Editor: Nhã Quý Phi
Beta: Nga Dung Hoa
Bởi vì chuyện tạo phản, có nhiều nơi trong cung đã bị phá hoại rất nghiêm trọng.
Lúc trước bọn phản nghịch không tìm thấy Hoàng Quý Phi nên tức giận đập phá Trường Xuân Cung, hầu như tất cả đồ đạc đều đã vỡ vụn lộn xộn. Những vật phẩm quý giá xa xỉ cũng bị nhiều tên phản tặc lấy ôm đi. Chỉ có điều đám phản quân này còn chưa kịp ra khỏi cửa cung thì đã bị bắt lại, vậy nên nói cho cùng cũng không tổn thất quá lớn.
Ở bên ngoài, Thừa Ân công đã sớm bị binh cấm vệ bao vây, không có bất kỳ một ai chạy thoát.
Mà người dân trong kinh thành, từ khi thấy cổng chính bị đóng lại cũng tự giác khép chặt cửa nhà mình. Nghe binh lính chạy ầm ĩ bên ngoài, bọn họ đều biết vụ náo động lớn này vẫn chưa kết thúc, cho nên dù có thể nào cũng phải thực bình tĩnh.
Cứ như vậy, chờ tới khi không còn việc gì, quân lính liền đi khắp nơi báo cho mọi người biết cấm nghiêm đã kết thúc. Lúc này từng người từng người mới dám mở cửa một cách nhẹ nhõm.
Có người quen biết muốn hỏi mấy quân lính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại muốn giới nghiêm kinh thành. Tuy rằng thái độ của mọi người đối với chuyện phát sinh lần này đều rất bình tĩnh, nhưng nếu tò mò muốn biết sự tình thế nào thì cũng là việc bình thường.
Lần trước trong cung có cháy lớn, khi đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên cũng biết đại khái. Lần này hoàn toàn là rơi vào sương mù, một chút cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Tên lính kia đã được phía trên chỉ thị, đương nhiên muốn nói ra sự tình.
“Các vị còn không biết sao, là đại sự đấy! Các vị đoán thế nào?” Tên lính ra vẻ thần bí.
“Nha đầu, ngươi cứ việc nói thẳng đi, chúng ta là dân đen nhỏ bé, sao có thể có được tin tức linh thông như ngươi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại loạn như vậy?”
“Hiện tại đã không còn rối loạn, những tên phản loạn đó đều bị bắt được, các vị có thể an tâm. Vừa rồi không phải ta đã gõ trống và báo với mọi người sao?”
“Cái gì? Phản loạn? Lần này lại là nhà nào đảo chính đây?”
“Chính là Thừa ân công Vương gia! Người của Vương gia cùng Vương thái hậu nội ứng ngoại hợp, muốn ám hại Hoàng Thượng, lập Ngũ hoàng tử làm Hoàng đế. Chỉ là Hoàng Thượng của chúng ta anh minh thần võ, sớm biết Vương gia âm mưu, liền bày mưu lập kế trước một bước, khống chế Vương gia cùng Vương Thái hậu. Hiện tại kinh thành cũng an toàn, mọi người có việc gì cần làm thì làm đi.”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều đồng loạt ồ lên. Có người thắc mắc: “Vương Thái hậu không phải mẹ của Hoàng Thượng sao? Vương gia không phải là nhà ngoại Hoàng Thượng à? Sao còn có chuyện cữu cữu trong nhà tạo phản lật đổ cháu mình nữa? Mà chưa nói đến người khác, Vương Thái hậu sao lại coi trọng nhà mẹ đẻ hơn cả nhi tử ruột thịt?”
“Chuyện này cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, làm gì có người mẹ nào như vậy, trừ khi không phải mẹ đẻ!” Có người chợt lên tiếng, chỉ có điều nói cũng thật đúng!
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã biết Vương Thái hậu đoạt hài tử của người khác làm hài tử của chính mình, còn hại chết mẹ đẻ Hoàng Thượng. Lúc này mọi người mới hiểu rõ, đúng là không sai đi đâu được, Vương Thái hậu hành xử như thế bởi vì đứa nhỏ này vốn dĩ không phải con ruột! Nhưng vì cái gì mà Vương gia muốn cho Ngũ hoàng tử làm Hoàng đế đây? Ngũ hoàng tử cũng không phải hài tử của Vương gia, chỉ là được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nương nương Vương gia mà thôi.
“Chuyện này thì ta biết, biểu muội của vợ ta là bà vú giúp việc trong nhà của vị đại quan kia. Nghe nói Ngũ hoàng tử thật đã sớm chết, Ngũ hoàng tử bây giờ cũng chỉ là đứa bé được đem đến từ nhà Vương gia.”
“Thật là to gan lớn mật, lại còn dám nghĩ ra chủ ý như vậy!”
“Nữ nhân này điên rồi, chuyện này gây ra nguy hại rất lớn, không hiểu sao Vương gia và Vương thái hậu dám làm được? Tội này cùng tội tạo phản có cái gì khác nhau đâu? Theo ta thấy, lần này người Vương gia nhất định không có ai trốn thoát.”
“Chắc chắn rồi, chỉ là lần này nhà ngoại của vị Ngũ hoàng tử chân chính kia chẳng phải là được bồi thường rồi? Dù sao họ cũng bị người ta hại chết cháu ngoại.”
Nhà ngoại Ngũ hoàng tử, hình như là Lâm gia đi! Lâm gia Thái phu nhân nghe nói vẫn là người của hoàng gia, là phi tần của Hoàng Thượng.
“Chuyện này thì không rõ, nhưng nói không chừng Lâm gia này đã sớm cấu kết cùng Vương gia. Không tin chúng ta liền chờ xem, Hoàng Thượng có xử tội người của Lâm Gia hay không.”
Dân chúng bên ngoài đã biết đại khái, rằng toàn bộ Vương gia đều bị nhốt vào đại lao, thứ chờ đợi bọn họ cũng không còn là ngày lành. Dù sao cũng là tội tạo phản, nam nhân có lẽ sẽ bị chém đầu, nữ nhân, nói không chừng phải biếm làm nô lệ, hoặc là lưu đày đến mấy ngàn dặm bên ngoài.
---
Triệu hoàng hậu vừa được giải thoát khỏi khốn cảnh, liền nhanh chóng thanh tẩy hậu cung. Lần này những chỗ bị phá hư cũng tương đối nhiều, đặc biệt là Trường Xuân Cung, phải sửa chữa thêm một lần nữa.
Triệu hoàng hậu nói: “Hoàng Thượng, không bằng an bài Võ muội muội ở Dưỡng Tâm Điện đi, như vậy Hoàng Thượng người cũng có thể ở gần để bảo vệ Võ muội muội, còn có cả Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. Hơn nữa Võ muội muội sắp sinh, thần thiếp cảm thấy Dưỡng Tâm Điện là nơi tốt nhất.”
Hoàng Thượng đáp: “Cứ dựa theo những gì Hoàng Hậu nói mà làm. Người trong hậu cung, nên xử lý thì xử lý, không cần mềm lòng.”
Sự việc lần này qua đi, Vương Minh Nhã cùng Vương Vũ Lộ khẳng định không thể sống. Gia tộc của bọn họ đều đã tham dự phản loạn, tuy sớm biết hai người này có ngầm lui tới, nhưng không nghĩ lại dám bàn cả chuyện tạo phản này.
Trước đây đã biết người của Vương gia không an phận, chỉ là không ngờ bọn họ không an phận đến mức này! Bắt đầu từ vài thập niên trước đã có mưu tính, đến tận hôm nay rốt cuộc đã phát tác.
Phụ thân của Hoàng hậu là Thừa ân hầu, lúc ấy cũng bị Thừa ân công giam giữ, sau đó mới được Hoàng Thượng phái đi người giải cứu. Đương nhiên hắn cũng vào địa đạo kia, nghe được những chuyện kinh thiên động địa!
Nếu Hoàng Thượng có thể khiến những người này nghe chuyện xong, thì cũng có thể khiến bọn họ im miệng. Huống chi, các triều thần này cũng sẽ lựa chọn cách nói thật, ví dụ như Vương gia và Vương thái hậu ác độc âm hiểm đến mức nào, ví dụ như mẹ đẻ của Hoàng Thượng đã bị Vương thái hậu hãm hại, giết chết như thế nào.
Bao gồm cả việc trước đây Trấn Bắc hầu phủ rơi đài, có thể nói tất cả đều do Thái Hậu và Vương gia giở trò quỷ.
Tóm lại, cây đổ bầy khỉ tan, hiện tại Vương gia đã bị yêu ma hóa, cho nên toàn bộ gia tộc phải bị chém đầu, cũng là trừng phạt đúng tội.
Đến nỗi đứa bé “được gọi” là Ngũ hoàng tử kia, Triệu hoàng hậu nghĩ, thân phận của hắn như vậy, sống hay chết cũng chỉ phụ thuộc vào một câu nói của Hoàng Thượng. Nhưng vì đứa nhỏ là hài tử của Vương gia, trước sau gì chưa đủ mười sáu tuổi cũng sẽ phải đi theo các nữ quyến lưu đày!
Chỉ là việc lưu đày này, ít có người nào có thể tồn tại mà đi đến nơi bị lưu đày. Tất cả mọi người đều biết bọn họ là tội nhân, lúc áp giải bọn họ đi lưu đày, nếu biết những người này trước kia cao cao tại thượng, hiện tại đều thành tù nhân, ai cũng sẽ có chút tâm lý khinh thường, hành động cũng sẽ thêm khi dễ.
Cho nên cho dù để lại bọn họ tính mạng, đến lúc đó cũng sống không bằng chết, càng không nói đến một đứa trẻ nhỏ.
Tuy rằng trẻ nhỏ vô tội, nhưng ai bảo nó lại là người của Vương gia? Còn bị biến thành hoàng tử nuôi dưỡng hai ba năm trong cung.
Vương gia rơi đài, đứa bé cũng chỉ có thể có kết cục này.
Triệu hoàng hậu chưa bao giờ muốn thương hại người khác, bởi vì thương hại cũng không có tác dụng gì.
Địa vị càng cao, thì phải càng biết lúc nào cần tàn nhẫn. Cho nên việc đầu tiên nàng làm, là mang người đến Trữ Tú Cung của Vương Minh Nhã.
Từ sau khi chuyện của Vương Thái hậu và Thừa ân công bại lộ xong, Vương Minh Nhã đã bị nhốt tại Trữ Tú Cung này, còn phân người giám sát chặt chẽ để nàng ta không thể sợ tội mà tự sát.
Ở trong cung này, phạm vào lỗi sai, thì cũng phải dùng cung quy để xử lý, ngươi muốn tự sát chính là phá hỏng quy củ! Nói cách khác, hiện tại Vương Minh Nhã đã không có quyền được tự sát, sống hay chết, đều phụ thuộc vào một câu nói của Hoàng Thượng.
Chỉ có điều, nàng ta là nữ nhi Vương gia, Vương gia làm ra chuyện nghịch thiên như vậy, khẳng định nàng ta cũng không thể yên ổn. Tuy rằng mọi người đều nói, con gái gả theo chồng như nước đổ đi, nhưng tuyệt đối không có khả năng Vương Minh Nhã không tham dự chuyện này. Đầu tiên chính là việc nuôi dưỡng Ngũ hoàng tử, mấy năm trôi qua, chẳng lẽ nàng ta thật sự không biết Ngũ hoàng tử đã không còn là Ngũ hoàng tử chân chính sao?
Cho nên, Vương Minh Nhã cũng là đồng lõa.
Vương Minh Nhã mặc quần áo trắng, nàng ta đã biết phụ thân mình bị chém đầu. Hiện tại người của Vương gia toàn bộ đều bị áp đến nơi tồi tàn chờ chém. Đây chính là cái gọi là người thắng làm vua người thua làm giặc. Nếu người thắng là Vương gia bọn họ, nói không chừng tình huống bây giờ sẽ hoàn toàn tương phản, mà Vương Minh Nhã nàng, có lẽ đang ở trong cung tiễn một vài phi tần lên đường.
“Hoàng Hậu nương nương tới là để đưa thần thiếp đi sao?” Vương Minh Nhã nhàn nhạt nói: “Thần thiếp thực có vinh hạnh, tốt xấu gì cũng khiến Hoàng Hậu nương nương tự mình tới, mà không phải là sai bọn hạ nhân đưa thần thiếp lên đường.”
Triệu hoàng hậu cười nhẹ: “Tội nhân Vương thị, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Từ khi vụ việc kia chấm dứt, Vương Minh Nhã đã bị biếm làm thứ dân, không còn là Thục phi nương nương.
Vương Minh Nhã đáp: “Thần thiếp có rất nhiều lời muốn nói. Thần thiếp muốn hỏi Hoàng Hậu nương nương một câu, mẫu thân của thần thiếp thế nào rồi?”
Triệu hoàng hậu đã sớm biết, lúc đó Phu nhân Thừa ân công nghe tin nhà mình bị bại lộ xong, đã treo cổ tự sát trước khi quan binh đến. Bà ta làm như vậy cũng là để tránh chịu vũ nhục về sau.
“Thừa ân công phu nhân đã đi trước một bước.”
Nước mắt Vương Minh Nhã chảy ra. Nếu lúc trước nàng không ham muốn danh vọng, nếu lúc trước nàng không trăm phương nghìn kế tiến cung, chỉ ở bên ngoài gả cho nhà quan thế nào đó, có phải kết quả sẽ khác hay không? Nữ nhi không xuất giá là một cái tội, nhưng Vương gia có rất nhiều nữ nhi không xuất giá, nếu thật sự muốn chịu tội, chắc chắn là liên lụy đến không ít người. Nhưng tốt xấu cũng bảo vệ được tính mạng, không phải sao?
Nếu bản thân nàng có thể tiếp tục sống, mẫu thân xảy ra chuyện gì cũng sẽ có nàng nghĩ cách chăm sóc. Dù cho mẫu thân bị lưu đày hay bị bán đi, nàng đều biết tìm cách xoay sở.
Nhưng mà, hiện tại nói gì cũng đều muộn rồi! Vương gia bọn họ dã tâm bước hụt một bước vào vực sâu, bao gồm cả bản thân nàng, vạn kiếp không thể quay đầu.
Nàng vốn tranh cường háo thắng, cho rằng cô nương Vương gia là đệ nhất. Hơn nữa còn có vị Thái hậu cao cao tại thượng kia, nàng liền nghĩ ngôi vị cửu tôn nhất định là của Hoàng tử do cô nương Vương gia sinh hạ.
Chấp niệm này lớn đến nỗi trở thành dã tâm, một khi không thực hiện được thì không cam lòng, cũng không thể buông bỏ.
Nàng không cầu sau khi chết có thể chôn cùng nơi với mẫu thân, bởi vì một yêu cầu của tội nhân sẽ không có ai để ý, người khác cũng không có nghĩa vụ phải thực hiện nguyện ước của nàng.
Nàng có tâm kế, có cường quyền ở trước mặt, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Cái chết ngay cận kề, nàng cũng không định phản kháng. Mẫu thân đã chết, người trong nhà chắc chắn không có kết cục tốt, nếu bản thân chết đi còn có thể chăm sóc bọn họ. Chỉ mong kiếp sau, nàng sẽ không phải là cô nương của thế gia đại tộc, yên ổn sống trong một gia đình nghèo, tạo dựng một cuộc sống đơn giản bình thường bên cha mẹ, không bao giờ xảy ra lục đục với nhau.
Vương Minh Nhã lựa chọn uống rượu độc, điều này so với chủy thủ thì bớt thống khổ hơn một chút. Nàng không muốn kết liễu bằng lụa trắng, không muốn đến lúc chết mà cũng khó coi như vậy.
Vương Minh Nhã không chút do dự uống hết ly rượu độc.
Khi đó Triệu hoàng hậu đã đi ra ngoài, chờ thêm một lát, cho người đi kiểm tra hơi thở của Vương Minh Nhã, rốt cuộc cũng đã đã tắt thở.
Từ đầu đến cuối, Vương Minh Nhã đều không hỏi đến Vương thái hậu một câu nào, giống như bà ta đã không còn tồn tại trên đời.
Xuân Oanh thắc mắc hỏi Triệu hoàng hậu, vì cái gì mà Vương Minh Nhã không hỏi về Vương Thái hậu.
Triệu Hoàng hậu đáp: “Nếu không phải vì Vương Thái hậu, nàng ta cũng không có kết cục như hiện tại, thân nhân của nàng ta cũng sẽ không bị xử tử. Vương Minh Nhã sẽ quan tâm đến Vương thái hậu được sao?”
Lại nói, đây đều là dã tâm của Vương Thái hậu và Thừa ân công, người khác chẳng qua cũng chỉ là đồng lõa. Chỉ là nếu trước kia đã hưởng thụ sung sướng từ Vương gia, thì hiện tại bị liên lụy cũng là lẽ thường tình.
Cũng giống như tiền triều có công chúa hòa thân vậy, công chúa nào sẽ vui vẻ đi đến nơi đất khách quê người để hòa thân đây? Nhưng nếu đã hưởng thụ quyền lợi của một công chúa, thì phải thực hiện trách nhiệm của một công chúa!
Người Vương gia nếu không cam lòng thì chẳng lẽ còn muốn tôn quý hơn công chúa sao?
Bắt đầu từ Vương thái sư, mãi cho đến hiện tại, người của Vương gia ít nhất đã hưởng thụ ba mươi năm vinh hoa phú quý cực hạn, bây giờ cũng nên bước đến hồi kết.
Triệu Hoàng hậu nghĩ đến chuyện phụ thân yết kiến mình trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ, không biết nên cảm thấy may mắn hay thương cảm.
May mắn phụ thân mình nhát gan, không thông đồng làm bậy với người của Vương gia, bằng không hiện tại có cùng kết cục với Vương gia chính là Triệu gia! Ngôi vị Hoàng Hậu này, nàng cũng làm không nổi nữa.
Phụ thân Triệu hoàng hậu - Thừa ân hầu, sau khi từ trong cung trở về, tay chân liền mềm nhũn rã rời. Nghĩ đến lúc trước có người từ Vương gia tới tìm hắn, còn may hắn không đồng ý, bằng không hiện tại đã thành tù nhân.
Chỉ là, người của Triệu gia, trừ Thừa ân hầu, vẫn có rất nhiều kẻ khác không chống nổi sự mê hoặc mà quan hệ thân cận với Vương gia.
Thừa ân hầu lập tức gọi tộc trưởng Triệu gia đến, một lệnh phân phó, những kẻ dám đứng cùng phe với Vương gia, trực tiếp đuổi khỏi tộc! Nếu không, chờ đến lúc Hoàng Thượng xử lý sạch sẽ Vương gia bên kia, nhỡ đâu lại thanh toán tới bên này thì sao? Dù sao cũng không thể bởi vì một hai kẻ trong tộc mà hại toàn bộ gia tộc được.
Lần này nam đinh thuộc Vương gia không có hi vọng gì thoát được, toàn bộ đều phải bị xử tử. Vốn dĩ cũng đã làm ra chuyện lớn như vậy, không xử tử cũng không hợp lẽ thường.
Thừa ân hầu nói với Triệu phu nhân: “Sau này đừng nghe một vài người trong tộc nói hươu nói vượn, cũng đừng tiến cung bàn bạc những việc đó cùng nương nương. Bây giờ ta xem như đã rõ, danh lợi này danh vọng kia cũng không quan trọng bằng mạng sống.”
Thật ra hắn không có lá gan lớn như vậy, không dám làm ra những chuyện mà Vương gia đã làm. Nhưng lỡ đâu hắn dàm làm, thì nữ nhi đang làm Hoàng Hậu kia của hắn cũng sẽ ngăn cản mà thôi.
Cho nên có một nữ nhi dã tâm không quá lớn cũng coi như là chuyện tốt. Nếu nữ nhi của mình cũng giống như Vương Thái hậu, mượn bụng người khác sinh con, thay long tráo phượng như vậy, trải qua vài thập niên, kết cục của Triệu gia cũng sẽ giống Vương gia bây giờ!
Triệu phu nhân cũng bị hù doạ một trận, nghe nói đám người Vương gia kia bị đối đãi như gia súc, phải áp giải đi ngàn dặm. Mấy ngày trước, những người đó còn gặp mặt mình trong yến hội, lúc ấy quyền uy vô hạn, ai ngờ trong nháy mắt đã thành tù nhân.
Mạng không giữ được, toàn bộ gia tộc đều xong đời. Nghe nói những nữ nhi Vương gia được gả đi trước đây, bây giờ phần lớn đều bị hưu. Nhưng cho dù có không bị hưu, thì ngày tháng ở nhà chồng về sau cũng sẽ trôi qua rất mệt mỏi. Cũng chỉ có ai tuổi đã lớn, đã có con trai làm chủ gia đình thì mới hoạ may không bị đảo lộn cuộc sống. Nhưng suy cho cùng với thân phận như vậy, về sau ít nhiều cũng sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con cháu.
Chỉ cần một người dã tâm như Vương thái hậu là đủ để hại Vương gia trở nên thê thảm.
Nhưng nói không chừng, trong mắt Vương thái hậu chỉ cảm thấy nếu việc này thành công, thì Vương gia lại càng trở nên lớn mạnh quyền lực.
Triệu phu nhân nói: “Thiếp đã biết. Nhưng thiếp nghe nói, ngoài Vương gia ra còn có những người khác bị chém đầu? Còn là nhà chồng của vị cô nương Vương gia nào đó?”
Thừa ân hầu đáp: “Đó là Phó thống lĩnh cấm vệ quân thuộc Trần gia. Lúc ấy trong cung phản loạn, chính vị Phó thống lĩnh họ Trần này mang theo người đến, còn muốn giết chết Hoàng Quý Phi và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử. Ngươi nói xem, phạm vào chuyện lớn như vậy, cả nhà bọn họ có thể chạy trốn sao?”
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử chính là cốt nhục Hoàng Thượng, thế nhưng bọn họ lại muốn muốn giết hai đứa nhỏ, Hoàng Thượng không xuống tay với Trần gia mới là chuyện lạ.
“Vậy, vậy Hoàng Quý Phi có xảy ra chuyện hay không?” Trong lòng Triệu phu nhân có chút vui mừng, nếu Hoàng Quý Phi xảy ra chuyện gì, thì Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử không phải sẽ do nữ nhi của mình nuôi dưỡng sao? Cũng không phải bọn họ giết chết Hoàng Quý Phi, cho nên về sau Tam hoàng tử có làm hoàng đế, trong lòng sẽ không oán hận Triệu gia.
Thừa ân hầu sao lại không biết thê tử của mình đang nghĩ điều gì, hai mày nhăn lại, nói: “Trong lòng ngươi có những suy tính gì, thì nhân lúc còn sớm dẹp bỏ đi cho ta. Ta đã nói rồi, Vương gia bọn họ muốn giết chết cả hai đứa nhỏ là vì địa vị sau này của Ngũ Hoàng tử giả, nên kết cục mới trở thành như bây giờ. Ngươi còn muốn động tâm tư, nảy ra những ý tưởng sai trái?”
Hoàng Hậu nương nương nói rất đúng, thê tử này của mình cần phải được cảnh tỉnh rõ ràng một phen, bằng không sẽ phạm vào hồ đồ.
Hiện tại tình thế đã rất rõ ràng, chuyện Tam hoàng tử được lập làm Thái tử coi như ván đã đóng thuyền, cho nên, “Giữ gìn quan hệ thật tốt với Võ gia, đừng vì hiện tại Võ gia yếu thế mà coi thường bọn họ.”
Đến lúc này, việc Võ gia chính là nhà ngoại Thái tử, xem như là ai cũng hiểu rõ. Hoàng Thượng không thích nhà ngoại quá uy quyền, Võ gia bây giờ lại vừa đủ. Triệu gia cũng cần phải nhún nhường, đừng vì có một nữ nhi là Hoàng Hậu nương nương liền không biết trời cao đất rộng. Tốt nhất là, không đi vào vết xe đổ của Vương gia.
Chỉ có điều, hiện tại Võ gia lại nhận tin tức không tốt. Một đoạn thời gian trước đó, nghe nói Hoàng Quý Phi nương nương bị thất sủng, còn bị cấm túc, bệnh tình của Võ đại lão gia liền tăng thêm, đến nói chuyện cũng không nói nên lời. Vân thị muốn tiến cung hỏi ý Hoàng Quý Phi cũng đều không thể.
Ánh mắt của những người xung quanh bắt đầu thay đổi, ai cũng cảm thấy Hoàng Quý Phi thất sủng nên thái độ đối với Võ gia rất khinh bạc. Cũng vì vậy, Vân thị đóng cửa phủ không ra ngoài.
Cũng may nhà chồng Võ Uyển Đình vẫn đối xử với Võ Uyển Đình giống như trước đây, không vì Hoàng Quý Phi thất sủng mà thay đổi. Vân thị lại một lần cảm thấy, lúc trước lựa chọn một nhà gia giáo để gả là chính xác nhất. Mặc kệ Võ gia có tồn hay sụp, bọn họ đều đối đãi như cũ, so với những kẻ trở mặt ngoài kia thì tốt hơn rất nhiều.
Bệnh tình của Võ đại lão gia càng ngày càng nghiêm trọng, Vân thị đành phải gọi nữ nhi cùng con rể đến. Dù là bây giờ hay sau này, cũng chỉ còn con rể là có thể giúp đỡ một chút.
Tuy biết hiện tại nương nương ở trong cung không xảy ra việc gì, nhưng cái thai của nương nương đã lớn như vậy, người khác tuyệt đối sẽ không cho phép bà tiến cung.
Vân thị nhìn vị trượng phu mình đã chung sống suốt vài thập niên. Hiện tại hắn đã thành bộ dáng như vậy, không hề giống như thời còn trẻ khiến nàng phải rung động, thậm chí kiên quyết đòi không phải hắn thì sẽ không gả.
Giờ đây, hắn chỉ còn là một nam nhân mang bệnh khó chữa, sinh mệnh cũng đã sắp đến hồi kết.
Vân thị nói cho Võ đại lão gia nghe tin tức mình vừa biết được: “Lão gia yên tâm, nương nương và hai vị hoàng tử đều không có chuyện gì, Hoàng Thượng đã dẹp bỏ vụ phản loạn. Việc Hoàng Quý Phi nương nương thất sủng lúc trước là do Hoàng Thượng cố ý đánh lừa Vương thái hậu. Hiện tại cung nữ “được sủng ái” kia đã bị xử tử, nương nương của chúng ta vẫn là một người có thực quyền trong cung!”
Vân thị biết Võ đại lão gia muốn nghe những chuyện gì, cho nên chọn những chuyện hắn thích nghe để bịa ra mà nói. Đến nỗi lần phản loạn này, chính Vân thị còn nửa biết nửa không, hơn nữa nàng cho rằng, những việc này có nói với Võ đại lão gia nói cũng vô dụng.
“Lão gia, ngài cứ yên tâm đi, về sau có Hoàng Quý Phi nương nương và Tam hoàng tử, chúng ta chắc chắn sẽ sống tốt.”
Võ đại lão gia lắc đầu, dùng tay vẽ ra hai chữ. Vân thị suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Lão gia có phải muốn hỏi Nhị đệ về chuyện này hay không?”
Võ đại lão gia gật đầu thật mạnh, trong miệng ê ê a a, nhưng hắn nói không rõ, càng cố gắng càng nói không rõ, càng muốn nói lại càng không thể được.
Vân thị vội hỏi: “Lão gia muốn có người thờ phụng hương khói sao? Lão gia muốn chọn ai? Thiếp cảm thấy vẫn nên tìm trong tộc Võ gia, tìm đứa trẻ nào tuổi còn nhỏ. Về sau, đợi chúng ta đều già đi, hắn cũng vừa vặn thay chúng ta kế thừa gia tộc.”
Võ đại lão gia lắc đầu, vẫn khoa tay múa chân viết chữ 'nhị'. Vân thị biết, nam nhân này nếu còn sống ngày tháng bình thường, tuyệt đối sẽ không chọn nhi tử của Nhị đệ mình. Nhưng bây giờ hắn không còn bao lâu nữa, liền cảm thấy Nhị đệ và mình có huyết thống gần nhất, suy cho cùng vẫn là muốn chọn nhi tử của Võ Nhị lão gia.
Nam nhân này chính là như vậy, vẫn luôn ích kỷ, chưa bao giờ vì người mà suy nghĩ.
Chính hắn vừa thấy bộ mặt của nhị đệ, nhưng lại thật sự muốn chọn nhi tử của Võ Nhị lão gia làm con thừa tự. Hai đứa nhỏ kia tuổi đều lớn như vậy, đến lúc đó, nếu bọn hắn muốn tra tấn nàng, một quả phụ cô độc như nàng nên làm cái gì đây?
Nàng chỉ muốn chọn một người có huyết thống không quá gần, bởi vì đến khi Võ Đại lão gia chết, người khác cũng không tra tấn được nàng.
Vân thị lắc lắc đầu, nói: “Lão gia, chuyện này... thiếp không thể đáp ứng lão gia. Bởi vì nương nương trong cung cũng nói, muốn làm người thừa kế thì phải nhỏ tuổi một chút, tuổi lớn rồi, nàng sẽ không nhận làm đệ đệ. Thật ra lão gia à, thiếp cảm thấy như vậy cũng khá tốt, lựa chọn đứa trẻ nhỏ tuổi trong tộc, đương nhiên là thân cận với chúng ta. Nếu nuôi dưỡng từ nhỏ, tình cảm cũng sẽ sâu sắc hơn. Lão gia đừng quên, chọn đứa trẻ nhỏ tuổi, đến lúc đó sẽ không chênh lệch nhiều với Tam hoàng tử Tứ hoàng tử, nói không chừng còn có thể tiến cung làm thư đồng cho bọn họ. Một khi đã làm thư đồng cho hoàng tử, tiền đồ về sau sao có thể thấp kém được? Về phần hài tử của Nhị đệ, hiện tại bọn họ đều đã có thê tử, có thể đến chơi cùng Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử sao? Lão gia, ngài nói xem có lý hay không?”
Võ Uyển Đình cũng nghe chuyện, mở miệng nói với Võ đại lão gia: “Cha, sao cứ phải nhất định chọn hài tử nhà Nhị thúc làm con thừa tự? Ngài không thể suy xét chút nào cho tỷ muội chúng ta hay sao? Thật ra Uyển Đình không sợ, tốt xấu gì nữ nhi cũng đã gả ra ngoài, nhưng còn mấy muội muội, tuổi của bọn họ còn nhỏ. Trước kia lúc chưa phân nhà, nhị thúc nhị thẩm đối xử với bọn họ không tốt, nếu thật sự có một đứa con thừa tự về đây, bọn họ còn có đường sống sao?
Bọn họ cũng đều là nữ nhi của cha, là máu mủ cốt nhục. Người cũng đừng nghĩ còn có Hoàng Quý Phi ở trong cung thì nhị thúc bọn họ không dám khi dễ, hừ, người trong cung là nước ở xa, không giải được cái khát ở gần. Huống chi, nếu thật sự muốn nhận làm thừa tự thì cũng trở thành huynh đệ của Hoàng Quý Phi nương nương, đến lúc đó phải giúp ai đây? Còn có mẫu thân, đi theo cha vài thập niên như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Nhị thẩm luôn luôn thấy nương chướng mắt, nếu muốn chọn nhi tử của nàng ta thừa kế, còn không phải là tạo điều kiện cho nhị thẩm khi dễ nương?
Nói không chừng còn cướp đi sản nghiệp trong tay nương. Phụ thân, người thật muốn như vậy? Chẳng lẽ người đã quên, lúc trước khi người trúng phong, nhị thúc còn muốn người nhường chức vị quận công cho hắn sao? Người có thể quên, nhưng Uyển Đình thì không thể. Nếu phụ thân còn muốn chọn hài tử của nhị thúc làm con thừa kế, nữ nhi sẽ trực tiếp tiến cung tìm nương nương nhờ nương nương phân xử.”
Võ đại lão gia nghe xong lời này, gân xanh nổi lên, càng ngày càng thở dốc. Vân thị vội nói Võ Uyển Đình ra ngoài, nàng không muốn khiến nữ nhi gánh vác tiếng xấu bức tử phụ thân trên người, may mắn là lúc này con rể không ở đây.
Đại phu vẫn luôn ở trong phủ, vội vàng điểm mấy huyệt trên người Võ đại lão gia, cuối cùng hắn cũng bình thường trở lại. Chỉ có điều đại phu cũng nói với Vân thị, người bệnh không còn nhiều thời gian, việc gì cần chuẩn bị thì nên nhanh chóng thu xếp.
Vân thị đứng trước mặt đại phu, giả dùng khăn tay lau khóe mắt. Sau đó đợi đại phu đi rồi mới đến bên người Võ đại lão gia.
“Lão gia, từ khi thiếp gả cho người đến bây giờ, thiếp thực có lỗi với Tiền thị, cũng thực có lỗi với nương nương, nhưng lại không hề cảm thấy có lỗi với người. Lão gia vì cái gì mà nhẫn tâm như vậy, đến cuối cùng rồi vẫn không lưu lại cho thiếp một đường sống? Nhưng thôi, cũng là may mắn, lão gia người không còn bao lâu, vị Nhị đệ tốt kia dù muốn gấp gáp trở về thì cũng cả một tháng sau. Chờ một tháng nữa, thiếp đã an bài thật tốt việc chọn con nối dòng. Lão gia yên tâm, thiếp nhất định sẽ giúp lão gia tuyển một đứa con nối dòng có phẩm hạnh tốt, như vậy sẽ không bôi nhọ lão gia ngài. Lão gia tốt nhất là bình thản nghe theo, đừng khiến nương nương thêm phiền. Lão gia, người hãy an tâm rời đi đi, thiếp nhất định sẽ tiếp tục sống thật tốt.”
Qua nửa canh giờ, Võ đại lão gia liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Không biết trước khi chết hắn cam lòng hay không cam lòng, nhưng dù có không cam lòng đi nữa, hắn cũng không thể nói ra lời.
Cổng phủ Võ gia treo đèn lồng trắng.
Bởi vì hiện tại Võ gia có rất nhiều người muốn quan hệ thân cận, cho nên việc này thực sự gây chú ý. Bên này mới treo đèn lồng, bên kia đã có người biết, rốt cuộc Võ đại lão gia cũng đã qua đời.
Bản thân Võ đại lão gia không có năng lực gì, cái chính là hắn có một nữ nhi năng lực - Hoàng Quý Phi nương nương.
Hiện tại Vương gia và Vương thái hậu đều rơi đài, có thể nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tam hoàng tử chính là Thái tử.
Võ đại lão gia là ông ngoại của Thái tử tương lai, bây giờ hắn mất, còn chưa đến một nén nhang là sẽ có người đến cửa phúng viếng.
Không lâu sau, Lý Già La trong cung cũng biết. Vẫn là Lưu Vĩnh Toàn nghe tin trước, sau đó đến Dưỡng Tâm Điện nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại nói cho Lý Già La.
Bởi vì Hoàng Thượng biết Lý Già La không phải là nữ nhi của Võ đại lão gia cho nên cũng không sợ Lý Già La bi thương quá độ. Có thể nói, Võ đại lão gia xảy ra chuyện gì cũng đều không ảnh hưởng đến bọn họ.
Chỉ là, trước lúc Lý Già La dọn đến Dưỡng Tâm Điện, hai người bọn họ đã thương lượng không nói ra thân phận thật của Lý Già La. Cái chính là vì trong tâm trí của mọi người, Hoàng Quý Phi chính là Võ gia cô nương, nếu muốn nói ra thì lại dính líu đến rất nhiều chuyện cũ. Thực phiền toái!
Thứ hai, Võ gia càng lúc càng yếu thế, Hoàng Quý phi có thân phận như vậy, hai người đều yên tâm. Có thể nói, đến lúc đó nếu Võ gia thật sự gây ra chuyện gì, Hoàng Thượng xử trí bọn họ cũng sẽ không vì nghĩ cho tâm tình của Hoàng Quý Phi mà lo lắng nhiều.
Vả lại, các triều thần rất dễ chấp nhận một nhà ngoại tương đối yếu kém như vậy, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện của Vương gia, người trong hoàng thất đều cảm thấy nếu ngoại thích quá lớn, sớm muộn gì cũng mang tai hoạ. Võ gia sao? Cho dù bọn họ có gây chuyện cũng không gây nổi chuyện gì lớn, bởi vì bọn họ không có người đứng đầu, không có người đứng đầu thì cũng không có nhân mạch rộng rãi. Muốn làm ra loại chuyện như Vương gia đã làm, căn bản chính là nằm mơ!
Còn có, nếu thật sự công khai thân phận thật của Hoàng Quý Phi thì phải giải thích rất nhiều, dẫn đến hàng tá loại tình huống, rồi phải ứng phó với những người muốn ngầm giở trò quỷ. Tuy rằng Hoàng Quý Phi hoàn toàn là vì báo ân nên mới tiến cung, nhưng là có vài người sẽ không nghĩ như vậy, một hai đòi làm rõ chuyện.
Cho nên hai người đều cảm thấy, tình huống hiện tại là vừa đủ. Chờ Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử lớn một chút sẽ nói cho bọn họ những việc này, cũng để cho bọn họ nhớ kỹ ông ngoại của chính mình là ai.
Đương nhiên, Hoàng Thượng cũng sẽ lựa một dịp gần nhất để sắc phong cho mẹ đẻ của mình và tổ phụ của Hoàng Quý Phi.
Mẹ đẻ Hoàng Thượng đương nhiên là được phong làm Thái Hậu, mà tổ phụ của Hoàng Quý Phi, hắn dự tính sẽ lấy thân phận ân nhân để sắc phong. Còn có phụ thân của Hoàng Quý Phi, hắn cũng sẽ sắc phong, lý do có rất nhiều, chọn đại một cái là được.
Mà bản thân Lý Già La cũng không để ý quá nhiều đến việc này, chỉ cần nàng nhớ rõ tổ phụ và phụ thân là được. Trong lòng nhớ đến bọn họ, thì bọn họ có thể vĩnh viễn sống trong lòng nàng. Lúc phụ thân của Lý Già La mất, ngay cả việc xây mộ cũng không muốn, mà là nhờ người đốt thân thể của mình, rải tro cốt ở nơi sông núi mà ông thích nhất.
Phụ thân đã từng nói, con người vốn dĩ tới từ sông núi, đương nhiên lúc chết phải về với núi sông. Thậm chí có xây mộ đi nữa cũng không chống được ngàn năm thiên thu, đến cuối cùng vẫn hóa thành đất đá không phải sao?
Cho nên hắn làm như vậy là giữ cho mình một chút tự tại, tránh việc có ai đào trộm mộ quấy rầy sự thanh tĩnh của hắn.
Có lẽ là suy nghĩ này của phụ thân cũng gián tiếp ảnh hưởng tới Lý Già La, cho nên sau khi phụ thân mất, nàng không thương tâm quá lâu. Chỉ cần nàng nhớ kỹ, hoàn thành di nguyện của phụ thân chính là sự tưởng niệm cao cả nhất.
May mắn thay, trải qua mấy năm đằng đẵng, rốt cuộc nàng cũng làm được!
Vì thế lúc biết mẹ đẻ Hoàng Thượng đã bị đốt thành tro, đến nấm mộ cũng không tìm thấy, Lý Già La liền đem những lời phụ thân nói ra để khuyên Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thật ra rất đáng thương, mẹ đẻ của mình hình dáng ra sao cũng không biết. Lý Già La nói: “Hoàng Thượng, nếu ngài muốn biết ngài mẹ đẻ mình trông thế nào, kỳ thật cũng không khó. Người trước kia từng nhìn thấy đại tiểu thư Trấn Bắc hầu vẫn còn tồn tại rất nhiều, thần thiếp tin bọn họ sẽ vui lòng vẽ lại dung mạo của Thẩm đại tiểu thư cho Hoàng thượng xem. Cũng không sợ bọn họ lừa gạt, vì chỉ cần tìm nhiều người đến, vẽ nhiều bức hoạ, thì ắt sẽ biết.”
Hiện giờ tất cả mọi người đều đã biết Thẩm đại tiểu thư Trấn Bắc hầu là mẹ đẻ của đương kim hoàng thượng. Một cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người vui vẻ đáp ứng. Huống chi, những tiểu thư khuê ác đều thông thạo cầm kỳ thư họa từ nhỏ, vẽ một bức hình cũng không phải việc gì khó khăn.
Hiện tại Hoàng thượng và Lý Già La ngày càng thân cận, lúc biết Võ đại lão gia đã chết, Hoàng Thượng liền phân phó: “Cho Lưu Vĩnh Toàn qua thăm viếng đi.”
Lưu Vĩnh Toàn là nội thị tâm phúc của Hoàng Thượng, để hắn qua cũng là cho Võ gia chút mặt mũi!
“Vậy cho Hổ Phách qua cùng Lưu công công đi, dù sao Hổ Phách cũng là người thần thiếp mang từ Võ gia đến.”
Phái tâm phúc cung nữ của mình đi, Lý Già La coi như đã hết sức coi trọng nhà mẹ đẻ.
Đối với Võ đại lão gia, Lý Già La không có một chút cảm tình nào, công dưỡng dục cũng không có, đừng nói đến công sinh thành.
Nhưng dù có dùng thân phận Võ Uyển Trinh để nói, người nam nhân này tuy cho nàng ấy sinh mệnh, nhưng lúc nàng ấy còn chưa sinh ra đã vứt bỏ, mười mấy năm sau đó cũng không một lần hỏi thăm. Có một phụ thân như vậy, thà không có còn hơn!
Lại nói về Trường Ninh quận chúa, lúc ấy nàng tiến cung đã có cảm giác không thích hợp. Bên cạnh có hai tên thái giám đi theo, sau đó bọn họ đưa nàng tới một căn nhà nhỏ, trói nàng lại, còn khoá kín cửa.
Trường Ninh quận chúa trước khi bị trói đã cầm sẵn một cái cây trâm trong tay, chờ hai tên nội giám rời khỏi liền dùng cây trâm kia cắt đứt dây thừng, giải thoát ho chính mình. Đang chuẩn bị trốn đi bằng cửa sau thì cổng trước lại mở ra, nàng định dùng trâm đâm vào hắn, kết quả cánh tay đã bị bắt được. Đến lúc này nàng mới nhận ra, đó chính là Dương Phấn - trượng phu của nàng.
Trường Ninh quận chúa nhờ thế mới biết trong cung đã xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy.
Mà người của Vương thái hậu gọi nàng và Dương phu nhân tiến cung chính là vì muốn tách hai người ra khỏi Dương Phấn, dụ dỗ trượng phu chạy đến nơi hẻo lánh này, âm mưu một đao giết chết.
Nhưng rốt cuộc Hoàng Thượng đã an bài thật đầy đủ, chờ bên này có người xuất hiện ám sát Dương Phấn, người của Hoàng Thượng cũng xuất hiện, trực tiếp giết chết bọn họ, xử lý lặng yên không một tiếng động.
Dương Phấn lưu luyến nói với Trường Ninh quận chúa: “Nàng đi thăm Hoàng Quý Phi đi, chờ việc kết thúc, ta lại phái người đưa nàng về nhà!”
“Chàng bảo trọng!”
Nàng biết lần này đi, đối với trượng phu là quyết định sống chết, trong lòng chưa kịp thương cảm đã bị hai tên hắc y nhân đưa đến một nơi xa lạ. Nàng bị bịt mắt đưa tới nơi đó, lúc tháo miếng vải đen xuống thì đã ở một nơi xa lạ, sau đó nhìn thấy Hoàng Quý Phi nương nương cùng Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử.
“Hoàng Quý Phi nương nương! Trường Ninh bái kiến Hoàng Quý Phi nương nương, bái kiến Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử.”
Hoàng Quý Phi mỉm cười: “Trường Ninh không cần khách khí, hiện tại bên ngoài tương đối loạn, chúng ta cứ việc trốn ở chỗ này đi. Nơi này tương đối an toàn.”
Trường Ninh gật gật đầu, hỏi Lý Già La: “Nương nương, có phải là liên quan đến Vương gia hay không?”
Đương nhiên nàng đoán được Vương gia bọn họ âm mưu điều gì, nhưng cụ thể là thế nào thì nàng cũng không xác định rõ.
Hoàng Quý Phi gật đầu nói với Trường Ninh: “Là Vương gia, còn có Vương thái hậu. Có điều tất cả mọi người không cần lo lắng, Hoàng Thượng đã biết trước sự toan tính Vương gia, cho nên bọn họ không thể gây nên chuyện gì. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sẽ sớm có tin tức tốt.” Dừng một chút lại hỏi: “Còn Trường Ninh ngươi sao lại tiến cung?”
Trường Ninh quận chúa đáp: “Là do Thái Hậu nương nương phái nội thị triệu thần thiếp tiến cung. Vốn còn có Dương phu nhân, nhưng thần thiếp thấy sự tình có chút kỳ quặc, nên nói với bọn họ bà đang bệnh.”
Nàng vốn nghĩ rằng, lần này dù chết cũng không thể liên lụy đến người trong nhà, nhưng tình huống hiện tại lại khá hơn nhiều. Nàng không chỉ không cần chết mà còn có thể ở cạnh Hoàng Quý Phi cùng Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử. Nơi này chắc chắn là nơi an toàn nhất trong cung.
Đến một canh giờ sau, rốt cuộc cũng có người tới, Trường Ninh quận chúa lại bị bịt kín mắt, đưa lên cỗ kiệu. Lúc tới cửa cung, Trường Ninh mới được tháo mảnh vải ra, một lát sau đã về đến nhà.
Dương phu nhân nhìn thấy Trường Ninh quận chúa bình an trở lại, trong lòng mới có thể nhẹ nhõm.
“Ông trời phù hộ! Trường Ninh, trong cung nhất định đã xảy ra chuyện gì phải không?” Dương phu nhân hỏi.
“Mẫu thân, hiện tại trong cung đang nhiễu loạn, nhưng dù sao cũnh đã bình ổn. Mấy ngày gần đây, tất cả mọi người đều không được tùy tiện đi ra ngoài, phỏng chừng bên ngoài đường lớn có rất nhiều biến động. Chúng ta vẫn nên đóng chặt cổng phủ thì tốt hơn.”
“Ta hiểu! Cha ngươi cũng đã ra ngoài, xem ra, lần này thật sự là đại sự!” Dương phu nhân cũng là phu nhân nhà gia thế, đối nhân xử thế nhất định hiểu rất rõ.
Cho nên mấy ngày nay Dương gia vẫn luôn đóng chặt cổng phủ, chờ hai cha con Uy Viễn Hầu trở về, Trường Ninh và Dương Phu nhân mới biết được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
“Ông trời ơi! Thái Hậu điên rồi sao? Sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Chuyện mà Dương phu nhân nói, chính là việc Vương thái hậu dùng con cháu Vương gia thay thế hoàng tử. Lúc trước bà ta cũng tìm cách biến Hoàng Thượng trở thành con ruột của mình, nhưng ít nhất Hoàng Thượng cũng thực sự là con cháu nhà tiên đế, thực sự là con cháu Tiêu gia. Nhưng bây giờ bà ta còn dám trà trộn huyết mạch hoàng gia, quả thực không thể tha thứ!
“Nói như vậy, Vương gia quá sai trái rồi!” Làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, Vương gia căn bản đã phạm tội khi quân, lại còn có âm mưu tạo phản, tội càng thêm tội!