái y kiểm tra một lần. Trước khi tất cả mọi người khỏi hẳn, người trong cung đều không được ra cung. Cho người an bài một chút công việc mua bán.”
Cũng chính là chỉ cho tiến không không cho ra. Tuy rằng bệnh thuỷ đậu này chỉ cần xử lý thích đáng, cũng sẽ không lây cho người khác. Đặc biệt, có người lúc còn rất nhỏ cũng đã bị qua, cho nên cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là tiểu hài tử, bị bệnh này rất có thể sẽ chết.
Cho nên Hoàng Thượng mới lo lắng như vậy. Đây chính là ba hoàng tử, nếu là lập tức đều mất đi, con vua lại thành vấn đề.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tĩnh phi nương nương thỉnh cầu trở về Trọng Hoa Cung chăm sóc Nhị hoàng tử!” Xuân Oanh đã đợi thật lâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tới. Xuân Nhân liền nhanh chóng nói, Tĩnh phi nơi Tĩnh Tâm điện phái người lại đây, cũng đợi một lúc.Triệu hoàng hậu đang muốn đáp ứng, Hoàng Thượng nói: “Tĩnh phi ở trong cung điện hẻo lánh nhất- Tĩnh Tâm điện, sao nàng ta nhanh như vậy đã biết tin tức?”
Dù là bên Trường Xuân Cung của Quý phi cũng là bọn họ đi qua, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Một cung phi ở địa phương xa như vậy, nàng có bản lĩnh từ đâu ra mà biết nhanh như vậy?
Muốn nói phương diện này không có gian trá, tuyệt đối không có khả năng!
Hoàng Thượng nhớ tới, Tĩnh phi này vì để nhi tử của mình sinh ra vào một ngày lành, thế nhưng có thể uống thuốc trợ sản. Như vậy bệnh thuỷ đậu lần này, chẳng lẽ lại không giở trò quỷ?
“Tra cho trẫm , cẩn thận tra!”
Lần này hắn tuyệt đối không buông tha!
Triệu hoàng hậu cũng lập tức hiểu rõ lời Hoàng Thượng nói. Nhưng là, Tĩnh phi sẽ hại hài tử của mình sao?
Chuyện này không có khả năng đi. Nhưng trên thực tế, cũng có khả năng này. Phi tử trong cung cũng không phải tất cả mọi người đều giống như Quý phi, lấy hài tử làm trọng. Chuyện lấy hài tử ra tranh sủng, chỗ nào cũng có!
Triều trước có lợi dụng hài tử sinh bệnh để khiến thiên tử qua thăm.
Chỉ là nếu thật do Tĩnh phi làm, nàng ta cũng quá độc ác. Nhị hoàng tử bản thân đã rất yếu. Lại bị hành như vậy, có thể bảo trụ tính mạng hay không?
Nhưng có người lại muốn đánh cuộc cơ hội mỏng manh này. Lỡ như Nhị hoàng tử chuyện gì cũng không có, sau đó nàng ta một tấm lòng mẹ hiền được Hoàng Thượng phát hiện ra, rất có khả năng sẽ cho nàng ta từ Tĩnh Tâm điện hoang vắng kia dọn về Trọng Hoa Cung, tiếp tục chăm sóc Nhị hoàng tử.
Bởi vì không có mẫu phi chăm sóc, Nhị hoàng tử thiếu chút nữa bỏ mạng, mà có mẫu phi chăm sóc, Nhị hoàng tử liền khỏi hẳn.
Tĩnh phi khẳng định không biết, Hoàng Thượng đã sớm biết chuyện nàng ta dùng thuốc trợ sản, cho nên Hoàng Thượng lập tức sẽ sinh nghi.
Người khác thấy nàng ta như vậy, chỉ cho rằng nàng ta có tấm lòng người mẹ, cho nên đặc biệt chú ý hài tử của mình, nghĩ mọi cách tìm hiểu tin tức của Nhị hoàng tử. Cho nên vừa nghe nói Nhị hoàng tử bị bệnh thuỷ đậu, lập tức phái người lại đây.
Kỳ thật chẳng qua là thông minh quá bị thông minh hại.
Triệu hoàng hậu trực tiếp cho tra những người bên cạnh Tĩnh phi một phen, sau đó hỏi ra được chỗ dị thường của Tĩnh phi.
Trước đó không lâu, ở Tĩnh Tâm điện này đúng là có một cung nhân chết vì bệnh thủy đâu, chẳng qua tương đối yên lặng, lại không có người bị lây. Người trong cung mang xác cung nhân kia ra ngoài đốt là xong việc. Chỉ là Tĩnh phi lại âm thầm để lại một cái khăn tay của cung nhân kia. Trước kia Tĩnh phi đã từng bị thủy đậu, cho nên cũng không sợ. Nàng tìm một cơ hội, cho người đến Trọng Hoa Cung tặng nhi tử mình quần áo có khăn tay kia.
Nhưng Tĩnh phi vốn là muốn làm cho Cao ma ma kia bị bệnh. Sau đó nàng mới có cơ hội ra ngoài. Nhưng nào ngờ Cao ma ma không có chuyện, ngược lại Nhị hoàng tử bởi vì thân thể yếu đuối, lại bị bệnh thuỷ đậu.
Rốt cuộc Nhị hoàng tử là hy vọng duy nhất của nàng, nàng không thể lấy hy vọng duy nhất này ra mạo hiểm.
Chỉ là, người tiếp xúc đến khăn kia Cao ma ma thì không có chuyện gì, người không tiếp xúc qua Nhị hoàng tử lại xảy ra chuyện. Trong lòng Tĩnh phi như lửa đốt, vì chờ đợi nàng chính là Triệu hoàng hậu và Hổ Phách mang theo người lại đây bắt nàng.
Triệu hoàng hậu ném túi vải có khăn lụa kia vào bên chân Tĩnh phi. Theo lời Cao ma ma nói, Tĩnh phi vì để Cao ma ma chiếu cố tốt Nhị hoàng tử, cho nên tự mình tìm một kiện nguyên liệu tốt đưa cho Cao ma ma. Kiện vải kia chưa may thành quần áo, cho nên nhất định Cao ma ma sẽ thu lại. Khăn tay kia giấu ở bên trong vải.
Hiện tại khăn tay kia lộ ra, Tĩnh phi biết Hoàng Hậu đã biết tất cả.
Nàng cảm thấy trước mắt đều là một màu đen u ám, tại sao lại như vậy?
Nàng chỉ muốn được tiếp tục dưỡng dục hài tử của chính mình, chẳng qua là dùng một chút thủ đoạn. Mhưng vì sao cuối cùng kết quả lại là như thế này? Nàng cảm giác nàng phía trước chính là vực sâu!