Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 197: Chương 197: PHÒ MÃ




Về phần Hoàng thượng nói với Từ An thái hậu như thế nào, Trần Mạn Nhu một chút cũng không quan tâm, dù sao, hiện tại Đại công chúa cũng không đi thỉnh an Từ An thái hậu trước tiên, mỗi ngày tới Vĩnh Thọ cung thỉnh an trước, sau đó lại đi theo Trần Mạn Nhu đi Từ An cung.

Về phần Chu Lệ Dung bên kia, Trần Mạn Nhu hiện tại lại không lo lắng. Hoàng thượng mở kim khẩu, nói là muốn Trần Mạn Nhu tẩy trừ Tây Tam sở, vậy tùy ý đem động tác nhỏ Chu gia bày ra vài cái, còn sợ Đại công chúa không thất vọng đau khổ?

Đại công chúa cũng không phải thật ngốc, quả nhiên sẽ không một chút cũng không biết tính tóan của Chu gia. Chính là, tiên hậu đã tạ thế, trên đời này, trừ bỏ Hoàng thượng cùng Từ An thái hậu, cũng chỉ có Chu gia cùng nàng thân cận nhất. Lúc ấy tiên hậu còn tại thế, Chu gia cũng thường xuyên có người tiến cung thỉnh an. Đại công chúa nhất thời tưởng niệm cảm tình mẫu hậu, liền toàn bộ phóng tới Chu gia.

Vì thế, đối với động tác nhỏ của Chu gia, chỉ cần không phải quá phận, Đại công chúa cũng là xem như không phát hiện. Nhưng là, Đại công chúa cũng có điểm mấu chốt.

Trần Mạn Nhu trong chuyện lần này, thu hoạch lợi ích chỉ có ba kiện, một là thời gian Thái hậu sinh bệnh lại dài thêm một chút, Trần Mạn Nhu có thời gian gần hai tháng không cần đi thỉnh an. Hai là Chu phi bị cấm chừng, Đường chiêu dung bị lệnh cưỡng chế đi sao chép kinh phật. Ba là số lần Đại công chúa đến Vĩnh Thọ cung càng nhiều chút, quan hệ cùng Tiểu tứ cũng từ từ dịu đi.

Đại công chúa tuy rằng chỉ là công chúa, nhưng là Đại công chúa thâm thụ Hoàng thượng sủng ái, ngày sau còn có thể gả cho người không tệ, coi như là một cỗ trợ lực. Đương nhiên, cho dù là không thành trợ lực, ngày sau cũng đừng thành chướng ngại vật là được.

Năm nay vạn thọ tiết bởi vì Từ An thái hậu bệnh, cho nên Hoàng thượng cũng không cho làm lớn. Thường thường thản nhiên qua mùa đông, ra tháng ba kỳ thi mùa xuân. Đại công chúa cũng được tin tức, biết tướng công tương lai của mình khả năng sẽ trong một đám thí sinh chọn lựa ra, cho nên, càng tiếp cận kỳ thi mùa xuân, nàng lại càng khẩn trương.

Trần Mạn Nhu không thể không an ủi hai câu: "Đại công chúa cũng không cần quá lo lắng, không ít thế gia đệ tử đều là chướng mắt kỳ thi mùa xuân này. Phụ hoàng ngươi cũng tuyệt đối sẽ không chọn người ngươi chướng mắt."

Sắc mặt Đại công chúa đỏ bừng, hờn dỗi xoay thân mình: "Mẫu hậu rất xấu rồi, ta mới không phải lo lắng chuyện này! Nữ nhi là muốn, qua một tháng nữa chính là sinh nhật Tứ đệ, đến lúc đó nữ nhi muốn chuẩn bị lễ vật gì mới được."

"Hắn là tiểu hài tử, qua sinh nhật cái gì! Ngươi có cái kia tâm ý là được." Trần Mạn Nhu cười nói, cho Lập Xuân cầm điểm tâm lại đây, sau đó bóp nát ném tới hồ nước, nhìn cá vàng phía dưới tranh nhau lội tới tranh điểm tâm ăn, Trần Mạn Nhu nhịn không được loan loan khóe môi, mật ít ruồi nhiều a.

Nhìn nhìn sắc trời cũng không sớm, Trần Mạn Nhu liền đứng dậy nói phải đi về, Đại công chúa hành lễ, nhìn theo Trần Mạn Nhu đi ra đình, lại xoay người nhìn ao nhỏ bắt đầu phát ngốc.

Rất nhanh, kỳ thi mùa xuân đã xong. Hoàng thượng cố ý cầm danh sách tiến sĩ trước nhị giáp lại đây cho Trần Mạn Nhu xem, bất quá, chọn lựa phò mã cho Đại công chúa không chỉ phải có học thức là được, ít nhất, phải nuôi sống nổi Đại công chúa.

Trần Mạn Nhu cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ từ chối nói thân mình không thoải mái. Lập Xuân các nàng thông minh, lập tức đi thỉnh Lý ngự y. Đồ vật bên người Trần Mạn Nhu, đều là Lập Xuân các nàng quản lý, cho nên nàng nhóm cũng biết, nguyệt sự của Trần Mạn Nhu đã một tháng không có tới.

Quả nhiên, Sau khi Lý ngự y xem mạch, nói Trần Mạn Nhu đã có thai hơn một tháng.

Hoàng thượng mừng rỡ, lúc này liền ban cho một đống đồ vật. Nhìn sắc mặt Trần Mạn Nhu hơi mỏi mệt, lại vội vàng dặn dò Trần Mạn Nhu chú ý nghỉ ngơi, chuyện khác không cần quá mức lo lắng. Trần Mạn Nhu lúc này đã đem chuyện chọn lựa phò mã cho Đại công chúa chối từ, Hoàng thượng cũng không thèm để ý, hắn đối cảm tình của Hoàng hậu mình cùng Đại công chúa vẫn rất hiểu.

Nếu là Hoàng hậu lúc này bỗng nhiên đối với hôn sự của Đại công chúa nhiệt tâm lên, đó mới là có quỷ đâu.

Vì thế, Trần Mạn Nhu bắt đầu tự mình dưỡng thai. Cung vụ, nàng cố ý xin chỉ thị Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ xuống khẩu dụ, phân cho đám người Đức phi. Huệ phi cũng muốn an thai, cho nên cũng không có đến lĩnh nhận chức vụ.

Tháng năm nguyên bản nên tiến hành tuyển tú, nhưng Hoàng thượng hạ thánh chỉ, một là Thái hậu bệnh thể chưa lành, hai là Hoàng hậu thân mình không khoẻ, ba là trong cung không có người đủ tư cách chủ trì, cho nên lần này tuyển tú liền ngừng.

Cuối tháng năm, Hoàng thượng chỉ hôn cho Cửu vương gia, chỉ là một đích ấu nữ nội các học sĩ Ngụy gia. Đến tháng sáu, lại chỉ hôn cho Đại công chúa, chỉ là trưởng tử Giang Nam Tạ gia, Tạ gia là thế gia đại tộc, trưởng tử Tạ gia thuở nhỏ lại có danh hiệu tiểu thần đồng, mười hai tuổi đã là tài tử ưu tú nhất Giang Nam.

Thân phận như vậy, đủ để xứng đôi với Đại công chúa.

Mà Đại công chúa đối trưởng tử Tạ gia cũng thực vừa lòng, hoan hoan hỉ hỉ mà bắt đầu đợi gả.

Kế tiếp là Huệ phi sinh đứa nhỏ, Trần Mạn Nhu cũng không có đi tọa trấn, nàng lần này mang thai không phải quá tốt, so với Tiểu tứ cùng Tiểu ngũ năm đó vất vả hơn nhiều, cơ hồ là ăn cái gì phun cái đó, trên người hiện tại bắt đầu có chút phù thũng, hành tẩu rất không dễ dàng.

Vì thế Hoàng thượng đã ban lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể đi quấy rầy Hoàng hậu. Liền ngay cả Từ An thái hậu lành bệnh, Hoàng thượng cũng nói, tạm thời ngừng Hoàng hậu thỉnh an, chỉ để cho Hoàng hậu chuyên tâm dưỡng thai. Cho nên, một phi tử sinh hài tử, thực không tất yếu làm cho Trần Mạn Nhu đi qua.

Huệ phi sinh hết một ngày, lại sinh tiểu công chúa. Bởi vì tiểu công chúa sinh vào tháng bảy, lại là nữ hài tử, cho nên Từ An bên kia ban thưởng tương đối bạc. Hoàng thượng bên kia dựa theo phân lệ, ai cũng nhìn không ra Hoàng thượng đối với tiểu công chúa là thích hay là không thích.

Trần Mạn Nhu ban thưởng cũng theo quy củ, cũng không xuất sắc chỗ nào. Chờ người đưa ban thưởng rời đi, Trần Mạn Nhu mới cười nhạo một tiếng, Huệ phi lần này, ước chừng rất thất vọng đi?

Từ sớm mình đã nói qua, vị trí quý phi đã muốn thật lâu cũng chưa người, lúc ấy, ánh mắt Huệ phi thực sáng. Chỉ tiếc, trời không chìu lòng người, chờ đợi lâu như vậy, lại sinh một tiểu công chúa.

"Nương nương, Tứ điện hạ lại đây thỉnh an." Lập Xuân xốc rèm cửa tiến vào, cười khanh khách hồi bẩm, Trần Mạn Nhu vội vàng ý bảo Lập Xuân đem người tiến vào. Tiểu tứ năm trước đã tròn tám tuổi, dựa theo quy củ đã chuyển đến Nam Tam sở Thấm Lan điện ở lại.

Tiểu tứ vào cửa, hành lễ trước, sau đó lại nhìn bụng Trần Mạn Nhu: "Mẫu hậu, đệ đệ hôm nay còn ngoan đi? Có nháo ngài hay không?"

"Không có, ngươi hôm nay tại sao tan học sớm như vậy?" Trần Mạn Nhu đem điểm tâm đưa cho Tiểu tứ, sau đó nghi hoặc hỏi, Tiểu tứ cắn một nửa điểm tâm, sau khi nuốt xuống mới trả lời: "Hôm nay tiên sinh giảng bài đề bài tập, đang giảng bài, của ta đã nói xong."

Đang nói, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng la của Tiểu ngũ: "Mẫu hậu, mẫu hậu, ca ca lại đây sao? Ta muốn cùng ca ca đi ra đi chơi!"

Trần Mạn Nhu quay đầu nhìn Tiểu tứ, Tiểu tứ cười đứng dậy, đem Tiểu Ngũ vọt vào cửa chặn lại, chính là một tiểu hài tử chín tuổi ôm một tiểu hài tử bốn tuổi, thấy thế nào cũng nguy hiểm, các ma ma cung nữ chung quanh đều là vẻ mặt khẩn trương hộ ở chung quanh Tiểu tứ Tiểu ngũ.

"Ca ca, ngày hôm qua ngươi còn nói mang ta đi chơi đâu, chúng ta mau đi đi." Ánh mắt Tiểu ngũ lượng tinh tinh nhìn Tiểu tứ, ôm cổ Tiểu tứ nói, Tiểu tứ kéo Tiểu ngũ đến trước nhuyễn tháp đem người thả xuống: "Nhiệm vụ hôm nay ngươi đã hoàn thành?"

Tiểu ngũ lập tức nắm ngón tay không hé răng, Tiểu tứ điểm điểm trán nàng: "Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, về sau đệ đệ có thể không thích ngươi nga."

"Ai nói!" Tiểu ngũ lập tức mất hứng, lắc lắc thân mình từ dưới kháng bàn túm ra một quyển sách: "Ta mới sẽ không hoàn thành nhiệm vụ đâu, ca ca ngươi chờ, ta đọc sách xong chúng ta lại đi chơi."

Nói xong, đưa tay sờ sờ bụng Trần Mạn Nhu: "Đệ đệ, ngươi lúc này có tỉnh không? Nhanh tỉnh lại, tỷ tỷ cho ngươi học bài nga."

Vẻ mặt nhỏ kia, còn thật sự nghiêm túc, Trần Mạn Nhu nhìn buồn cười nhịn không được. Cũng không biết Tiểu ngũ nhìn ra cái gì, dù sao một lát sau, Tiểu ngũ rất là đứng đắn gật đầu: "Uh, ngươi đã tỉnh lại, vậy còn thật sự nghe tỷ tỷ học bài, như vậy sau khi ngươi mới có thể thập phần thông minh, thông minh giống như ca ca, biết không?"

Tiểu tứ cũng nhịn không được ở một bên cười, thấy Tiểu ngũ quay đầu nhìn hắn, Tiểu tứ vội vàng gật đầu: "Uh, đúng, đệ đệ muốn nghe tỷ tỷ mới đúng."

Tiểu ngũ lúc này mới cao hứng, cầm sách bắt đầu từng chữ từng chữ đọc lên. Nàng nhận chữ cũng không phải quá nhiều, có chỗ không biết, liền quay đầu hỏi Tiểu tứ, Tiểu tứ không chỉ day nàng đọc như thế nào, trái lại giải thích ý tứ cho nàng, huynh muội hai người ngươi tới ta đi, cũng là nói vui vẻ.

Sau lại thấy Trần Mạn Nhu sắc mặt mỏi mệt, Tiểu tứ vội vàng mang theo Tiểu ngũ đi chơi đùa giỡn. Trần Mạn Nhu cho người đi theo hai người bọn họ, còn mình lại là hồi nội thất nghỉ ngơi.

Kết quả, vừa ngủ nửa canh giờ, đã bị Lập Xuân đánh thức, vài người Lập Xuân Lập Hạ chung quanh sắc mặt đều có chút không thế nào tốt. Trần Mạn Nhu cảm thấy kinh ngạc, vừa cho người hầu hạ mặc y phục, vừa hỏi: "Làm sao vậy? Nhưng là xảy ra chuyện gì?"

"Nương nương, Tứ điện hạ cùng Ngũ công chúa..." Lập Xuân có chút chần chờ, Trần Mạn Nhu vừa nghe cùng Tiểu tứ Tiểu ngũ có liên quan, lập tức nóng nảy: "Rốt cuộc sao lại thế này? Nhưng là Tiểu tứ Tiểu ngũ đụng chạm vào?"

"Không đúng không đúng, nương nương ngài đừng nóng vội, Tứ điện hạ cùng Ngũ công chúa lúc này đang ở trong chính điện chờ đâu, vẫn chưa bị thương." Lập Xuân vội vàng nói, nhìn sắc mặt Trần Mạn Nhu bình tĩnh trở lại, mới nói tiếp: "Vừa rồi Tứ điện hạ mang theo Ngũ công chúa đi Ngự Hoa viên chơi đùa, vừa vặn gặp Đường chiêu dung."

"Sau đó đâu?" Trần Mạn Nhu nhăn mặt nhíu mày, Đường chiêu dung rất không thích Tiểu tứ Tiểu ngũ, cái này Trần Mạn Nhu rất rõ ràng. Bất quá, Tiểu tứ là đích tử, Tiểu ngũ là đích nữ, Đường chiêu dung hiện tại bất quá là một tam phẩm chiêu dung, nhìn thấy Tiểu tứ Tiểu ngũ còn phải hành lễ, Trần Mạn Nhu tất nhiên là sẽ không bất kể nàng có thích Tiểu tứ Tiểu ngũ hay không.

"Đường chiêu dung lúc trước dưỡng một con mèo nhỏ, con mèo nhỏ kia màu trắng. Hôm nay Đường chiêu dung mang theo con mèo nhỏ kia đi ra, con mèo nhỏ kia ghé vào bên cạnh trụ hành lang bạch ngọc, Ngũ công chúa nhất thời không nhìn thấy, cùng Tứ hoàng tử ngoạn nháo, chạy vài bước, trong lúc vô tình liền dẫm đuôi mèo."

Lập Xuân nói tiếp, Trần Mạn Nhu lại khẩn trương: "Con mèo kia cào Tiểu ngũ? Có xướt da? Kêu ngự y chưa?"

"Nương nương ngài đừng nóng vội, Ngũ công chúa vẫn chưa bị thương." Lập Xuân vội vàng an ủi, nói hai ba câu đem chuyện còn lại nói xong: "Lúc ấy Đường chiêu dung đang ở một bên lan can, nghe thấy mèo kêu, quay đầu vừa thấy là Ngũ công chúa, liền lập tức nhào qua cản một chút, con mèo kia cào đến mu bàn tay Đường chiêu dung, Ngũ công chúa vẫn chưa bị thương, Tứ điện hạ cũng không có gặp chuyện không may."

"Ngươi nói, Đường chiêu dung nhào qua chặn Tiểu ngũ, sau đó con mèo kia cào tay Đường chiêu dung?" Trần Mạn Nhu hỏi lại một lần, Lập Xuân gật gật đầu.

Chỉ cần không phải Tiểu ngũ bị thương, Trần Mạn Nhu an tâm. Vì thế không nhanh không chậm cho Lập Đông tiếp tục hầu hạ nàng mặc y phục, trang điểm cho tốt. Chờ thu thập thỏa đáng, lúc này mới đi ra cửa chính điện.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ân hừ, về sau Đại công chúa hạnh phúc hay không hạnh phúc chúng ta sẽ không quản, nàng chung quy là người gả ra ngoài ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.