Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 146: Chương 146: HỒNG LẠO




"Bộ dáng Ngũ công chúa thật đúng là xinh đẹp, mặt mày này, cùng Quý phi nương nương nhưng là mười phần tương tự đâu." Phó phi ở một bên khen, Đức phi cười khẽ một tiếng: "Hài tử nhỏ như vậy, cũng mất công Phó phi ánh mắt rất tốt."

"Chẳng lẽ Đức phi nương nương cảm thấy bộ dáng Tiểu công chúa không giống Quý phi nương nương? Vậy phải là bộ dáng giống Hoàng thượng?" Phó phi vẫn cười khanh khách, Trần Mạn Nhu ở một bên co rút khóe miệng, bộ dáng giống Hoàng thượng, vậy còn có thể nhìn sao?

Bộ dáng Hoàng thượng thật rất anh tuấn, chính là, đó là anh tuấn! Góc cạnh nên có vẫn phải có, nếu Tiểu công chúa lớn lên cũng là vẻ mặt góc cạnh, vậy nàng vẫn nên bắt đầu chuẩn bị đồ cưới sớm một chút đi, chính là nhìn đồ cưới dày, nữ nhi nhà mình cũng có thể gả ra ngoài.

"Trần mẫu phi, Ngũ muội muội tên gọi là gì?" Đại công chúa ở một bên xem Tiểu công chúa, nghiêng đầu hỏi, Trần Mạn Nhu lắc đầu: "Phụ hoàng ngươi còn chưa có đặt tên, hiện tại ta cũng chỉ kêu nàng là Tiểu ngũ."

"Đại công chúa cùng Ngũ công chúa thật đúng là tỷ muội tình thâm." Đức phi ở một bên lại không âm không dương mở miệng, Trần Mạn Nhu liếc nàng một cái: "Đó là tự nhiên, Đại công chúa cùng Ngũ công chúa là thân tỷ muội, cảm tình hai người các nàng có thể không tốt sao?"

Đức phi hơi nhíu mày: "Sau này, còn thỉnh Đại công chúa chỉ đạo Nhị công chúa chúng ta nhiều hơn, không cầu Nhị công chúa chúng ta hiền đức có tuệ giống Đại công chúa, chỉ cần nàng có thể học được một nửa của Đại công chúa, thiếp cũng cảm thấy mỹ mãn."

Từ khi Lưu phi mất, Nhị công chúa đã được ôm đến nuôi dưỡng bên người Đức phi. Hoàng thượng luôn luôn yêu thương tử nữ, tất nhiên là sẽ không để cho khuê nữ nhà mình treo một tội danh mưu hại hoàng tự trên người, vì thế ngay cả ngọc điệp cũng sửa lại.

Mà Nhị hoàng tử, lại được Phó phi thỉnh cầu, được đưa tới Thừa Càn cung, bất quá, không sửa ngọc điệp. Hoàng thượng chỉ nói, hắn đều có suy tính, lại chưa nói có tính toán gì.

"Đức mẫu phi quá khen, bản cung biết những cái đó, cũng đều là đi theo nhóm ma ma học hỏi, nếu Nhị muội muội muốn học, Đức mẫu phi có thể tìm vài ma ma cho Nhị muội muội." Đại công chúa khéo léo cười nói, sắc mặt Đức phi trầm trầm, cũng không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, những người còn lại cũng đều đến đây, trong tã lót Ngũ công chúa bị nhét không ít vật nhỏ. Đức phi đưa một cái ngọc bội, Phó phi đưa một cái ngọc hoàn, Ngụy phi đưa một cái ngọc khóa phiến, còn lại đều là vật không quá quý trọng.

Thời điểm gần giữa trưa Hoàng thượng mới đến đây, mọi người hành lễ, Đức phi cười duyên nói: "Hoàng thượng thật đúng là yêu thương Ngũ công chúa, ngày sau Ngũ công chúa sẽ là đệ nhất nhân bên trong các công chúa."

Trần Mạn Nhu nhìn nhìn Đại công chúa, trên mặt Đại công chúa thoáng chút không vui. Phó phi ở một bên hoà giải cười nói: "Đức phi tỷ tỷ nói lời này, Hoàng thượng là từ phụ, đối hài tử nào cũng đau sủng? Cũng không phải chỉ yêu thương Ngũ công chúa thôi."

Hoàng thượng nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đức phi: "Nếu ngươi nhàn rỗi không việc gì làm, thì nên quan tâm Nhị công chúa nhiều hơn. Trẫm yêu thương người nào, còn không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân."

Sắc mặt Đức phi nhất thời trắng bệch, vội vàng thỉnh tội: "Thiếp nhất thời nói lỡ, thỉnh Hoàng thượng tha lỗi."

Trần Mạn Nhu lôi kéo cánh tay Tiểu ngũ quơ quơ, tiểu linh đang màu vàng ở trên phát ra thanh âm thanh thúy, Trần Mạn Nhu cười quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, các vị tỷ muội có thể lại đây chúc mừng đầy tháng Tiểu ngũ, cũng là một phen tâm ý. Ngài cũng không nên tức giận, người xem ngài giận, ngay cả Tiểu ngũ cũng bị dọa đâu."

Đại công chúa cũng vội vàng đến đây làm nũng, sắc mặt Hoàng thượng lúc này mới đẹp mắt một ít.

Trần Mạn Nhu lại quay đầu nhìn Đức phi: "Các vị muội muội lại đây, bản cung thực cảm kích, chính là hôm nay bản cung chỉ sợ không thể chiêu đãi các vị muội muội, thời gian không còn sớm, mời chư vị cũng trở về đi."

Đang vẫn là trong hiếu kỳ, ngay cả y phục trên người Ngũ công chúa hôm nay đều là đạm sắc, cho dù Trần Mạn Nhu dám thiết yến, các nàng cũng không có can đảm ăn.

Oanh oanh yến yến đứng dậy cáo từ, Đại công chúa có chút cọ xát, Trần Mạn Nhu cười kéo tay Đại công chúa: "Nếu Đại công chúa không chê, ở lại Chung Túy cung ăn một bữa cơm? Hôm nay Hoàng thượng cũng lưu lại đi, cha và con gái các ngươi cũng nói chuyện một chút."

Ngày thường Đại công chúa ở tại cung điện Tây Tam sở, trừ phi là đến Từ An Cung thỉnh an, nếu không rất ít khi nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không thể thường thường đi xem đi Tây Tam sở, dù sao Đại công chúa cũng đã mười ba, cho nên cha và con gái hai người chưa từng gặp nhau quá nhiều.

Nghe Trần Mạn Nhu an bài như vậy, trên mặt hai người đều lộ ra ý cười, Trần Mạn Nhu cho người bế Ngũ công chúa đi xuống, tự mình nói là muốn đi chuẩn bị ngọ thiện, đem phòng ở để lại cho Hoàng thượng cùng Đại công chúa.

"Mẫu phi, ta khi nào thì mới có thể đi đến trường?" Trần Mạn Nhu vừa ra hậu điện, Tiểu tứ liền theo đến đây, Trần Mạn Nhu đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Sang năm, làm sao vậy? Ngươi muốn đi học?"

"Uh, đi học có người chơi với ta, mẫu phi, ta nhới Đại hoàng huynh." Đôi mắt Tiểu tứ đỏ lên, rúc vào bên người Trần Mạn Nhu nói. Trần Mạn Nhu hiểu rõ, trong cung này người cùng Tiểu tứ có tuổi tương đương, cũng chỉ có Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử.

Trước kia Nhị hoàng tử được Thục phi dạy dỗ, cùng Tiểu tứ cũng không quá thân cận. Mà Tam hoàng tử, lại là thân kiều thịt quý, không nói Từ An lo lắng, cho dù Từ An yên tâm, Trần Mạn Nhu cũng không dám để cho Tiểu tứ cùng Tam hoàng tử tiếp xúc nhiều.

Vì thế, toàn bộ hoàng cung, Tiểu tứ cũng cũng chỉ có thể chơi ở chỗ Đại hoàng tử, Đại hoàng tử làm người đoan chính hữu lễ, lại có kiên nhẫn, cũng không ghét bỏ Tiểu tứ, cho nên huynh đệ hai người cảm tình cũng không tệ. Lúc này Đại hoàng tử mất, Tiểu tứ trở thành một người cô đơn, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút tịch mịch.

"Tiểu tứ nếu muốn tìm người nói chuyện, không bằng dạy muội muội nói chuyện?" Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ nói: "Ngươi xem, muội muội còn nhỏ như vậy, cả ngày chỉ biết khóc nháo, nếu ngươi dạy muội muội nói chuyện, nói không chừng muội muội nói câu đầu tiên là kêu ca ca đâu."

"Thật sự?" Tiểu tứ có chút chần chờ, lúc này hắn đối với muội muội mới sinh ra đã không có nhiều hứng thú lắm, cả ngày không phải ngủ thì là uống sữa, hoặc là gào khóc, lại không thể bồi mình bắt chim nhỏ xem con kiến, còn không có thể bồi mình chọn đồ ăn, càng không thể cùng mình nói chuyện, thật sự là rất không có ý nghĩa.

"Đương nhiên là thật, ngươi kiên nhẫn nhiều chút, chờ thời điểm muội muội lớn như vậy, có thể cùng nói chuyện với ngươi." Trần Mạn Nhu khoa tay múa chân một chút, Tiểu tứ lúc này mới có chút không tình nguyện đáp ứng: "Vậy được rồi, ta mỗi ngày cùng muội muội, chờ muội muội có thể nói, nhất định gọi ca ca trước nhất."

Đối Nguyệt lại đây hồi bẩm ngọ thiện đã chuẩn bị tốt, lúc này Ngũ công chúa đã được vú nương dỗ ngủ, vì thế Trần Mạn Nhu cũng chỉ mang theo Tiểu tứ đi chính điện. Dùng ngọ thiện, Đại công chúa rất có ánh mắt cáo từ, Tiểu tứ cũng trở về ngủ trưa.

Trần Mạn Nhu bưng một ly trà cho Hoàng thượng: "Hai ngày nay khí sắc Hoàng thượng này có chút không tốt, có phải hạ nhân hầu hạ không tận tâm hay không?"

"Không phải." Hoàng thượng nhìn Trần Mạn Nhu, ý bảo nàng ở một bên ngồi xuống, dừng một hồi mới nói tiếp: "Hôm nay, có nhân dâng tấu chương thỉnh cầu lập hậu."

Trần Mạn Nhu kinh ngạc một chút, tính tính ngày, Hoàng hậu mất cũng mới hơn nửa năm, mà Từ Ninh mất cũng mới bốn năm tháng, những triều thần đó, thật đúng là tính thời gian nửa điểm cũng không chậm trễ, vừa ra áo tang đại kỳ, hậu cung cũng đang trống không.

Hoàng thượng thấy Trần Mạn Nhu không nói chuyện, ngón tay ở trên bàn gõ gõ: "Ngươi cảm thấy trẫm có nên lập hậu hay không?"

"Mặc kệ Hoàng thượng lập hay không lập hậu, khẳng định đều có lý do của mình, thiếp không dám xen vào." Trần Mạn Nhu cúi thấp đầu, chậm rãi nói, chuyện này, nàng thực không thể phát biểu ý kiến. Nàng nói Hoàng thượng hẳn là nên lập hậu, như vậy nên lập ai làm hậu? Tuy rằng qua đại áo tang Từ Ninh, nhưng là Hoàng thượng tự xưng là hiếu tử, nếu tương lai có lời đồn đãi, ai phụ trách?

Nàng nói Hoàng thượng không nên lập hậu, vậy dựa vào cái gì không thể lập hậu? Là Trần Mạn Nhu nàng muốn ở hậu cung xưng bá, hay là Trần Mạn Nhu cảm thấy Hoàng thượng hẳn là nên giữ đạo hiếu cho Từ Ninh?

Qua một hồi lâu, Trần Mạn Nhu mới nghe Hoàng thượng cười khẽ một tiếng: "Ngươi trái lại là người cẩn thận, thôi, trẫm biết ngươi khẳng định sẽ không trả lời. Ngươi đã ra tháng, ngày sau này chuyện hậu cung, ngươi để tâm nhiều hơn, trẫm đem phượng ấn giao cho ngươi, ngươi cũng không nên cô phụ tín nhiệm của trẫm."

"Hoàng thượng yên tâm, thiếp nhất định sẽ vì Hoàng thượng quản lý tốt hậu cung." Trần Mạn Nhu vội vàng nói, nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Hoàng thượng, Đại công chúa đã mười ba tuổi, người xem, có nên chọn lựa phò mã trước hay không? Ít hôm nữa công chúa ra hiếu, cũng không quá luống cuống tay chân."

Sau khi định ra, còn chuẩn bị đồ cưới, ít nhất chuẩn bị một hai năm. Cho nên từ khi mười ba tuổi bắt đầu chọn lựa trượng phu tương lai, thật tình không xem như quá sớm.

Hoàng thượng gật gật đầu: "Việc này trẫm đã có tính toán, ngươi ngày thường chiếu cố Đại công chúa nhiều một ít. Mẫu hậu mặc dù có tâm, chính là tuổi cũng đã lơn, trẫm cũng không đành lòng để cho mẫu hậu quá mức cho mệt nhọc."

"Việc này không cần Hoàng thượng dặn dò, thiếp khẳng định là sẽ để ở trong lòng." Trần Mạn Nhu đáp, chỉ cần một ngày Đại công chúa không gả ra ngoài, nàng đều đem Đại công chúa bưng lên cao. Về phần dạy cái gì, cái đó thật tình không cần lo.

Không nói trước sau đã dạy không ít thứ, chỉ nói bên người Đại công chúa còn giữ bầu ngực nương hai giáo dưỡng ma ma, Trần Mạn Nhu căn bản không thể nhúng tay vào vấn đề giáo dưỡng Đại công chúa. Nhiều lắm là làm lão mụ tử, làm tri tâm tỷ tỷ linh tinh.

Như vậy vừa vặn, hai bên đều bớt lo.

Đến tháng sáu, Thiểm Tây bên kia bỗng nhiên truyền đến tin tức, nói là đê vỡ, nước sông tràn bờ. Hoàng thượng bận việc sứt đầu mẻ trán, vừa cho người chuẩn bị cứu tế, vừa muốn phái người điều tra bên đường đê, đỡ phải lại có địa phương khác bị vỡ.

Cứ như vậy quan viên trên triều cũng không tiện nói nói chuyện lập hậu, ai nói thì chính là sâu mọt quốc gia.

Trần Mạn Nhu cho người thỉnh Đại công chúa đến đây: "Thiểm Tây hồng tai, cũng đã mấy ngày, nghe nói bên kia là người chết đói khắp nơi, chúng ta thân là nữ nhân, cũng không thể giống nam nhân đi cứu tai. Nhưng là, cũng là có thể tận lực một chút."

Thấy Đại công chúa không lên tiếng, Trần Mạn Nhu xoa bóp lòng bàn tay nàng nói: "Trang sức linh tinh ngày thường ngươi không dùng, cũng có thể lấy danh nghĩa an ủi mẫu hậu ngươi hiến ra ngoài, chuyện này, ngươi muốn chính miệng nói với Hoàng thượng."

Đại công chúa nháy mắt tỉnh ngộ lại, tràn đầy cảm kích nhìn Trần Mạn Nhu: "Trần mẫu phi đối ta như thế, ta vô cùng cảm kích." Nàng hiện tại không có mẫu hậu, cũng chỉ có thể dựa vào phụ hoàng.

Những thứ này quyên tặng ra ngoài, không chỉ là vì làm rạng rỡ mẫu hậu, làm cho thế nhân quên không được đại nghĩa trước sau, đồng thời cũng là vì chính nàng mà tích lũy thanh danh, lại làm cho Hoàng thượng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, có thể nói là nhất cử tam đắc.

Trần Mạn Nhu nghĩ ra chủ ý như vậy, cũng chắp tay tặng cho nàng, nàng làm sao có thể không cảm động?

"Tốt xấu gì ta cũng vậy nhìn ngươi lớn lên, ngày sau khả không cần phải nói cái gì cảm kích hay không cảm kích." Trần Mạn Nhu cười nói, nàng tự nhiên cũng có tư tâm. Nếu là lúc này nàng đem chủ ý cùng quyên tặng trực tiếp đưa đến trước mặt Hoàng thượng, sẽ dễ dàng làm cho Hoàng thượng nhớ tới trên triều đình dâng tấu chương thỉnh cầu lập hậu, cảm thấy Trần Mạn Nhu nàng là tạo thanh thế cho bản thân.

Thứ hai, chỉ sợ Từ An bên kia cũng sẽ nhìn nàng không vừa mắt, cảm thấy nàng mua danh chuộc tiếng. Thương đánh chim đầu đàn, nàng khả không muốn trở thành người chết trước.

Trọng yếu nhất là, tuy rằng Đại công chúa mở tiền lệ, nhưng là nếu Hoàng thượng có lòng, tất nhiên có thể điều tra ra, người sau lưng ra chủ ý này là ai. Nàng đối Đại công chúa một mảnh tâm ý, cũng khẳng định sẽ không cho không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.