Hậu Cung Kế

Chương 146: Chương 146: Giải cục




Editor : Vi Hiền nghi

Beta : Vy Tu nghi + Vân Chiêu nghi

Lý già La đang mang thai nên Hoàng thượng không nói chuyện này cho nàng nghe, vì sợ nàng bị kinh hách mà động thai khí. Nên hắn lệnh cho mọi người không được phép truyền tin này đến Trường Xuân cung.

Trên triều đình, những tấu chương phản đối Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi ngày càng nhiều. Rất nhiều quan Ngự Sử tố cáo phu thê quận công vô pháp vô cương, chuyện gì đám quan cũng lôi ra nói được.

Tuy nhiên, có người phản đối cũng có người vẫn ủng hộ. Chẳng hạn như Liên Ngự Sử, ông dâng tấu chương nói chuyện nhà mẹ Quý phi vẫn chưa điều tra rõ, không thể vội kết luận Quý phi không xứng làm Hoàng Quý phi. Nếu có người đổ tội thì sao? Chưa đủ chứng cứ đã nói hưu nói vượn, thật không xứng với chức quan Ngự Sử.

Vì Võ Quý phi có công sinh dục, giúp hoàng gia có con nối dõi nên nàng mới được lập thành Hoàng Quý phi. Chuyện này với chuyện của nhà mẹ đẻ nàng thì có quan hệ gì nhau?

Chẳng lẽ vì nhà mẹ đẻ có vấn đề, thì bỏ qua công lao của Quý phi? Nàng ta đã sinh hai vị hoàng tử, đến tận hai người đấy. Sao không thấy ai nhắc đến chuyện này? Rõ ràng là có vài người lòng hiểm ác!

Hơn nữa, dân gian có câu “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”, Võ Quý phi đã là người hoàng thất. Dựa theo quy củ hoàng thất, sắc phong Võ Quý phi thành Hoàng Quý phi thì có gì sai?

Nếu chỉ dựa vào sai lầm nhà mẹ mà không được sắc phong. Vậy trong cung còn mấy ai có thể sắc phong được đây?

Tiếp nữa, chuyện vẫn chưa được điều tra rõ mà cả đám người lại hùa vào nói Võ Quý phi không xứng làm Hoàng Quý phi, như vậy có lý sao?

Liên đại nhân có quan hệ thông gia với Võ gia. Nhưng ông ta là người ngay thẳng, là một Ngự Sử khá nổi danh. Dù có quan hệ thông gia nhưng ông ta chưa bao giờ nói chuyện giúp đỡ gì Võ gia cùng Võ Quý phi. Vẫn luôn làm tròn nhiệm vụ một cách chân chính, điểm này thì các quan Ngự Sử đều công nhận.

Nhưng lần này, ông ta phá lệ nói tốt giúp Võ Quý phi, làm tất cả mọi người đều lắp bắp kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, cũng có thể hiểu. Thường ngày Hoàng thượng tín nhiệm Liên đại nhân, lần này ông ta lên tiếng chẳng lẽ là ý của Hoàng thượng ư?

Vậy có nghĩa là, Hoàng thượng muốn chống lưng cho Quý phi.

Vì thế, người tán dương Võ Quý phi càng nhiều lên. Trên triều đình, đám quan viên chia làm ba phái, phái phản đối, phái ủng hộ và phái trung lập*. Vô cùng náo nhiệt.

* Không ủng hộ cũng không phản đối.

Bên Đại Lý Tự cũng đã bắt đầu xử lý, bởi vì chuyệnnày quá nhiều người biết nên phải công khai điều tra. Nếu điều tra trong yên lặng thì sẽ không tốt, đây cũng là ý của phía trên.

Nếu đã là ý bên trên thì làm theo thôi.

Có thể đến Đại Lý Tự báo án thì không phải là người bình thường nhưng cuối cùng lại xử lý chuyện nhà Quận công.

Lúc Vân thị biết có người cáo trạng phu thê bọn họ, trong lòng liền lo lắng, còn bị kêu đi thẩm vấn.

Nếu chuyện đối với họ bất lợi, nhất định địa vị Quý phi sẽ rung rinh. Quý phi có chuyện gì, thì bà lẫn con gái sẽ không có ngày lành. Dù thế nào cũng phải giải quyết rõ. Cái gì mà hành hạ thị thiếp, chỉ là cái cớ mà thôi.

Võ Chính Đạo không thể nói nhưng ông nghe Vân thị kể lại cũng biết chuyện lớn. Nữ nhi ông có hai vị hoàng tử, nói không chừng sau này còn ngồi lên được cái ghế kia. Chỉ cần nguyên nhân này, nhất định phải đánh thắng trận này.

Thường ngày ông thích ném đồ vào người khác, nhất là người hầu hạ ông.

“ Lão gia, vì tiền đồ Võ gia cùng hai cháu ngoại. Chúng ta chỉ ăn chút khổ đau, đây là việc nên làm?” Vân thị nhìn Võ Chính Đạo nói.

“ Lão gia đồng ý cách nói ta thì gật đầu đi, còn không thì lắc đầu.”

Hiện tại, Võ Chính Đạo không thể nói chuyện nên chỉ có thể biểu đạt bằng cách này.

Võ Chính Đạo gật đầu mạnh, ông đã suy nghĩ cẩn thận. Chỉ có nương nương trong cung tốt thì ông mới tốt nổi. Bằng không tất cả đều tan nát cả.

Giờ có người muốn đánh rớt chỗ dựa của ông. Ông từng làm quan, tất nhiên nên biết làm thế nào. Huống chi, có người muốn hất nước bẩn vào ông. Ônng tất nhiên không nhận!

Vì thế, tới công đường, Võ Chính Đạo được người nâng vào. Có Võ quản gia thay thế trả lời vấn đề.

“ Lão gia chúng tôi đã thành thế này, ngày thường phải có người hầu hạ. Thế nhưng, nay lại có người vu cáo bậy bạ nói lão gia hành hạ chết người. Sao có thể chứ? Các vị hương thân phụ lão có thể thấy lão gia chúng tôi đã không thể nhúc nhích, thì sao có thể đánh người? Chẳng phải là có người trợn mắt nói dối sao? Nói hươu nói vượn!”

Võ Chính Đạo ở sập chiếu nằm, cái dạng nàng đã không thể nhúc nhích thì sao có thể hành hạ thị thiếp chết được?

Người tới báo án nói, tỷ tỷ vốn là thị thiếp của Võ Chính Đạo. Những lúc hầu hạ, tính tình ông ta thay đổi thất thường. Thường xuyên tra tấn các thị thiếp, không đánh thì cũng là mắng, cuối cùng tra tấn đến tỷ tỷ luôn khỏe mạnh mà chết.

Nhưng các vị thẩm án thấy bộ dạng Võ Chính Đạo không thể tự mình làm gì được. Phải có người hầu hạ giúp đỡ, thì sao có thể ngược đãi các nàng ta được?

Nói thị thiếp ngược đãi Võ Chính Đạo, thì còn có người tin.

Võ Chính Đạo vừa ra, người khác đã tị tưởng ông ta vô tội.

Người tố cáo kia nói:“ Hắn ban đầu còn có thể ngồi lên, đánh tỷ tỷ ta đến đổ máu cơ mà!“.

Võ quản gia lập tức nói:“ Lời người có ý gì? Chẳng lẽ nói lão gia chúng tôi cố ý tự biến mình thành dạng này? Ngươi bị điên à! Ai mà thích biến mình thành như thế này? Ai mà chẳng hy vọng mình ngày càng tốt! Hiện tại, lão gia không thể nói thì liền có vài người bụng dạ khó lường, tùy tiện đặt ác danh lên người khác. Thật độc ác!!

Nói lão gia hành hạ chết tỷ tỷ người, nhưng khế ước của nàng ta được phu nhân giữ trong tay. Muốn xử trí nàng ta thì luật pháp cũng không cấm. Nếu chủ tử chúng tôi muốn gắn lên người nàng ta tội danh ăn cắp, thì dù muốn trốn cũng không thoát. Trực tiếp đánh nàng ta sau đó bán đi, sống hay chết không cùng chúng ta quan hệ. Thế nhưng ngươi tới báo án, nói lão gia hành hạ nàng ta chết? Các vị thẩm án và hương thân phụ lão, người này nhất định là bị mua chuộc muốn hãm hại lão gia phu nhân. Thỉnh các vị thẩm án điều tra rõ ràng, cho lão gia phu nhân được một lời công chính! “

Võ quản gia lời nói rõ ràng hợp lý, trên thực tế thì ai cũng biết Võ lão gia trúng gió. Nhưng bị đến ra sao thì không rõ, còn tưởng rằng chỉ có thể nằm trên giường. Lúc có người báo án, có nhiều người tin tưởng Võ lão gia mắng chửi đánh đập người khác. Sau đó, bị người phát hiện nên cáo trạng. Nhất định 'mặt sau' chuyện này có gì thì người kia mới dám nháo lớn. Là vì cái gì thì trong lòng mỗi người đều rõ.

Đại Lý Tự cho người lục soát nhà người tố cáo, phát hiện ra vài ngàn lượng ngân phiếu. Lão bách tánh bình thường bán nữ nhi thì làm gì được tới hơn mấy ngàn lượng cơ chứ? Cuối cùng, hù dọa bọn họ liền có người nói sự thật. Có người lạ mặt tới nhà bọn họ, nói nữ nhi họ bị phu thê quận công giết hại, chỉ cần nói thế không chỉ báo thù cho nữ nhi mà còn được tiền. Vì thế bọn họ làm.

Nữ tử cáo trạng cùng thị thiếp kia quan hệ không tệ lắm. Nên liền đứng ra cáo trạng.

Đến nỗi người sau lưng là ai, bọn họ cũng không biết.

Đại Lý Tự khanh nói:“ Đã tới lúc này, thì ta cũng muốn mọi người hiểu rõ đây là một âm mưu. Mục đích là gì, chắc mọi người đều biết. Cái kết án này, hẳn là mọi người biết làm sao.”

Bồi thẩm đoàn gật đầu nói:“ Đại nhân nói đúng, vốn dĩ đây là chuyện ngài quản nên chúng ta nghe theo đại nhân! “

Kỳ thật, chuyện nếu không lớn thì mọi người sẽ lặng lẽ giải quyết. Nào như thế này, tam đường bồi thẩm đều tụ họp, ngay cả phụ thân Quý phi đích thân đến đại đường.

Võ gia vì Võ Quý phi mà cố gắng rất nhiều.

Vốn dĩ chuyện lên công đường là chuyện rất mất mặt. Nhà bình thường khi đề cập đến chuyện lên công đường này đều là để bọn hạ nhân ra mặt.

Nhưng bây giờ Võ gia lại bằng bất cứ giá nào mà nâng lão gia nhà mình ra đây để mọi người nhìn xem rốt cuộc là bộ dáng gì.

Võ quản gia nâng Võ lão gia ra ngoài, hướng các lão bách tánh nói:“ Không biết ai có thù oán gì với Võ gia chúng tôi. Lão gia bệnh đến dạng này mà còn nói ông hành hạ thị thiếp nhưng lão gia có thể hành hạ bằng bộ dạng này sao?

Đây là có người muốn bôi nhọ thanh danh Võ gia! Vì thanh danh mà lão gia cố gắng chống đỡ đến công đường . Mọi người xem đi, chúng tôi sao làm ra chuyện này! Cây ngay không sợ chết đứng, dù ai nói gì chúng tôi cũng không sợ.”

Võ quản gia mang theo Võ lão gia trở về, để lại người dân nhìn theo, có người nói:“

Đúng vậy, Võ quận công bị bệnh đến thế thì sao hại người. Ta vừa nhìn trộm qua, ông ta còn không nhúc nhích nổi nữa mà.

Không biết ai nhẫn tâm đến thế, thấy Võ quận công vậy rồi còn không tha. Làm ông ta phải lên công đường, đây là muốn ông ta lăn lộn chết sao? “

“ Nói không chừng, là đám người hầu động tay chân. Người ta làm quan, chỉ cần kêu người hầu làm thôi, đâu cần tự động thủ.” Có người nghi ngờ nói. “ Ngươi ngu à, người cáo trạng nói phu thê Võ quận công hành hạ thị thiếp đến chết, thì sao liên quan đến hạ nhân động tay đây? Mấy chuyện tình của đám nhà giàu truyền ra, nhưng lần này Võ gia có chuyện chắc là có người muốn đối phó bọn họ. Bằng không thì duyên cớ gì nhiều người như chúng ta lại biết. Tuyệt đối có người âm mưu! “

“Nhưng vì cái gì mà Võ quận công nằm liệt giường? “ Có người hỏi.

“Các người sử dụng đầu đi, trong cung chẳng phải có Võ Quý phi nương nương sao? Nghe nói Quý phi lại có thai, Hoàng thượng vui mừng muốn sắc phong nàng ta làm Hoàng Quý phi. Nhưng lại vừa vặn Võ gia bị kiện tụng, vậy nó nói lên cái gì? Chắc chắn là có người không muốn Quý phi làm Hoàng Quý phi!”

“ Ngươi nói đúng, nếu nhà mẹ Quý phi bị bêu xấu thì chẳng phải sẽ người nói Quý phi không xứng làm Hoàng Quý phi sao? Đúng là tính kế tốt, nhưng ông trời có mắt. Võ quận công lo lắng cho nữ nhi, nên đích thân ra mặt chứng minh! Người chơi xấu sau lưng hẳn sẽ không vui đâu.”

“ Lời này cũng không thể nói vậy, chuyện này xảy ra thì nhà mẹ Quý phi cũng sẽ bị nói ra nói vào. Không biết Quý phi có thành công được sắc phong hay không, nói không chừng âm mưu thàng công! “

“ Nếu là thế, chẳng phải cho bọn người xấu thực hiện được? Quý phi sinh hai vị hoàng tử, có công với Đại Sở. Sao lại không thể làm Hoàng Quý phi? Nếu không phục, sao các nàng ta không tự sinh đi, không sinh được liền âm mưu hãm hại người! “

“ Cẩn thận chút, đừng nói tên họ bằng không bị nghe thấy là bị bắt cả lũ. Đi về trước đi, ta thấy chuyện này bọn người xấu muốn lợi dụng chúng ta. Các ngươi nghĩ xem, nếu lúc trước tin chuyện này, thì chẳng phải chúng ta sẽ nói Quý phi không xứng làm Hoàng Quý phi sao? “

“ Ngươi nói quá đúng, bọn người này quá tồi tệ rồi! Võ Quý phi e ngại bọn họ chuyện gì? Thế mà làm chuyện quá thẳng tay.”

Mọi người càng nói càng hiểu ra, đây là âm mưu nhắm vào Võ Quý phi. Có người không vui khi Võ Quý phi làm Hoàng Quý Phi, cho nên mới thiết kế âm.

Trong đám đông, vài người khơi mào câu chuyện. Không tiếng động mà lui về sau.

Chẳng qua bao lâu, dư luận ở kinh thành là Quý phi bị người âm mưu không cho làm Hoàng Quý phi. Nên mới làm bẩn thanh danh Võ gia.

Về sau, nếu có chuyện tương tự thì mọi người đều sẽ nghĩ có người muốn hắt nước bẩn vào Võ gia.

Trong lúc nhất thời, hướng gió liền chuyển về một hướng. Nguyên lai, còn nói nhà mẹ Quý phi giết người, nhưng chẳng được bao lâu ai cũng nói Võ gia oan uổng. Là có người hãm hại Quý phi, tất nhiên nhiều người không nói là ai vì nương nương trong cung rất nhiều.

Ai cũng có khả năng, có lẽ là Triệu hoàng hậu nhưng người ta đích thân đề nghị sắc phong Quý phi thành Hoàng Quý phi. Sao có thể tự hủy đi lời mình nói, cho nên người nghi ngờ Triệu gia rất ít.

Mặc kệ suy luận ra sao, thì nhiều người vẫn chăm chú vào Vương gia. Bởi vì người ta cũng có người trong cung, còn thu dưỡng Ngũ hoàng tử. Đây không phải chuyện rõ ràng sao? Chỉ là đây cũng dính đến Vương thái hậu, ai cũng không dám nói rõ. Nhưng trong lòng đều hiểu.

Mà Hoàng Thượng cũng hạ lệnh, kêu Đại Lý Tự khanh mau chóng kết án, chuyện gì nên làm thì làm Đồng thời hạ chỉ, sắc phong Võ Quý phi làm Hoàng Quý Phi, ngày đều đã chọn tốt. Chỉ là Quý phi đang màng thai, nên nàng ta kiên quyết cầu tình không cần tổ chức lễ sắc phong.

Thanh danh Hoàng Quý phi cần kiệm liền nổi lên. Được người dân khen ngợi.

Ai mà chẳng muốn được vẻ vang? Đặc biệt lần này sắc phong thành Hoàng Quý Phi, chỉ thiếu chút đối với sắc phong Hoàng Hậu.

Nhưng Hoàng Quý Phi lại cự tuyệt không chút do dự.

Thật là người khác biệt! Thế nhưng có thể cự tuyệt chuyện này! “ Vương thái hậu nói.

Tâm trạng bà không tốt chút nào cả, không nên sắc phong thì sắc phong, nên sắc phong thì nửa điểm cũng không động tĩnh.

Vỗn dĩ chuyện này lớn đến thế, bà tưởng rằng Võ thị sẽ không được làm Hoàng Quý phi, thế nhưng lại thành toàn cho nàng ta!

Lúc này, mà có người nói chuyện về nhà mẹ Hoàng Quý phi thì tự tìm lấy mất mặt.

Không ngờ tới, Võ Chính Đạo làm mình thành dạng này. Lo lắng cho nữ nhi? Vương thái hậu cười lạnh, nếu thật sự lo lắng thì sao có thể bỏ mặc nàng ta mười mấy năm không hỏi han. Chỉ là nhìn cái vị trí kia mê hoặc đến thế, lại không cần hại mạng người nên ông ta tự biến thành thế, cũng không có gì lại không thể.

Không hổ là cha con, tàn nhẫn giống nhau! Nếu không phải Võ Chính Đạo biến bản thân thành dạng này, vụ kiện tụng này nhất định không thua.

Người như Võ Chính Đạo, muốn nói vì nằm liệt giường mà tính tình cổ quái. Ai cũng sẽ không tin, người Vương gia tìm hiểu lâu rồi nên muốn lợi dụng cơ hội này cho Võ gia trở tay không kịp. Như vậy, con trai Võ thị sẽ bị triều thần trướng mắt vì có nhà ngoại như thế.

Nhưng kết quả cuối cùng thành như vậy! Lại nói tiếp, nếu Hoàng thượng không nhúng tay thì chắc chắn Võ thị sẽ không thoát được.

Đáng tiếc, một khi nam nhân đặt tâm vào một người cái gì đều không quan tâm.

Vương thái hậu nhìn Cung ma ma nói:“ Ai gia nghe nói, nhà mẹ Võ thị xảy ra lớn vậy. Mà Trường Xuân cung vẫn không biết gì, Hoàng thượng chúng ta từ khi nào đam mê nhan sắc đến thế? Quả thực khá lường!”

Cung ma ma biết Thái hậu tâm trạng không tốt, liền nói:“ Thái hậu nương nương, chúng ta còn sống nên chưa thể biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Có đôi khi trèo càng cao, té càng đau. Hoàng Quý phi và Hoàng Hậu chỉ cách một bước mà thôi, thấy vật tốt trước mắt thì nàng ta không động tâm sao? Chỉ cần nàng ta động tâm, việc này liền có cơ hội! “

Vương Thái hậu nói:“ Ngươi nói đúng, đều là con dâu ai gia, cũng không nên quá bất công.”

“ Nhưng chuyện này, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ điều tra rõ chứ? “ Vương thái hậu hỏi.

Bên ngoài đều nói Vương gia đứng sau chuyện này, nếu Hoàng thượng tin thì sẽ trừng phạt Vương gia sao?

Cung ma ma nghe xong nói:“ Nương nương, chuyện này đâu có quan hệ gì đến Vương gia. Chỉ là lòng người quá lớn, nghĩ có thể kéo Hoàng Quý phi khỏi ngựa. Dù Hoàng thượng tra, cũng sẽ không tới đầu Vương gia. Vì chuyện này quá rõ ràng.”” Đúng vậy, quá rõ ràng nên không phải Vương gia làm. Nhưng ai gia biết, trong lòng Hoàng thượng sẽ ghim Vương gia. Một khi xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ nghĩ Vương gia giở trò quỷ. Nếu hắn thật sự nghĩ vậy, ai gia sẽ nói chuyện rõ với Hoàng thượng.”

“ Trở về báo tin cho Vương gia, cần thiết thì thí xe giữ tướng*.”

* Tìm người chết thay.

Chuyện này không chỉ có Vương gia mà còn có mấy nhà tham gia, chưa bàn đến chuyện bọn họ đã thu được lợi ích gì hay chưa, nhưng dù sao cũng đã tham gia vào việc này. Chuyện không phải nhỏ, Hoàng Thượng chắc sẽ không muốn tiếp tục lớn chuyện, nên vào lúc thích hợp thì tìm người chịu thay.

Cung ma ma gật đầu, kỳ thật chuyện này có rất nhiều người vì Vương gia xuất đầu. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn truy cứu, thì đẩy ra một người. Chỉ cần không dính tới bọn họ là được.

Vương thái hậu biết chuyện này gây náo loạn như vậy thì sẽ khiến Hoàng Thượng mất lòng, vì rốt cuộc là có chút công khai đối mặt với Võ thị.

Nhưng Vương thái hậu biết, Hoàng thượng vẫn muốn 'hiếu thuận” với người mẫu thân là bà đây, mặc kệ nói gì, bà vẫn là mẹ thân sinh của hắn. Dù bà làm sai, hắn cũng không trị bà được.

Nếu hắn muốn trị bà, bà cũng không muốn đối mặt cùng Lý Già La. Mỗi người tự đeo bộ mặt bình thản, chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng nếu Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi, tuyệt đối sẽ rất bất lợi cho Ngũ hoàng tử, về sau sẽ khó làm việc. Nên Vương thái hậu ngầm đồng ý cho Vương gia làm.

Bà cùng Võ thị đã không thể giải hòa, bà cũng không nghĩ tới Hoàng thượng lại chống lưng cho nàng ta.

Chuyện vừa xảy ra, hắn đã ứng phó. Nhất định có người bẩm báo hắn biết.

Vương gia vốn dĩ nháo đến túi bụi, sau đó các Ngự Sử thượng tấu chương, dù Võ gia muốn lật lại bản án cũng không được. Cha mẹ có vết dơ trên người, thì Võ Quý phi sao xứng làm Hoàng Quý Phi?

Một hoàng tử có ông bà ngoại có tiền sử phạm tội, thì sao lên làm Thái tử được?

Đáng tiếc, kết quả không như ý. Có đôi khi, Vương thái hậu cảm thấy Võ thị vận khí quá tốt, mỗi lần tính kế nàng ta, đều ngủm hết, ngược lại cho nàng ta không ít chỗ tốt.

Nhưng Vương thái hậu không tin nàng ta vận khí tốt như vậy, sớm hay muộn cũng có ngày, vận khí tốt sẽ dùng hết. Đến lúc đó, Võ thị sẽ xui xẻo thôi.

Cung ma ma cẩn thận hỏi: “Nương nương, ngài có muốn lan chuyện tới Trường Xuân cung không? “

Hiện tại, Võ thị đang mang thai nếu nghe những việc này nói không chừng kích động. Cái thai liền mất, nữ nhân sảy thai cực kỳ tổn hại thân thể chuyện này, nếu may mắn thì Võ thị không đứng lên nổi. Sau đó, mọi chuyện liền sẽ đại cát.

Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, nếu không có mẫu phi thì trong hậu cung ai sẽ có tiền đồ hơn đây?

Trong cung sẽ xuất hiện xuất hiện, Hoàng Thượng cũng sẽ dần dần quên Võ Quý phi, chẳng phải Thái hậu sẽ không còn ai uy hiếp nữa hay sao?

Chỉ cần có khả năng, dù là nho nhỏ đến mấy Thái hậu đều sẽ thử, trước kia đều thế. Nên Cung ma ma mới hỏi. Vương thái hậu nói: “Lúc này còn có ích lợi gì? Chúng ta dù đục nước béo cò thì đã không còn cơ hội kia.”

Cung ma ma là nghĩ, thừa dịp Hoàng Thượng chưa nói cho Võ Quý phi nghe. Sau đó, bà truyền tin đến bên Quý phi thêm vài câu. Nàng ta liền sẽ không chịu nổi.

“Hiện tại, đừng dính líu gì đến Trường Xuân Cung. Ai gia không muốn cùng Hoàng Thượng quan hệ lại thêm xấu. Coi như không biết chuyện, nói cho Minh Nhã bên chỉ nên ở trong điện của mình, không được hỏi gì, mới là việc chúng ta nên làm. Hoàng Thượng điều tra ra ai, cũng tuyệt đối không phải người Vương gia.”

Vương thái hậu có tự tin ở trong cung có người giở trò quỷ, bà vẫn rất rõ ràng. Lần này đục nước béo cò, người muốn kéo Võ thị xuống cũng không phải số ít. Hoàng Thượng không khai đao những người này thì bà thật sự không tin.

Hoàng Thượng do bà nuôi lớn, tính hắn như thế nào bà hiểu rõ. Tuy rằng mấy năm gần đây, tình cảm mẫu tử có chút phai nhạt, nhưng tính người thì sao dễ dàng thay đổi.

Cho nên Vương thái hậu tự nhận là còn có thể nắm giữ tâm tư Hoàng Thượng.

Bên kia, Lý Già La sớm đã biết bên ngoài chuyện gì xảy ra. Có Tiểu Lục Tử, nàng không biết cũng khó, Tiểu Lục Tử là nô tài nàng, nàng yêu cầu hạ nhân đầu tiên phải trung thành. Dù ngươi không có năng lực, nhưng trung thành thì nàng đều sẽ không coi thường.

Tiểu Lục Tử biết những, tất nhiên muốn nói cho chủ tử nghe, mà không lựa chọn dấu diếm chủ tử.

Hắn vẫn nhớ kỹ, hắn là ai!

“Nếu Hoàng thượng đã không nói cho bổn cung, thì ngươi coi như chưa từng bổn cung nói gì đi.” Lý Già La phân phó nói.

Có đôi khi, mảnh hảo tâm của nam nhân, ngươi phải vui vẻ mà tiếp nhận, bằng không chính là cô phụ người ta.

Có người chống đỡ sóng gió cho ngươi, chẳng lẽ không tốt sao?

Cơ hội như vậy, về sau không chừng không có nên Lý Già La chọn dưỡng thai cho tốt. Sau đó, mỗi ngày đều cùng mấy đứa con chơi đùa vui vẻ với nhau. Bên ngoài đồn đãi vớ vẫn gì, nàng vẫn sẽ coi như không nghe thấy.

Thẳng đến khi nàng thu được thánh chỉ sắc phong Hoàng Quý phi, còn có kim sách cùng kim ấn.

Thấy chuyện đã giải quyết xong, Hoàng thượng liền kể lại chuyện xảy ra những ngày qua. Tóm lại, đều là lời hay.

Lý Già La cảm động nhìn Hoàng thượng, nói:“ Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng đã tin tưởng thần thiếp!”

Hoàng thượng nói:“ Chuyện nhà mẹ thì có liêm quan gì đến ngươi?” Hoàng thượng biết Hoàng Quý phi cùng nhà mẹ quan hệ cũng chẳng thân thiết mấy. Hắn bực bội chính là cho dù nhà mẹ nàng ấy đã đơn bạc như vậy, mà còn có người lấy chuyện này ra nói. Chẳng lẽ phải một hai nhà mẹ Hoàng Quý phi không người, mới xem như xong việc sao?

Thủ đoạn bỉ ổi, thật làm người nhạo báng!

Người khác không muốn nàng ấy lên làm Hoàng Quý phi, vậy hắn càng phải làm.

Hắn cũng không phải vì giận dỗi, mà là cảm thấy nàng ấy đủ xứng lên làm Hoàng Quý Phi! Trong cung, các phi tần còn ai xứng hơn chứ?Những phi tần khác dù không phục, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Thông qua nhà mẹ đẻ nên các nàng đã biết chuyện gì xảy ra. Lúc chuyện bị mọi người biết, không ít người nhìn Võ Hoàng Quý phi chê cười. Nghĩ nàng ta làm không được Hoàng Quý Phi.

Nhưng không nghĩ tới, chuyện lại chuyển biến quanh co.

Nàng ta vẫn được làm Hoàng Quý phi, còn đuợc người người hâm mộ.

Nói đến cùng, trong bụng phải có bảo bối thì Hoàng Thượng mới bảo vệ ngươi.

Triệu hoàng hậu cười nhìn Lý Già La, nói: “Về sau, bổn cung kêu sẽ kêu ngươi là muội muội tốt.”

Kỳ thật, các phi tần đều là muội muội Hoàng Hậu nhưng ở phân vị Hoàng Quý phi thì càng có tư cách hơn.

Lý Già La nói: “Nương nương khách khí rồi, thần thiếp nào làm nổi? “

Triệu hoàng hậu nói: “Trong cung này, cũng chỉ coa ngươi là có tư cách để bổn xung kêu muội muội. Ngươi yên tâm, bổn cung biết ngươi là người thế nào, bổn cung sẽ không nói chuyện cảm tình gì đó, nghe quá giả tạo. Trên đời này, thứ bổn cung muốn nhất là bình an, có thể đổi lấy sự bình an thì bổn cung cái gì cũng dám làm.”

Nhà mẹ đẻ chẳng qua xem Triệu hoàng hậu là một công cụ trợ giúp Triệu gia. Bằng không, lúc trước sẽ không đưa người tiến cung.

Vương thái hậu căn bản không hy vọng nàng trở thành con dâu. Mấy năm nay, hai bên chỉ là tính kế lẫn nhau, căn bản không có thứ gọi là cảm tình.

Trượng phu là vua một nước, Triệu hoàng hậu chỉ kính trọng hắn. Còn tình cảm thì không ngoi lên được.

Chỉ cần, Hoàng thượng còn kính trọng người thê tử này. Thì nàng vẫn có thể tiếp tục hết mình quản lý hậu cung.

Chỉ có nữ nhi còn làm nàng vướng bận, cũng là thứ nàng bận tâm nhất trên đời.

Vì nữ nhi, nàng sẽ làm bất cứ gì để bảo vệ nó.

Triệu hoàng hậu về tới Khôn Ninh Cung, đã có người bẩm báo người Triệu gia bái kiến gặp Hoàng Hậu.

Triệu hoàng hậu nói:“ Trong khoảng thời gian này, phàm là người Triệu gia thì nói bổn cung không gặp. Gần cuối năm, bổn cung bận tối tăm mặt mày, sao còn có thời gian gặp người khác? “

“Thêm nữa, báo tin cho Thừa Ân Hầu phu nhân kêu bà nghỉ ngơi cho tốt, không cần tiến cung gặp bổn cung. “ Thừa ân hầu phu nhân là mẫu thân Triệu hoàng hậu.

Triệu hoàng hậu chán ghét Triệu gia, mỗi lần mẫu thân tiến cung đều là nói bọn họ muốn làm này kia.

Tuy rằng mẫu thân nàng cũng vui, nhưng nàng lại không thể trách bà. Nên chỉ có thể kêu bà đừng tiến cung.

Triệu hoàng hậu hoài nghi chuyện nhà mẹ Hoàng Quý phi, có phải hay không Triệu gia nhúng tay vào.

Nếu phải, nàng thật sự tức chết mà! Nàng là người chủ động yêu cầu sắc phong Võ thị làm Hoàng Quý phi. Hiện tại, tuôn lời nói nhà mẹ đẻ nàng tính kế Võ Hoàng Quý phi thì trong mắt người dân, chính nàng chẳng phải một kẻ tiểu nhân sao? Trước mặt vui vẻ sắc phong Hoàng Quý phi, sau lưng lại kêu nhà mẹ phá hỏng thanh danh nhà mẹ nàng ta.

Một hoàng hậu hai mặt, ai thích nổi? Triệu hoàng hậu sợ bọn họ nhất thời đầu nóng lên mà làm ra chuyện này. Cho nên, trong khoảng thời gian này nàng lạnh nhạt với nhà mẹ, đừng vì một chuyện mà khiến việc không thể vãn hồi.

Nhưng nếu nhà mẹ nàng thật sự làm ra chuyện này, thì phải làm sao đây?

Bên Hoàng thượng sẽ nói thế nào? Hắn sẽ chán ghét nàng rồi cảm thấy nàng không đủ xứng làm hoàng hậu hay không?

Trong lòng Triệu hoàng hậu rối tung, đang lo lắng. Thì bên Lý dung hoa đang bị Hoàng thượng răn dạy.

Hoàng Thượng cảm Lý Dung Hoa không xứng dưỡng dục hoàng tử. Nên muốn đưa Đại hoàng tử đặt trong điện đơn độc sống, dù sao Đại hoàng tử đã hơn mười tuổi.

Lý Dung Hoa khóc thương tâm, qua bên Triệu hoàng đau khổ cầu xin, “Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp làm mẹ Đại hoàng tử nhưng từ khi sinhnos đã rời đi khỏi lòng ngực tần thiếp. Thật vất vả có cơ hội lại ở gần con, nhưng tần thiếp không biết làm sai chuyện gì mà Hoàng Thượng không cho tần thiếp dưỡng Đại hoàng tử. Nương nương, cầu ngài xem tình mẫu tử mà giúp tần thiếp. Thiếp cầu ngài.”

Lý Dung Hoa đầu đập xuống đất đặc biệt vang, Triệu hoàng hậu quát lớn nói: “Được rồi, bổn cung gặp ngươi cũng là vì Đại hoàng tử. Chẳng lẽ ngươi không biết, Đại hoàng tử tuổi tác đã lớn, không còn thích hợp ở cùng ngươi một chỗ sao? Hoàng Thượng làm như vậy, cũng là vì Đại hoàng tử suy nghĩ, ngươi sao lại khóc sướt mướt làm gì? Chẳng lẽ muốn cho Đại hoàng tử đi theo ngươi cả đời? Vậy hắn khi nào mới có thể tự lập chứ?”

“Lại nói, ngươi không phải là chủ một cung, vẫn luôn ở tại Thiên điện, sao Đại hoàng tử có thể ở cùng ngươi được nữa? Nếu là một người mẹ, cái gì tốt với con, trong lòng ngươi hẳn hiểu rõ, đừng học giống như ngoài cung, lại không phải công chúa, sao không li được mẹ đẻ chứ? Về sau hắn còn phải thành thân mở phủ, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn không rời đi?”

Lý Dung Hoa bị nói đến á khẩu không trả lời được, nhưng nàng không muốn cùng Đại hoàng tử tách ra, nàng thật sự không thể tiếp nhận. Nếu lĐại hoàng tử đơn độc ở, thì hắn sẽ quên đi người mẹ này hay không?

Hoặc bị người xúi giục, thấy xuất thân nàng thấp hèn, sau đó liền không nhận người mẹ này?

Lý Dung Hoa khóc lóc nói: “Nhưng Đại hoàng tử thân thể yếu nhược, nếu tần thiếp không ở bên nhìn thì sao có thể yên tâm?”

Triệu hoàng hậu nói: “Trong cung nhiều người, Đại hoàng tử là nhi tử Hoàng Thượng, ai dám không chăm sóc hắn tốt? Người đâu, đưa Lý Dung Hoa trở về.”

Triệu hoàng hậu không muốn cùng Lý Dung Hoa dong dài tiếp. Nàng biết, nữ nhân như vậy mà trong tay chỉ có lợi thế duy nhất lừ hoàng tử. Cho nên sống chết giữ vào lòng bàn tay, một khắc sẽ không buông bỏ.

Trước kia, Đại hoàng tử ở cùng Vương Hiền Phi, cũng không thấy Lý Dung Hoa đau khổ cầu xin nàng, muốn lấy lại hài tử. Vì khi đó, chỉ có mình Đại hoàng tử, không có hoàng tử khác nữa. Đại hoàng tử ở trong tay Vương Hiền Phi vô cùng có khả năng được lập làm Thái tử. Có thể sinh ra một Thái tử , thì đối với Lý Dung Hoa mà nói tuyệt đối lợi. Cho nên khi đó nàng ta một chút cũng không lo lắng, ngược lại rất trầm thấp. Làm người cảm thấy nàng ta thật thuận theo.

Nhưng từ khi Hoàng tử trong cung nhiều lên. Lý dung hoa liền thấy cái ghế hoàng tử liền xa đi nên Đại hoàng tử sẽ không còn rời nàng nữa. Bởi vì, có Đại hoàng tử thì tất cả mọi người mới biết nàng còn tồn tại. Hoàng thượng cũng sẽ vì Đại hoàng tử mà đến chỗ nàng.

Hiện tại không biết Hoàng Thượng vì cái gì, muốn Đại hoàng tử ở một mình, làm Lý Dung Hoa liền sốt ruột.

“Nương nương, Lý Dung Hoa nhìn nương nương thiện tâm, dễ nói chuyện, nên mới tới đây. Nàng sao không lo lắng, nương nương cùng Hoàng Thượng cầu tình, Hoàng Thượng sẽ trách tội nương nương đây!”

Lúc trước Đại hoàng tử ở cùng Vương Hiền Phi, Lý Dung Hoa rất ngoan ngoãn nha. Cũng không dám có ý tứ muốn cùng Đại hoàng tử ở cùng một chỗ, cũng không nói Đại hoàng tử thể chất yếu ớt. Vì trước kia, Lý Dung Hoa sợ Vương thái hậu cùng Vương Hiền Phi.

Nhưng sao hôm nay nàng ta tới chỗ Hoàng Hậu, Lý Dung Hoa còn dám khóc lóc thảm thiết cầu tình.

Triệu hoàng hậu nói: “Không cần nói gì nữa, chuyện này bổn cung sẽ không đi làm. Hoàng Thượng có cách nghĩ của Hoàng Thượng , Đại hoàng tử xác thật là đã lớn, nếu lớn như vậy, đơn độc ở thì đúng rồi. Lý Dung Hoa dù nói sao, bổn cung cũng sẽ không cho nàng ta cầu tình.”

Triệu hoàng hậu cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Sắp đến cuối năm, sao Hoàng thượng lại muốn Đại hoàng tử ra ở một mình? Đáng lẽ nên ở đầu xuân mà nói.

Nên Triệu hoàng hậu hoài nghi Lý dung hoa phải làm chuyện gì thì Hoàng thượng mới hạ quyết tâm.

Thân thể Đại hoàng tử vẫn luôn cần có mẹ đẻ chiếu cố. Nhưng Hoàng thượng không răn dạy như bình thường mà không tách hoàng tử ra. Cho dù sai thì cũng phải nằm trong giới hạn.

Hẳn là Lý Dung Hoa làm sai chuyện gì đây?

Lý Dung Hoa làm sai chuyện gì nhỉ? Triệu hoàng hậu suy nghĩ, sẽ không phải chuyện nhà mẹ Hoàng Quý phi chứ, Lý Dung Hoa cùng Lý gia nhúng tay. Nếu là phải thì đây là lí do Hoàng Thượng tách Đại hoàng tử cùng Lý Dung Hoa ra.

Hơn nữa, nếu người của Lý gia than gia hãm hại Võ thị, chắc kế tiếp Hoàng thượng sẽ trừng phạt Lý gia?

“ Trong cung, không có chân chính người nhát gan. Người nhát gan chân chính lại không ở đây.” Triệu hoàng hậu cảm khái nói. Lý dung hoa làm người khác cảm thấy nàng ta nhát gan. Nhưng nếu nàng ta và Lý gia làm chuyện này thì coi bộ tay chân Ký gia không nhỏ. Một cung phi có hoàng tử trong tay thì nàng ta có dã tâm là điều hiển nhiên, vì dã tâm mà có thể làm chuyện điên cuồng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.