Edit: HueKhanh92
Beta: RineAnh
“Ngươi cho rằng dựa vào một đôi hoa tai, những kẻ kia có thể nhắn lời ra ngoài giùm ngươi sao?” Triệu thứ nhân không biết xuất hiện lúc nào, âm u nói. Nàng là người đến Yêu Nguyệt cung này sớm nhất, nay khuôn mặt kiều mỵ sớm đã không còn.
Tần Sắt Sắt nói: “Dù sao so với ngồi chờ chết cũng tốt hơn. Chờ ta đi ra ngoài, nể tình chúng ta từng ở chung, ta sẽ sai người để ý chăm sóc các ngươi.”
Nghe được Tần Sắt Sắt nói có thể ra ngoài, Triệu thứ nhân cũng lấy lại tinh thần, chỉ là nàng vừa nghĩ lại, đến lãnh cung này, làm sao có cơ hội ra ngoài đây?
Khẳng định Hoàng Thượng không trở lại chỗ các nàng. Dù có đến, nay các nàng mang bộ dáng này, Hoàng Thượng thấy được còn ngán. Trong cung này, có thể từ lãnh cung ra ngoài không có mấy người, vô cùng ít ỏi. Đại bộ phận chính là chết hoặc là chết già ở trong này, sống cũng không qua được mấy năm, cho nên mọi người đều sợ bị biếm lãnh cung.
Nếu là hoàng thượng nhất thời tức giận, biếm ngươi vào lãnh cung thì còn may, nhưng nếu thật sự đã định tội, muốn xoay người liền trăm khó ngàn khó.
Nhìn Tần Sắt Sắt như vậy, có thể có cái kết quả gì?
Tại Phương Linh điện hiện tại chỉ có mình Lý Già La là chủ tử, nàng đương nhiên mừng rỡ tự tại. Tuy rằng Hoàng Thượng nói muốn đem Trường Xuân cung cho nàng, nhưng điều này cũng phải chờ qua năm mới. Sắp sang năm mới, chuyển nhà cũng không nên.
Trong cung có sáu cục, cho dù là Hoàng Hậu, cũng chỉ ra quyết định rồi phân phó mọi người. Lý Già La thì càng không cần nói. Làm phi tần, căn bản cũng không có chuyện gì, huống chi là phi tần mang thai.
Đám cung nhân ở Phương Linh điện hiện tại ai nấy đều vui vẻ. Nay bọn họ đi lĩnh gì đó, tuyệt đối sẽ không phải chịu uất ức, ngược lại là luôn được ưu tiên. Chung quy ai nấy đều biết Thục tần nương nương được sủng ái lại có thai, về sau tiền đồ cẩm tú, còn không nhanh chóng nịnh bợ nàng?
Mà Vương chiêu nghi đang bị bệnh thì bị mọi người quên đi, ở tại góc hẻo lánh.
Nhưng cũng không ai dám đi khiêu khích cái gì. Bởi vì Vương thái hậu có an bài người ở tại Vĩnh Hòa cung chăm sóc nàng ta. Hơn nữa, tuy rằng mọi người đều suy đoán Vương chiêu nghi đã gây ra chuyện gì đó, nhưng cụ thể là gì thì không ai biết, cũng không có lá gan đi hỏi thăm.
Nếu nói ngã bệnh, cần tĩnh dưỡng, như vậy mọi người liền đừng đi quấy rầy nàng ta.
Tới gần năm mới, người ở hậu cung gặp nhà mẹ đẻ cũng nhiều lên.
“Trương phu nhân?” Lý Già La nhíu mày nghiêng đầu. Hổ Phách vội vàng nói: “Trương phu nhân là đường tỷ của Vân thị, gả ở kinh thành, bình thường quan hệ với Vân thị cũng không tệ lắm. Lần này biết trước chuyện tuyển tú và nói cho Vân thị chính là vị Trương phu nhân này.”Hổ Phách là đại nha hoàn bên cạnh Vân thị, lại được Vân thị yêu thích, cho nên đối với chuyện này là rất rõ ràng. Phu quân của Trương phu nhân chỉ là tán quan tứ phẩm, chính là chức quan có phẩm vị nhưng không có việc. Loại quan này ở trong kinh thành có rất nhiều, chủ yếu là trong nhà có quý nhân hoặc là lấy tiền đổi được.
Trương phu nhân không phải nhà mẹ đẻ của Võ Uyển Trinh, nhưng nếu bên này Thục tần có thể gật đầu đáp ứng gặp mặt, cũng là có thể xem xét. Bình thường ở phương diện này người trong cung vẫn là rất hiểu nhân tình.
Cho nên Trương phu nhân sai người nhắn lời đến chỗ Lý Già La, nàng nghe chỉ cười nhạt. Xem ra, chính mình ở Võ gia đóng giả bộ dáng thành thật, luôn nghe lời rất thâm nhập lòng người. Trương phu nhân còn cảm thấy mình là một cô nương rất nghe lời đây.
“Chủ tử, ngài có gặp Trương phu nhân này không?” Hổ Phách hỏi.
“Năm trước trong cung rối ren, vẫn là không nên gặp.”
Hổ Phách lập tức đi tìm người phân phó. Cái Trương phu nhân này, trước kia đều không có ló đầu ra, bây giờ nhìn chủ tử nhà mình tốt lên, liền nhanh chóng muốn bò lên, thật là không biết trời cao đất rộng.
Trương phu nhân là nhờ Trần phu nhân - mẫu thân của An phi tiện thể nhắn giùm. An phi sinh Nhị công chúa, hiện tại tuy rằng không được sủng nhưng là người trong cung cũng không dám coi thường nàng. Bởi vì có một công chúa, Hoàng Thượng cũng ít con cái, đối với Nhị công chúa cũng không tệ, thường thường cũng sẽ đi xem Nhị công chúa.
Nữ nhân trong cung, nhờ vào số lần Hoàng Thượng đến mới không bị vắng vẻ.
Mà Trần phu nhân cùng Trương phu nhân thì có dính dáng đến quan hệ thông gia. Chất nữ (cháu gái) của Trần phu nhân gả cho chất tử (cháu trai) của Trương phu nhân.
Liền bởi vì cái quan hệ này, Trần phu nhân thấy Trương phu nhân muốn gặp Võ Thục tần, bà liền nhắn giùm.
Mà khi An phi nhận được hồi đáp của Võ Thục tần, vội vàng gọi người chuyển lời qua cho mẫu thân.
Trần phu nhân nhận được lời đáp từ trong cung, Trần lão gia cũng biết, liền hỏi: “Không phải chuyện của nương nương (An phi) à? Sao lại nói đến Thục tần nương nương?”
Trần phu nhân vội vàng nói: “Là Trương gia Trương phu nhân, nhờ ta tiện thể chuyển lời giùm. Tốt xấu gì cũng là quan hệ thông gia, chuyển một câu nói cũng không kỳ cục.” Chất nữ bên nhà mẹ đẻ của bà vẫn là con dâu của đệ đệ Trương phu nhân, loại quan hệ thân thích này cũng không xé rách được.
Trần lão gia nói: “Chuyện Trương gia, về sau ngươi bớt dính líu. Loại người như bọn họ, chuyện không có lợi sẽ không làm, bây giờ còn liên lạc vào trong cung, càng là đừng dính đến, tránh cho kéo cả nương nương vào.”
Trần phu nhân nói: “Nương nương của chúng ta có Nhị công chúa, làm sao sẽ không tốt? Chuyện này ta cũng đã suy xét qua, nếu Trương gia kia có quan hệ cùng Thục tần nương nương, hiện tại Thục tần nương nương lại được sủng ái, đến thời điểm cũng tiện trợ giúp nương nương nhà mình, ở trong cung mới có thể không bị người ám toán.””Lời này ngươi cũng tin? Thật là tóc dài kiến thức ngắn. Thục tần kia có thể trong thời gian chưa đến một năm đi từ một cái Quý nhân thăng lên làm Thục tần, lại còn mang thai, dĩ nhiên nàng ta sẽ không phải người đơn giản. Ngươi đừng có coi thường người khác, tránh đến thời điểm hối hận cũng không kịp.”
“Biết rồi! Ta chỉ nhắn một câu, lão gia ngươi cứ nói nhiều, về sau ta không nhắn giùm nữa không được sao?” Trần phu nhân không cho là đúng, tuy rằng đường muội của Trương phu nhân là kế mẫu của Võ Thục tần, nhưng kế mẫu cũng là mẫu thân. Đại Sở là lấy hiếu đạo trị thiên hạ, Võ Thục tần chính là dù có tiền đồ, cũng không thể mặc kệ người nhà mẹ đẻ. Lại nói, ở trong cung muốn có tiền đồ, nhà mẹ đẻ không ra gì cũng không có khả năng.
Bên cạnh đó, Trần phu nhân làm vậy cũng là vì chất nữ nhà mình. Trương phu nhân này và đệ muội (em dâu) bà ta quan hệ rất tốt, nếu thật sự không nhắn giùm Trương phu nhân, vậy chất nữ Trần phu nhân nói không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi (quan hệ mẹ chồng nàng dâu).
Trương phu nhân đã sớm nhận được tin tức do đường muội Vân thị đưa tới, nói là đưa Võ Uyển Trinh lại đây tuyển tú. Chỉ là ban đầu bà không có ôm hi vọng gì. Dù là được tuyển, dựa vào chức quan của Võ muội phu (em rể), cũng không thể lập tức được cái địa vị cao.
Huống chi, trong cung có Vương Hiền phi cầm giữ, ngay cả Hoàng Hậu đều phải nhượng bộ lui binh, một cái tú nữ nho nhỏ có thể có bao nhiêu tiền đồ đây?
Cho nên Trương phu nhân chưa từng lộ diện, cho dù nàng có quan hệ như vậy với Trần phu nhân nhưng cũng không có nói kính nhờ người ta chiếu cố một chút.
Thẳng đến khi Võ Uyển Trinh thật sự nổi danh, bây giờ còn mang thai long chủng, nghe nói ngay cả Vương Hiền phi đều là bởi vì nàng ta mà bị Hoàng Thượng trách phạt, Trương phu nhân nghĩ cũng nên gặp một lần.
Nương nương ở trong cung muốn tiến thêm một bước lên trên, như vậy sau lưng phải có núi dựa vững chắc. Nói không chừng Trương gia các nàng có thể cho Võ Thục tần một nơi dựa vào.
Có người ở kinh thành dễ làm việc, so với việc nàng ta đơn độc đấu đá thì tốt hơn nhiều.
Cho nên Trương phu nhân thỉnh Trần phu nhân tiện thể nhắn giùm.
Trương gia cũng biết kế nữ của đường muội Trương phu nhân có tiền đồ, địa vị của Trương phu nhân tại Trương gia đều lập tức tăng lên. Người nịnh bợ bà ta cũng nhiều hơn.
Trương phu nhân này, luôn luôn là không có lợi không dậy sớm (không có lợi không làm), bà ta nói cho đường muội Vân thị chuyện tuyển tú chẳng qua là vì Trương gia không chọn được người thích hợp, hay nói trắng ra là bà ta không có nữ nhi thích hợp. Nữ nhi duy nhất thì đã gả cho người ta, còn lại thứ nữ tuổi lại quá nhỏ, còn chưa đủ tư cách, vậy nên mới nói tin tức này cho Vân thị.
Chẳng qua là một câu nói thôi, Vân thị có thể làm thành tất nhiên là tốt, làm không được, bà cũng không tổn thất gì.
“Cái gì? Không gặp?” Trương phu nhân nhận được một câu nói như vậy, quả thực tức muốn chết, cảm thấy Võ Thục tần kia là kẻ vong ân phụ nghĩa. Nếu không phải nhờ bà, nàng có thể có ngày lành như bây giờ? Thế nhưng còn không gặp bà.
Chính mình ở trước mặt người nhà cũng khoe khoang chắc nịch, nói là nhất định có thể gặp Võ Thục tần. Nhưng bây giờ Võ Thục tần này lại không muốn gặp mình, quả thực là buồn cười.
Bà lại không thể đến trong cung để chất vấn Võ Thục tần, bà còn chưa có lá gan đó.
“Quả nhiên là cánh cứng cáp liền không nhận người quen.” Trương phu nhân cười lạnh nói: “Cũng không tin nàng về sau không cần nhờ đến chúng ta.”
[Ed: Trên đời lắm kẻ ảo tưởng sức mạnh =_=]
Trương phu nhân bởi vì chuyện này cảm thấy rất mất mặt, tìm từ ngữ nghiêm khắc viết một phong thư cho Vân thị ở Trác Châu. Nội dung ngầm có ý nói Võ Uyển Trinh qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa.
Chuyện này không biết như thế nào bị Võ lão thái thái biết, Võ lão thái thái mắng: “Cái gì vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu? Chuyện của Võ gia chúng ta, cùng Trương gia nàng ta có quan hệ gì? Không phải là nói chuyện tuyển tú thôi sao? Không có Trương gia, chúng ta vẫn có thể biết được chuyện tuyển tú. Hôm nay đều là tôn nữ của ta xuất chúng, được Hoàng Thượng yêu thích, liên quan gì Trương gia bọn hắn? Còn dám châm chọc nương nương, chờ đến kinh thành, ta gặp nương nương, thế nào cũng phải cáo trạng nàng ta.”
Võ lão thái thái hiện nay chính là đắc ý vô cùng. Trưởng tôn nữ của bà tiến cung làm nương nương, nay còn mang thai long tử, về sau nói không chừng chính là Thái Tử. Dù không phải Thái Tử, cũng ít nhất là một vương gia, bà chính là tằng ngoại tổ mẫu (bà cố ngoại) của vương gia.
“Đại tẩu, không phải ta có ý nói gì nhưng Trương phu nhân cũng quá lên mặt, nhà chúng ta tuy rằng không bằng nhà các nàng, nhưng nương nương là người nàng ta có thể tùy tiện nói sao? Nói những lời này thì nên vả miệng. Huống chi nương nương còn mang long tử đây? Nếu là Hoàng Thượng nghe xong còn không nổi trận lôi đình sao. Giúp một chút việc liền muốn biến thành đại ân nhân của Võ gia chúng ta. Thật là không biết điều.” Nhị thái thái Nguyễn thị nói chuyện, không chừa một chút tình cảm nào.
Hơn nữa, Trương phu nhân kia tính là cái gì, cũng dám nói tới nương nương, thật là quá đáng. Vinh hoa phú quý nhà mình còn phải dựa vào nương nương đây.
Vân thị nghe xong nói: “Đều là ta không phải. Đây là đường tỷ của ta, từ nhỏ ở nhà mẹ đẻ tính tình liền như vậy, chỉ có người khác cho nàng, không có nàng cho người khác. Dù đã gả cho người cũng giống như vậy. Nhiều năm như vậy vẫn là không thay đổi cái tính tình này. Chỉ là ta nghĩ, lão gia sang năm liền muốn vào kinh báo cáo công tác, ở trong kinh tốt xấu cũng phải có người quen mới tốt. Trương gia tuy rằng không tốt, nhưng lại ở kinh thành, chung quy so với chúng ta quen biết nhiều người hơn. Mẫu thân ngài xem, có phải nên uyển chuyển một chút hay không?”
Võ lão thái thái nói: “Tôn nữ của ta chính là nương nương. Sao còn phải dựa vào Trương gia? Vậy không phải là trò cười sao? Nàng ta còn dám viết thư đến chất vấn, ngươi cũng đừng khách khí với nàng ta.”
Vân thị nghe xong nói: “Không bằng để con dâu hỏi một chút ý của lão gia xem nói thế nào?”