Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 48: Chương 48: KỲ THI XUÂN




Trần Mạn Nhu đứng trong sân trong chốc lát, xoay người vào phòng bưng ly trà trên bàn lên uống hai ngụm, Đối Nguyệt đang bưng khay tiến vào, vội vàng buông khay đoạt ly trà trong tay Trần Mạn Nhu: "Nương nương, nước trà đã lạnh!"

"Ta cũng không phải loại người đi hai bước cũng té xỉu a, không quý giá như vậy." Trần Mạn Nhu bĩu môi, quay người lại, lại đi dạo trong viện. Đối Nguyệt vội vàng đuổi kịp: "Nương nương, ngài đi tới đi lui như vậy, ít nhất đã một canh giờ."

"Ai, ta ngồi không yên a." Trần Mạn Nhu thở dài, xoay người bắt lấy tay Đối Nguyệt: "Ngươi nói, lúc này đã dán thông báo chưa?"

"Nương nương, thông báo buổi trưa mới dán." Khóe miệng Đối Nguyệt co rút, bắt đầu từ nửa tháng trước, Trần Mạn Nhu đã có bộ dạng này, cả ngày đứng ngồi không yên, ngay cả lượng cơm ăn đều ít hơn một nữa so với bình thường.

"Nương nương, nô tỳ đã mang ngọ thiện về." Ở cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm Tẫn Hoan, Trần Mạn Nhu không tâm tình khoát tay: "Ngươi mang để vào phòng trước đi, ta lúc này không có tâm tình đi ăn."

"Nương nương, ngài hoàn toàn không cần lo lắng, lúc Đại thiếu gia mới đi học, đại nho ở Quốc Tử Giám đều tán dương." Tẫn Hoan ý bảo Vi Nhạc cùng Hội Ẩm đem thực hạp mang vào trong phòng trước, sau đó đi đến bên người Trần Mạn Nhu nói: "Ngài phải có lòng tin với Đại thiếu gia. Chờ ngài ăn cơm xong, nói không chừng tin tức Đại thiếu gia đậu trạng nguyên liền truyền tới."

Trần Mạn Nhu đưa tay nhéo mặt Tẫn Hoan: "Ngươi thật giỏi ăn nói, chẳng qua kinh thành nhân tài đông đúc, năm nay không riêng gì Quốc Tử Giám có người tham gia kỳ thi xuân, Sùng Văn quán cũng có hai người tham gia khoa cử đâu."

Sùng Văn Quán là học viện hoàng gia, Quốc Tử Giám là trường bình thường. Bên trong Sùng Văn Quán có hoàng tử hoàng tôn cùng với con cháu đại thần địa vị đặc biệt cao, mà Quốc Tử Giám chỉ có học sinh bình thường. Địa vị Trần gia không cao lắm, cho nên Trần Hoài Cẩn cũng cũng chỉ có thể học tập ở Quốc Tử Giám.

"Nương nương biết hai người kia như thế nào sao? Có thể so sánh cùng Đại thiếu gia nhà chúng ta sao?" Tẫn Hoan thực bát quái hỏi, Trần Mạn Nhu trắng mắt liếc nàng một cái: "Ta làm sao mà biết hai người kia như thế nào? Ta chỉ nghe người khác nói, năm nay Sùng Văn Quán có hai người tham gia khoa cử."

Người trong Sùng Văn Quán thân phận quý trọng, tự nhiên là không cần tham gia khoa cử mới được ra trường, cho nên chuyện hiện tại, thật sự là một tin tức lớn, rất nhiều người nói, cho nên Trần Mạn Nhu mới biết. Nếu Trần Mạn Nhu thật sự là tự mình tìm hiểu ra, vậy có thể trở thành một cái đuôi nhỏ, chờ bị người khác bắt đi.

Trần Mạn Nhu lại đứng trong chốc lát, vòng đến tiểu hoa viên ngắt một đóa hoa, bắt đầu xé cánh hoa, thậm chí còn nói nhỏ, Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan cùng đi qua, chợt nghe Trần Mạn Nhu vừa xé một cánh hoa vừa nói một từ, lặp đi lặp lại, cũng chỉ có ba từ tuần hoàn —— trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.

Hai người đều cảm thấy khóe miệng co rút, liền đứng ở phía sau Trần Mạn Nhu xem nàng xé cánh hoa.

Xé chưa xong một đoá hoa, chỉ thấy Tiểu Hỉ Tử nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: "Nương nương, nương nương..."

Trần Mạn Nhu đưa tay quăng đóa hoa, vội vàng chạy tới: "Kết quả ra sao? Thế nào? Thấy được tên đại ca của ta đi? Hắn có đậu không? Đậu hạng mấy?"

"Đậu..." Tiểu Hỉ Tử có chút thở không nổi, hắn cùng Tiểu Nhạc Tử từ sáng sớm liền xuất cung nhìn hoàng bảng, đứng tại chỗ chờ nửa ngày, rốt cục nhìn thấy hoàng bảng, sau đó một người đi hướng Trần phủ báo tin, một người đi hướng trong cung báo tin.

Từ lúc xuất cung đến bây giờ, ngay cả một chén nước cũng chưa được uống đâu.

Minh tổng quản cũng ở trong sân coi chừng, lúc này mới bưng lại đây một ly trà nhét vào trong tay Tiểu Hỉ Tử, Tiểu Hỉ Tử vội vàng uống xong một chén nước, mới dùng ống tay áo lau lau miệng, sắc mặt vui mừng nói: "Nương nương, đậu! Trần đại thiếu gia đậu thám hoa!"

Trần Mạn Nhu lập tức cười ha hả: "Hảo hảo hảo, hôm nay Chung Túy cung từ trên xuống dưới đều có thưởng! Tiểu Hỉ Tử cùng Tiểu Nhạc Tử lĩnh gấp đôi!" Nói xong, bỗng nhiên đanh mặt hỏi: "Vậy Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn là ai?"

"Trạng Nguyên là một người tên là Vương Thế Trung, tiểu nhân chưa từng nghe qua tên này. Bảng Nhãn là Tô Trường Thanh Tô công tử, là trưởng tử của An quốc công." Tiểu Hỉ Tử lập tức nói, Trần Mạn Nhu hơi hơi nhíu mi, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ được tư liệu nhà An quốc công.

Ngày đó tuyển tú, Trương Uyển Đình đến gần Tô Dung Dung kia, chính là An quốc công gia đích trưởng nữ, ngày đó tuyển tú cũng để lại bài tử, sau lại được chỉ hôn, tin tức của nàng có vẻ lạc hậu, hơn nữa cùng An quốc công gia cũng không có giao tình, cho nên cũng không hỏi thăm chỉ hôn đến nhà ai.

Bởi vì lúc ấy cảm thấy Tô Dung Dung kia lạnh như băng, thoạt nhìn không quá thích tiếp xúc cùng người khác, sau khi tuyển tú trở cũng từng cùng lão thái thái nói qua người này. Lão thái thái nói sự tình trong nhà An quốc công, đương nhiệm An quốc công phu nhân, không phải là mẹ ruột của Tô Dung Dung cùng Tô Trường Thanh, mà là mẹ kế.

Mẹ ruột của Tô Dung Dung thời điểm Tô Trường Thanh sáu tuổi thì đã qua đời, sau đó An quốc công cưới vợ kế. Vợ kế vào cửa hai năm đầu, còn không dám làm gì với Tô Dung Dung cùng Tô Trường Thanh, chờ sau khi sinh hài tử, bắt đầu chậm trễ tỷ đệ Tô Dung Dung.

Tô Dung Dung vừa phải tự bảo vệ mình, vừa phải bảo hộ đệ đệ, thế nên mới dưỡng thành tính tình không dễ tiếp cận, đối với người khác luôn luôn có vài phần cảnh giác.

Trần Mạn Nhu suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chuyện nhà An quốc công cùng chuyện nhà mình không có quan hện, lập tức quay đầu nói với Tẫn Hoan: "Đồ ban thưởng ta cho ngươi chuẩn bị ngươi đã chuẩn bị tốt?"

"Đã chuẩn bị tốt, lập tức sẽ đưa qua?" Tẫn Hoan vội vàng từ trong tay áo rút ra một tờ danh sách, Trần Mạn Nhu lúc trước đã xem qua vài lần, lúc này lại tỉ mỉ nhìn, xác định không có gì sơ hở cùng vượt quá quy cũ, lúc này mới giao cho Minh tổng quản: "Minh tổng quản, ngươi tự mình đi, nhớ rõ khách khí."

Vốn đang muốn nói, để cho hắn không cần đến Trần phủ tự cao tự đại, nhưng lại nghĩ đến biểu hiện xưa nay của Minh tổng quản, liền đem những lời này tỉnh lược đi.

Minh tổng quản lên tiếng, gọi Tiểu Đinh Tử cùng Tiểu Thành Tử tới, để cho hai người bọn họ khiêng thùng, một hàng ba người vội vàng xuất cung.

Trần Mạn Nhu đứng tại chỗ tự mình suy ngẫm lại cười một mình, nữa ngày cũng hoàn hồn. Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan bất đắc dĩ nhìn nhau, Đối Nguyệt tiến lên khẽ đẩy Trần Mạn Nhu một chút: "Nương nương, lúc trước ngài lo lắng nên ăn không ngon, lúc này rốt cục cũng yên tâm, này đồ ăn cũng đã lạnh, ngài ăn cơm trước rồi lại vui vẻ được không?"

"Được a, ngay cả ta cũng dám trêu ghẹo." Trần Mạn Nhu xoay người lại muốn nhéo hai má Đối Nguyệt, Đối Nguyệt vội vàng trốn qua một bên, còn cười trả lời: "Nô tỳ cũng không dám trêu ghẹo nương nương, nô tỳ là làm cho nương nương càng cao hứng đâu."

Hai người đang đùa giỡn, chợt nghe bên ngoài truyền đến thông báo: "Hoàng thượng giá lâm!"

Trần Mạn Nhu vội vàng xoay người, vốn đang cùng Đối Nguyệt cười đùa, cũng không chú ý dưới chân, quýnh lên xoay người, liền giẫm phải váy của mình, mắt thấy sẽ ngã sấp một cái, Đối Nguyệt ở phía sau lo lắng kêu: "Nương nương!"

Tẫn Hoan ở bên kia cũng sốt ruột kêu: "Cẩn thận!"

Trần Mạn Nhu còn không nghĩ xong các ngươi còn sức kêu không bằng chạy nhanh đến đỡ ta, sau đó liền cảm thấy trên eo căng thẳng, trước mắt có một mảnh màu vàng, Trần Mạn Nhu vỗ vỗ ngực thở ra ngụm nói: "Làm thiếp sợ muốn chết, Hoàng thượng, đa tạ ngài, bằng không thiếp đã xui xẻo a."

"Tại sao mỗi lần gặp ngươi ngươi đều muốn ngã sấp xuống?" Hoàng thượng có điểm bất đắc dĩ nói, buông tay ra, thấy Trần Mạn Nhu muốn hành lễ, liền duỗi tay túm cánh tay của nàng: "Được rồi, không cần hành lễ, lát nữa lại ngã sấp xuống ta có thể không đỡ được."

Trần Mạn Nhu ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng chuyển đề tài: "Hoàng thượng, ngài tại sao lại đến đây lúc này? Đã dùng ngọ thiện? Nếu chưa dùng, chỗ thiếp vừa đưa tới, ngài dùng một chút không?"

Hoàng thượng trầm ngâm một chút, thuận thế gật gật đầu: "Vừa vặn trẫm còn chưa dùng, vậy cùng ngươi dùng đi."

Trần Mạn Nhu tính toán trong lòng một chút, cảm thấy phân lệ của mình hẳn là cũng đủ cho mình cùng Hoàng thượng hai người ăn, vì thế lập tức quay đầu phân phó Tẫn Hoan: "Đi đem ngọ thiện mang lên, lại đi ngự thiện phòng lấy một phần canh cùng mấy phần điểm tâm."

Chờ im lặng dùng xong cơm trưa, Hoàng thượng lười biếng ngồi trên mỹ nhân tháp lật xem họa bản Trần Mạn Nhu vẽ trên bàn, xem xong mới cười nói: "Vẽ càng ngày càng tốt, ngày khác vẽ cho trẫm một tấm hoành phi."

"Hoàng thượng chuẩn bị treo ở đâu?" Trần Mạn Nhu một chút cũng không chối từ, nàng cũng biết mình vẽ rất tốt. Hoàng thượng mỉm cười nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Treo Dưỡng Tâm Điện."

"Hoàng thượng ngài nghĩ muốn làm kiểu gì?" Nhãn tình Trần Mạn Nhu sáng lên, mang theo điểm ngượng ngùng hỏi, Dưỡng Tâm Điện là chỗ ở của Hoàng thượng, treo chỗ đó chính là một loại thái độ của Hoàng thượng.

"Tự ngươi nhìn rồi vẽ đi, đúng rồi, chuyện đại ca ngươi đậu thám hoa, ngươi đã biết?" Hoàng thượng hỏi tiếp, Trần Mạn Nhu vui rạo rực gật đầu: "Trước lúc cơm trưa thiếp đã biết, lúc ngài đến, thiếp vừa để cho Minh tổng quản đi Trần phủ ban tặng chút đồ, Hoàng thượng ngài không trách cứ thiếp đi?"

"Không, quả thật nên đưa, quay về trẫm cũng muốn ban thưởng." Hoàng thượng lắc đầu nói, trầm ngâm một chút, gõ hai cái lên bàn: "Trẫm cho ngươi một ân điển, cho ngươi gặp đại ca ngươi?"

"Thật sự?" Nếu nói kinh hỉ lần trước là giả vờ, vậy lúc này là thật kinh hỉ. Trần Mạn Nhu tiến cung từ tháng năm năm trước, đến lúc này, thêm vài ngày nữa là tròn một năm, đừng nói là Trần gia đại ca, nàng ngay tại lúc đón năm mới mới được nhìn thấy Trần gia lão thái thái một chút.

"Tất nhiên là thật, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh." Hoàng thượng đưa tay vỗ vỗ tay Trần Mạn Nhu đang ôm lấy cánh tay của mình, cười nói: "Chọn ngày không bằng làm ngay, hôm nay trẫm liền tuyên hắn tiến cung, ngươi chờ lát nữa hảo hảo cùng đại ca ngươi trò chuyện."

"Nhưng là..." Trần Mạn Nhu có chút sầu mi khổ kiếm, nhìn nhìn Hoàng thượng, mới thấp giọng nói: "Nếu là hôm nay, thiếp vẫn là không gặp, thiếp đã tiến cung, là phi tần của Hoàng thượng, tất nhiên là lấy việc hầu hạ Hoàng thượng làm trọng."

Dừng một chút, Trần Mạn Nhu kiên quyết lắc đầu: "Thiếp không gặp, dù sao thiếp cũng biết tin tức của đại ca."

Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Trần Mạn Nhu trong chốc lát, thấy đôi mắt nàng có chút phiếm hồng, lại cố nén để tươi cười, đưa tay ôm cánh tay mình cũng nhanh một chút, liền thở dài nói: "Vậy ngày mai đi."

"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu sửng sốt một chút, tươi cười trên mặt lập tức trở nên đặc biệt sáng lạn đặc biệt chói mắt, vươn người về phía trước, ba một tiếng, liền hôn lên mặt Hoàng thượng. Sau đó, đột nhiên tỉnh ngộ, mặt hoàn toàn đỏ, giống một tấm lụa đỏ thẫm, cúi đầu, xoắn khăn tay, nửa ngày không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng không có lấy lại tinh thần, sửng sốt trong chốc lát, mới ha ha nở nụ cười đứng dậy, đưa tay xoa xoa đầu Trần Mạn Nhu: "Được rồi, đừng thẹn thùng, không phải lần trước ngươi nói muốn học chơi cờ sao? Đi lấy bàn cờ đến, trẫm dạy ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.