Mã tiệp dư hiện tại cùng Vương tiệp dư, Đinh tiệp dư ngụ ở sườn điện Hàm Phúc cung, Hàm Phúc cung cũng không có nhất cung chi chủ (người đứng đầu một cung). Mà hiện tại Mã tiệp dư nếu đã mang thai, không thể không có một phi tần chủ vị chiếu khán. Nhưng phi tử địa vị cao đều đã có cung điện, không thể để cho một phi tử vì một Tiệp dư mà chuyển nhà, cho nên chỉ có thể là Mã tiệp dư thiên cung.
Lời của Hoàng hậu vừa nói ra, chợt nghe Thục phi cười nói: "Không biết Mã tiệp dư muốn chuyển đến trong cung người nào?"
"Chuyện này ta muốn cùng vài người các ngươi thương lượng một chút, xem ai có khả năng chiếu cố." Tầm mắt Hoàng hậu từ trên người vài người các nàng đảo qua, hơi thâm ý nói: "Mã tiệp dư hoài thai hoàng tự, mặc kệ đến chỗ của ai, đều phải hảo hảo chiếu cố mới đúng."
Trần Mạn Nhu đem lời nói của Hoàng hậu lăn qua lộn lại suy nghĩ vài lần, chỉ nói Mã tiệp dư hoài thai hoàng tự, để cho nhất cung chi chủ đừng chậm trễ, lại chưa nói, sau khi hài tử sinh ra sẽ để cho nhất cung chi chủ nuôi dưỡng, xem ra, hài tử đi về đâu, còn chưa có quyết định.
Nói cách khác, ngươi gánh chịu trách nhiệm chiếu cố phụ nữ có thai, hài tử trong bụng phụ nữ có thai kia lại không nhất định sẽ thuộc về ngươi, vụ mua bán này thật có chút lỗ vốn. Không riêng gì Trần Mạn Nhu phân biệt rõ ràng ý tứ này, Thục phi lúc này liền cười nói: "Thiếp thực cũng muốn vì Hoàng hậu nương nương phân ưu, chính là thân mình thiếu lúc này cũng cồng kềnh hơn, chỉ sợ sẽ sơ sót Mã tiệp dư."
"Lời này của Thục phi cũng không đúng, chiếu cố Mã tiệp dư là chuyện của mọi người trong cung, ngươi chỉ cần mở miệng, đừng để cho Mã tiệp dư bị người khác ám toán là được, cũng không phải là để cho ngươi bên ngươi hầu hạ Mã tiệp dư, thân mình ngươi cồng kềnh nhưng cũng không ngu ngốc thì có cái gì gây trở ngại? Ngay cả thỉnh an đều có thể ngày ngày đều lại đây đâu, như vậy ngay cả nói một câu cũng không có khí lực đi."
Dương quý phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Thục phi nói, hài tử là bảo bối, phương thuốc sinh hài tử cũng là bảo bối, nhưng mẹ hài tử là củ khoai lang phỏng tay. Ai có thể thập phần khẳng định, đứa nhỏ này nhất định sẽ an an toàn toàn sinh ra?
Chính Dương quý phi nàng, cũng không thể bảo trụ hài tử của mình, Mã tiệp dư một cung phi ngũ phẩm nho nhỏ, người ghen tị nàng có thể mang thai cũng không phải ít, phi tần muốn ra tay đối phó chèn ép nàng cũng không phải không có, ai cũng không muốn có nguy hiểm.
Dương quý phi cũng không muốn cho Mã tiệp dư tức giận, nói tiếp: "Huống hồ, Thục phi hoài thai hài tử, Dực Khôn cung tất nhiên là được Thục phi chỉnh lý rất tốt, thật thích hợp cho phụ nữ có thai ở, bất quá là nhiều thêm một miệng ăn, chẳng lẽ Thục phi keo kiệt ngay cả một ngụm cơm đều không muốn cho? A, bản cung kém chút đã quên, Mã tiệp dư cũng có phân lệ, ngay cả một ngụm cơm cũng không cần Thục phi cho đâu."
Mã tiệp dư phản ứng cũng không chậm, Dương quý phi vừa nói xong, nàng lập tức liền phản ứng lại. Thục phi nếu đã mang thai, vậy Dực Khôn cung của nàng tất nhiên đã được chỉnh lý thành tường đồng vách sắt, yêu ma quỷ quái tuyệt đối sẽ không có.
"Thục phi nương nương là người ôn hòa thiện lương, nếu thiếp được đến Dực Khôn cung Thục phi nương nương, nghĩ hẳn có thể chiếu cố rất tốt thai nhi trong bụng." Mã tiệp dư yêu kiều tươi cười đứng dậy, tính hành lễ với Thục phi.
Mặt Thục phi nhất thời trắng bệch, ôm bụng ôi một tiếng, cung nữ phía sau nàng vội vàng hô: "Nương nương, ngài làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Ngay cả Hoàng hậu ở trên, cũng thân thiết nhìn Thục phi hỏi: "Thục phi làm sao vậy? Nếu thân mình không thoải mái, nhanh chóng trở về đi, bản cung tuyên ngự y đến Dực Khôn cung của ngươi, ngươi hiện tại hoài thai hài tử, vạn vạn không thể có nửa điểm sai lầm."
Thục phi hơn nữa ngày mới hoãn lại, khoát tay nói: "Thiếp vô sự, chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm, lúc này đã bắt đầu nhúc nhích." Bụng Thục phi lúc này đã lộ rõ, vẻ mặt Thục phi ôn hòa vuốt bụng dừng trong chốc lát, mới cười lắc đầu nói: "Hoàng hậu nương nương, thiếp không phải không cho được Mã tiệp dư một ngụm cơm, chính là nương nương cũng biết, người mang thai a, sợ nhất là chấn kinh."
Hoàng hậu ánh mắt lóe lóe, cười đáp: "Quả thật như thế, sơ ý một chút, hài tử trong bụng sẽ nguy hiểm."
"Thiếp hoài thai, thêm nửa năm là sẽ sinh, khi đó, hài tử của Mã tiệp dư bất quá cũng được bảy tám tháng, nữ nhân sinh sản, là huyết tinh dày đặc, vạn nhất đến lúc đó làm Mã tiệp dư bị kinh hãi thì làm sao bây giờ?" Thục phi tiếp tục ôn nhu nói, nhìn qua Mã tiệp dư, lại hỏi: "Chẳng lẽ, đến lúc đó Mã tiệp dư thiên cung thêm một lần? Chính là, sinh đứa nhỏ, nói là mười tháng, thới gian chính xác thì không nói được, vạn nhất gặp phải, đến lúc đó Mã tiệp dư bị kinh hãi, vậy nên do ai phụ trách?"
Nói xong, lại quay đầu nói với Dương quý phi: "Quý phi nương nương cũng là hảo tâm, chẳng qua đến lúc đó Mã tiệp dư chấn kinh dẫn đến khó sinh, vậy nhất định là sẽ bảo trụ tiểu hoàng tử, dù sao cũng là hoàng tự, chẳng qua còn người lớn..."
Sắc mặt Mã tiệp dư lập tức tái nhợt, sắc mặt Dương quý phi không thay đổi, móng ngón tay đang cầm khăn tay, lại bỗng nhiên trắng bạch. Trần Mạn Nhu ỷ vào mình đời này có thị lực cực cao, thuận tiện đem việc Dương quý phi tức giận nhìn nhất thanh nhị sở.
"Nếu chỗ Thục phi nương nương không có khả năng, thiếp vẫn là không đi quấy rầy." Mã tiệp dư nói rất nhanh. Ánh mắt Dương quý phi đảo qua, liền bắt gặp ánh mắt Trần Mạn Nhu, ngẩn ra, lập tức cười nói: "Nếu Thục phi không có khả năng, thiếp thấy, Trần phi cũng rất tốt a."
"Thiếp? Thiếp không thể được." Trần Mạn Nhu vội vàng xua tay, trực tiếp cự tuyệt, nàng không giống như Thục phi, có thể tìm được một cái cớ thực hoàn mỹ. Dù sao tuổi nàng cũng không lớn, liền nương vào lý do này: "Thiếp còn nhỏ tuổi, vừa rồi Đức phi tỷ tỷ còn nói thiếp quá hoạt bát đâu, Chung Túy cung của thiếp, ngày ngày đều là nhảy dây xúc cúc, vạn nhất va chạm Tiệp dư nương nương, chẳng phải là tội rất lớn?"
Dương quý phi đang muốn nói chuyện, Trần Mạn Nhu nói tiếp: "Cũng không thể không cho thiếp làm những việc kia, thiếp đang ở thời điểm cao thêm đâu, nếu không vận động, ngày sau không cao nữa." Nói xong, vui vẻ rạo rực nhìn Hoàng hậu: "Nương nương, thiếp đang muốn cùng người nói chuyện này đâu, hiện tại thiếp lại cao thêm, nương nương có thể cho thiếp lĩnh thêm một ít vải vóc hay không?"
Nói xong, còn kéo ống tay áo mình cho Hoàng hậu xem, tay áo quả nhiên là ngắn một chút, tuy rằng không nhìn kỹ thì nhìn không ra.
"Uh, quay về ta cho người ban thưởng cho ngươi thêm một ít vải vóc." Hoàng hậu cười gật gật đầu, lại nhìn Dương quý phi, thoáng mang theo trách cứ nói: "Trần phi tuổi còn nhỏ, ngươi để cho Mã tiệp dư đi qua, rốt cuộc là ai chiếu cố ai?"
Dương quý phi ở trước mặt Hoàng hậu vênh váo tự đắc đã bao nhiêu năm, lúc này lại đánh mất mặt mũi, tức muốn xanh mặt, may mắn công lực đủ thâm hậu, giây lát liền cười nói: "Vừa rồi thiếp thấy Trần phi muội muội vẻ mặt chờ đợi, còn tưởng rằng Trần phi muội muội nguyện ý chiếu cố Mã tiệp dư đâu."
Lời này lập tức kéo không ít cừu hận cho Trần Mạn Nhu, mọi người đều suy nghĩ biện pháp khước từ chuyện này, ngươi vẻ mặt chờ đợi là chờ muốn xem kịch vui sao? Hay là muốn nhìn một chút coi là ai xui xẻo?
"Quý phi nương nương ngài thật là thần kỳ, thiếp cũng không nhìn ra ý tứ biểu lộ trên mặt người khác, chỉ có thể nhìn ra mọi người đang cười hay là đang khóc." Trần Mạn Nhu vẻ mặt bội phục nhìn Dương quý phi: "Ngài vừa rồi là đang cười, cái này ta nhìn chính xác mà."
Dương quý phi bị nghẹn, ở trên khóe miệng Hoàng hậu vểnh vểnh lên, chậm rãi nói: "Dương quý phi hôm nay nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ là muốn chiếu cố Mã tiệp dư? Bản cung nhớ rõ Dương quý phi thời gian trước vừa rớt một hài tử đi? Hài tử của Mã tiệp dư đến rất đúng lúc a, không bằng Mã tiệp dư đi qua Cảnh Nhân cung, chính là nể mặt hài tử, Dương quý phi nhất định sẽ thành tâm đối đãi ngươi.
Dương quý phi há mồm muốn nói, Hoàng hậu lại không cho nàng cơ hội: "Dương quý phi không tiện chối từ, ngươi luôn luôn là người thiện lương, bản cung thương ngươi vừa mất một hài tử, mới đem Mã tiệp dư đưa đến chỗ ngươi, ngươi cũng đừng để cho bản cung thất vọng."
Dương quý phi chớp mắt, lập tức ôm ngực nói: "Thiếp cảm tạ Hoàng hậu nương nương một lòng thương hại, chẳng qua thân mình thiếp yếu đuối, từ khi mất đi hài tử, luôn có chút không thoải mái. Trong bụng Mã tiệp dư là hoàng tự, vạn nhất bị thiếp nhiễm bệnh..."
"Cái này còn không dễ sao?" Hoàng hậu thoáng nhíu mày, cười nói: "Mã tiệp dư là ở trong sườn điện, cùng chính điện của ngươi có một khoảng cách, ngươi đã lo lắng nàng bị nhiễm bệnh, thì đừng cho nàng đi qua hầu hạ, chỉ để cho nàng sống ở sườn điện dưỡng thai."
Dương quý phi còn muốn nói chuyện, Hoàng hậu khẽ nhíu mày, không hờn giận: "Như thế nào, Dương quý phi đối với quyết định của bản cung có điều bất mãn?"
Cho dù Dương quý phi thực sự được sủng ái, thậm chí ở thời điểm thỉnh an thỉnh an thường thường có thể đến muộn một hai lần, thời điểm nói chuyện cũng không cho Hoàng hậu mặt mũi, thời điểm Hoàng hậu dùng giọng điệu loại này, vẫn không dám phản bác, còn phải cảm kích Hoàng hậu có ý tốt, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện đứng dậy tạ ơn: "Thiếp không dám, đa tạ Hoàng hậu nương nương thông cảm."
"Ngươi giữ vững bổn phận của mình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm." Hoàng hậu nhìn Dương quý phi nói, lập tức đem tầm mắt chuyển tới trên người Mã tiệp dư: "Ngươi hôm nay trở về liền thiên cung đi. Nếu đã hoài thai, cung nữ bên người cung nữ cũng tăng thêm một người đi, quay về bản cung cho tạp dịch phòng đem người đưa qua."
Mã tiệp dư vội vàng cảm tạ ân điển, lại đi đến chỗ Dương quý phi nói làm phiền chiếu cố đủ loại, Trần Mạn Nhu không kiên nhẫn nghe, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Thành phi đi đến Chung Túy cung của, quay đầu, chỉ thấy Thành phi đang bất mãn nhìn Lưu phi.
Lưu phi ngược lại không chú ý Thành phi, chỉ cười chuyển động vòng tay trên cổ tay, nhận thấy ánh mắt Trần Mạn Nhu, nghiêng đầu cười nói: "Trần phi muội muội nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ là trên mặt ta có cái gì?"
"Không phải, chỉ là ta nhìn thấy Lưu phi tỷ tỷ hôm nay hình như mang trang sức mới." Trần Mạn Nhu cười nói: "Thật xinh đẹp, thật giống ong mật."
"Ngươi nói cái này a, cái này cũng không phải mới." Lưu phi đưa tay sờ sờ cây trâm kia, cười khanh khách nói: "Đây là thời điểm năm mới, Hoàng hậu nương nương ban thưởng xuống, ta rất là thích, liền coi như bảo bối, bây giờ mới lấy ra mang."
"Nga." Trần Mạn Nhu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói nhỏ cùng Lưu phi một phen cây trâm rất đẹp linh tinh, chờ Hoàng hậu không kiên nhẫn tuyên bố giải tán, mới đứng dậy hồi Chung Túy cung.
Không bao lâu, Hoàng hậu cho ngưởi đưa vải vóc tới, một ít màu hồng nhạt, một ít màu vàng nhạt, còn có một ít màu lam, đều thập phần xinh đẹp đáng yêu.
Trần Mạn Nhu tự mình vẽ bản vẽ hai bộ quần áo, cùng Tẫn Hoan Đối Nguyệt cùng nhau bắt đầu may quần áo. Nữ nhân không chê quần áo nhiều, nhất là nàng đang đúng độ tuổi vóc dáng còn có thể cao thêm.