Minh tổng quản được thông báo, vào cửa hành lễ với Trần Mạn Nhu, trên mặt có chút lo lắng phẫn hận: "Nương nương, thời điểm tiểu nhân vừa rồi đi Càn Thanh cung, thấy người của Thành phi bên kia, thời điểm trở về lại gặp người của Đức phi bên kia, các nàng đều đưa điểm tâm đến Càn Thanh cung."
Trần Mạn Nhu ngẩn người, cái này là tranh phong? Dựa theo trình tự bình thường, không phải chờ them một hai ngày, mình chiếm lấy Hoàng thượng năm sáu thiên mới xuất hiện tranh phong sao?
"Chỉ có hai người này?" Suy nghĩ trong chốc lát, Trần Mạn Nhu hỏi, Minh tổng quản gật gật đầu: "Tiểu nhân tìm hiểu từ chỗ Lưu Thành tổng quản, trước khi tiểu nhân đến, chỉ có Thành phi tặng qua, lúc trở về trên đường gặp người của Đức phi bên kia."
Trần Mạn Nhu nhăn mặt nhíu mày, bỏ khung thêu trong tay xuống, bấm ngón tay suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp tốt. Vốn, đưa điểm tâm đến Càn Thanh cung, là chui chỗ trống, Càn Thanh cung luôn luôn không cho phép nữ nhân hậu cung đi qua, ngoại lệ duy nhất cũng chỉ có Hoàng hậu.
Nàng vẫn phái Minh tổng quản đi qua, nhờ tay Lưu Thành đưa vào. Ngay cả cung nữ cũng chưa dám phái, lại không thể tự mình đi qua gặp Hoàng thượng. Nhưng mà, không gặp Hoàng thượng, liền không có biện pháp khống chế thời điểm Hoàng thượng lật bài tử thì lật của người nào.
Chẳng lẽ, lúc này cũng chỉ có thể chờ thiên ý?
Lui về phía sau dựa lưng một chút, Trần Mạn Nhu có chút nhụt chí, tranh thủ tình cảm cũng không phải chuyện đơn giản a.
"Minh tổng quản, đi đem điểm tâm này cũng đưa tới chỗ Hoàng hậu một chút, nói là một phen tâm ý của bản cung." Hữu khí vô lực khoát tay, Trần Mạn Nhu đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn nhìn sắc trời, thời gian cũng không sớm, nếu là Hoàng thượng đêm nay không đến, nàng vẫn nên sớm đi chuẩn bị ngủ đi.
Minh tổng quản ứng tiếng, mang giỏ điểm tâm đi Vĩnh Thọ cung.
Tẫn Hoan thấy vẻ mặt Trần Mạn Nhu mất hứng, tới đây ra chủ ý cho nàng: "Nương nương, không bằng chúng ta phái một người đến phụ cận Càn Thanh cung canh giữ, thấy có người ra Càn Thanh cung, chúng ta liền đi qua chặn lại?"
Trần Mạn Nhu giật nhẹ khóe miệng: "Ngươi theo ta tiến cung cũng đã hai năm, ngươi nói một chút, biện pháp này, vì sao không có người dùng qua?"
Tẫn Hoan giật mình sửng sốt một chút, sau khi cẩn thận suy nghĩ sắc mặt liền trắng một chút. Loại này biện pháp không có khả năng là không có người dùng qua, hiện tại không có người dùng, chỉ có thể nói, từng có người dùng qua, kết cục sau đó, là một hồi chuông cảnh báo cho mọi người còn lại.
"Hậu cung này còn có Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu tồn tại đâu." Trần Mạn Nhu thở dài, kỳ thật lúc này, hậu cung xem như quyền lực chia ba, chẳng qua Dương quý phi được sủng ái như vậy, cũng không có khả năng chia một phần quyền lực, càng không cần nói Trần Mạn Nhu nàng.
"Vậy tối hôm nay..." Tẫn Hoan có chút chần chờ, nàng là không rõ vì sao nương nương nhà mình mấy ngày nay đều tìm cách thỉnh Hoàng thượng đến đây, nhưng nàng biết, nàng chỉ cần giúp đỡ nương nương là được. Nương nương làm như vậy, tất nhiên là có lý do.
"Tối hôm nay cũng không biết..." Trần Mạn Nhu thở dài, còn chưa nói xong, chợt nghe Tiểu Lai Tử thông báo, nói là Lưu Thành tổng quản lại đây. Trần Mạn Nhu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tẫn Hoan, chỉ thấy vẻ mặt Tẫn Hoan vui sướng, trên mặt Trần Mạn Nhu cũng mang theo vui sướng, hai ba bước xuống bậc thang, vừa vặn gặp Lưu Thành.
"Thánh dụ..." Lưu Thành vừa nhìn thấy Trần Mạn Nhu, vẻ mặt cũng lập tức tươi cười, vội vàng đem tin tức đêm nay Hoàng thượng tới nói cho Trần Mạn Nhu. Trần Mạn Nhu cho Lưu Thành một hà bao dày, sau khi tiễn bước Lưu Thành, mới vội vàng đi vào trang điểm.
Thật sự là vui mừng ngoài ý muốn a, xem ra, hai ngày trước cố gắng vẫn hữu dụng.
Bất quá, liên tiếp ba ngày Hoàng thượng đều đến đây, vài ngày còn lại, nên kiềm chế. Trần Mạn Nhu lại bắt tay vào tính toán, thời kỳ rụng trứng là mười ngày, nàng chọn ba ngày tốt nhất, còn lại vài ngày, Hoàng thượng nếu như có thể đến, đó là kiếm thêm cơ hội. Nếu là không thể tới, mình một hai năm nay hao tổn công sức, luôn có thể hoài thai.
Nghĩ, buồn bực lúc trước của Trần Mạn Nhu liền trở thành hư không, dù sao nàng cũng còn trẻ, không tất yếu vì đứa nhỏ mà mỗi ngày sốt ruột. Lúc trước cũng đã nghĩ qua, loại chuyện có hài tử này, là phải xem thiên ý. Chẳng lẽ nàng muốn, có thể lập tức có?
Nàng nói muốn, bất quá là chuẩn bị vì hài tử mà thôi, thời gian còn dài, chuẩn bị càng đầy đủ một chút. Đối với nàng mà nói, cũng không có gì xấu.
Lo lắng lúc trước, lại làm mất tâm tình lạnh nhạt ngày thường, không được không được, về sau phải tỉnh táo.
Trần Mạn Nhu buông xuống tâm tình vội vàng, Hoàng thượng nhìn vào, lại thêm vài phần cảm giác thuần túy, tâm tình cũng không khỏi tốt thêm vài phần. Ngày hôm sau rời giường trước khi vào triều, vung đại thủ, lại cho tiểu tư khố của Trần Mạn Nhu thêm một ít bảo bối.
Trần Mạn Nhu vui rạo rực để cho Tẫn Hoan kiểm kê toàn bộ mang đến khố phòng khóa lại, cái đó đều là nàng lưu lại của cải cho hài tử tương lai, nhất định phải giữ tốt. Thu thập thỏa đáng, mới mang theo Vi Nhạc cùng Hội Ẩm đi thỉnh an Hoàng hậu.
Đối với việc nàng chiếm lấy Hoàng thượng ba ngày, Hoàng hậu cũng không nói thêm cái gì. Hoàng hậu luôn luôn là người thông minh, biết Hoàng thượng hiện tại đang dùng Trần tướng quân, hơn nữa Trần Mạn Nhu bất quá chỉ chiếm lấy Hoàng thượng ba ngày, so sánh với Dương quý phi kia một lần chiếm là hơn nửa tháng, ba ngày hoàn toàn không đáng nhìn.
Ngược lại Đức phi lại chua chát nói vài câu không dễ nghe, Thành phi không âm không dương nhắc tới vài câu, Dương quý phi thường thường nhìn nàng vài lần, còn lại cũng không có gì.
Đến ngày sáu tháng tư, là ngày Nhị hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai. Nhị hoàng tử coi như là được Hoàng thượng yêu thích, cho nên lễ trảo chu, nữ nhân hậu cung trên căn bản đều đi. Cũng có không ít tông thất phu nhân, rất náo nhiệt. Đến buổi trưa, Thục phi cho người ôm Nhị hoàng tử ra, đặt trên thảm đỏ ở trong sân, để cho Nhị hoàng tử bắt đồ ở phía trên.
Nhị hoàng tử trắng noãn nộn nộn, mặc đồ màu đỏ, ngồi ở trên thảm lông ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hướng Thục phi cười, Trần Mạn Nhu bảo đảm, lúc này mười phi tử thì có tám đều sờ sờ bụng mình.
"Ngoan, bảo bối, bắt một cái con thích." Thục phi cười ôn hòa, nửa ngồi xổm một bên dẫn dắt Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tùy tay bắt một quyển sách ở bên cạnh, sau đó lại bò đến bên cạnh cây cung, ôm cây cung lên.
Bên cạnh lập tức có người khen: "Chúc mừng Thục phi nương nương, chúc mừng Thục phi nương nương, Nhị hoàng tử điện hạ ngày sau nhất định là văn võ song toàn."
Có người mở đầu, kế tiếp chính là một mảnh thanh âm chúc mừng. Thục phi cười dịu dàng, ôm Nhị hoàng tử nói: "Quá khen, hắn còn là tiểu hài tử, làm sao có thể khoa trương như vậy, bản cung cũng chỉ ngóng trông hắn kiện khang khỏe mạnh, còn lại cũng không cầu gì nhiều."
Hoàng hậu bên cạnh hơi hơi cau mày, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe thông báo nói là Hoàng thượng đến đây. Mọi người vội vàng thỉnh an Hoàng thượng. Hoàng thượng cười tiến vào, đi đến bên người Thục phi sờ sờ hai má Nhị hoàng tử: "Con ta không tệ! Ngày sau định có thể vì trẫm phân ưu!"
Vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Nương nương, nương nương, ngài làm sao vậy?"
Hoàng thượng, Hoàng hậu, cùng với Thục phi, đều có chút không vui quay đầu nhìn. Chỉ thấy Hồ phi té xỉu, cung nữ của nàng đang đứng ở phía sau lo lắng nửa đỡ nữa ôm nàng. Hoàng hậu vội vàng lên tiếng phân phó nói: "Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi tuyên ngự y, hai người các ngươi trước tiên đem Hồ phi nâng dậy đi đến ngồi vào một bên chờ."
Thục phi cúi đầu sửa sang lại áo Nhị hoàng tử một chút, hạ mi mắt đem ngoan lệ chợt lóe trong mắt che khuất. Lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt quan tâm phân phó nói: "Sắc mặt Hồ phi có chút tái nhợt, nhanh đi nấu một bát canh lại đây."
Trần Mạn Nhu nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Thục phi, lại nghiêng đầu nhìn Hồ phi đã được đỡ đến trên ghế, chỉ thấy lông mi nàng hơi hơi giật giật. Cung nữ bên người nàng lại là người thông minh, lập tức nói: "Tạ Thục phi nương nương, chính là, nương nương nhà ta ban đầu có chút không thoải mái, ngự y nói, tốt nhất không cần ăn đồ đại bổ."
Thục phi cười khẽ một tiếng: "Một khi đã như vậy, vậy không cần chuẩn bị canh."
Hoàng hậu không nói chuyện, hiện trường liền im lặng. Một lát sau, Hoàng thượng bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngự y đâu? Tại sao còn chưa tới? Lưu Thành, ngươi đi thúc giục!"
Dương quý phi sắc mặt khẽ biến, một Hồ phi nho nhỏ, cư nhiên có thể làm cho Hoàng thượng phái Lưu Thành đi qua, Hồ phi này, xem ra, bản sự cũng không nhỏ. Hơn nữa, phản ứng này... Dương quý phi lại quay đầu nhìn Thục phi, chỉ thấy Thục phi cúi đầu đùa nghịch nút thắt trên quần áo Nhị hoàng tử, cũng không nhìn người khác.
Không bao lâu ngự y cứ tới đây, còn không có mở miệng, Hoàng thượng liền trực tiếp ngăn cản hắn: "Miễn lễ, ngươi nhanh nhìn xem Hồ phi."
Ngự y lập tức đến bên người Hồ phi bắt mạch, trong chốc lát, sắc mặt thoải mái, mang theo mấy phần tươi cười, xoay người hành lễ với Hoàng thượng: "Chúc mừng Hoàng thượng, Hồ phi nương nương có hỉ mạch, đã mang thai một tháng rưỡi."
"Hảo, thưởng!" Hoàng thượng sửng sốt một chút, lập tức vui sướng nói, vừa vặn Hồ phi chậm rì rì tỉnh lại, thấy mọi người đều tạ ơn, còn có chút mê mang nghi hoặc: "Thiếp làm sao vậy? Hoàng thượng? Thiếp gặp qua Hoàng thượng..."
"Ái phi mau mau đứng lên, ngươi hiện tại hoài thai, không cần đa lễ." Hoàng thượng vội vàng đưa tay giữ chặt Hồ phi, Hồ phi nhìn nhìn Hoàng thượng, lại cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, vẻ mặt không dám tin: "Hoàng thượng, ngài, ngài nói..."
"Ha ha, ái phi quả thật là mang thai hài tử, hài tử này thật đúng là phúc tinh, hôm nay trên triều vừa truyền đến tin tức biên quan đại thắng, ái phi liền cho trẫm một cái kinh hỉ thật to, ban thưởng!" Nói xong, quay đầu nhìn Hoàng hậu: "Tử Đồng, ngươi xem..."
"Hoàng thượng, nếu Hồ phi tốt như vậy, không bằng, đem phân vị tăng lên một chút?" Hoàng hậu cười nói, thốt ra lời này, toàn trường yên tĩnh, Hàn uyển nghi nhìn chằm chằm Hồ phi ánh mắt đều sắp bốc hỏa. Mọi người đều cùng nhau tiến cung, Hồ phi lại cố tình hai năm thăng hai cấp, đây là vận cứt chó gì!
Chính là Đức phi, cũng thập phần bất mãn trừng mắt liếc Hồ phi một cái, lúc nàng vừa mới tiến cung đã là tứ phi chi nhất, lúc ấy nàng kiêu ngạo rất nhiều a. Nhưng hiện tại, bị tiện nhân Trần Mạn Nhu kia đè ép, ai bảo Trần gia chính được trọng dụng đâu? Nhưng nếu còn bị Hồ thị này đè ép, vậy rất không có thiên lý!
Mặc kệ mọi người ghen tị cũng tốt, phẫn hận cũng thế, Hoàng hậu nói cũng không phải là lời chắc chắn, mọi người đều đang chờ Hoàng thượng tỏ thái độ đâu. Sắc mặt Hồ phi ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, thẹn thùng nhìn Hoàng thượng: "Thiếp có thể vì Hoàng thượng sinh nhi dục nữ, cũng đã là ân điển lớn nhất, cũng không cầu ban thưởng cái gì."
Nói xong, ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn nhìn Thục phi: "Huống chi, thiếp không dám giành trước thanh danh, Thục phi tỷ tỷ vì Hoàng thượng sinh dục Nhị hoàng tử, còn bắt đầu hầu hạ Hoàng thượng sớm hơn thiếp, còn không có thăng phân vị, thiếp lại không dám lĩnh phần thưởng này."
Ý tứ lời này coi như sâu, Thục phi xém chút không giữ vững tươi cười ôn hòa nhu uyển trên mặt, ném cho Hồ phi một ánh mắt như tiểu đao, lập tức lại cúi đầu.