Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 50: Chương 50: TẤN VỊ




"Hoàng thượng, thử bộ quần áo này xem, lúc này đã sang tháng năm, một thời gian nữa là đến mùa hè, ta liền nghĩ làm cho Hoàng thượng một cái áo khoác." Hoàng hậu vừa nói, vừa lấy một bộ quần áo cho Hoàng thượng thử, Hoàng thượng buông quyển sách trong tay, đứng dậy giơ tay để cho Hoàng hận thay quần áo cho hắn.

"Hơi chật, ta sửa một chút." Hoàng hậu đưa tay kéo tay áo, thuận miệng nói, hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo trở lại, lại hỏi: "Thêm vài ngày nữa là yến tiệc đầy tháng Nhị hoàng tử, Hoàng thượng muốn bổ sung thêm gì không?"

"Cứ tính theo quy cách của hoàng tử bình thường là được." Hoàng thượng suy nghĩ trong chốc lát nói, hài tử mới một tháng, hắn cũng không tiện ban thưởng danh tự, hiện tại chỉ có thể dựa theo thứ tự kêu Nhị hoàng tử.

"Ban thưởng chỗ Thục phi, ngươi tăng thêm vài phần." Dừng trong chốc lát, Hoàng thượng lại bổ sung một câu. Hoàng hậu gật gật đầu, cười nói: "Hơn một tháng nữa, Hoàng thượng lại có thêm một hoàng tử."

Hoàng thượng hiểu được Hoàng hậu nói đến Mã tiệp dư chỗ Dương quý phi, biểu tình trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ cười kéo Hoàng hậu ngồi xuống bên người: "Hài tử có nhiều hơn nữa, không đều phải gọi ngươi một tiếng mẫu hậu sao? Ngươi dạy Hoằng Văn rất tốt, rất có công lao, trẫm còn phải đa tạ ngươi đâu."

"Hoàng thượng nói gì vậy." Mặt Hoàng hậu đỏ lên, hơi thẹn thùng nói: "Ta là thê tử Hoàng Thượng cưới hỏi đàng hoàng, vì Hoàng thượng quản lý hậu cung, dạy dỗ hài tử, đây không phải là việc nên làm sao? Sao dám nhận một tiếng đa tạ của Hoàng thượng? Hoàng thượng muốn cùng ta khách khí sao?"

"Ha ha, không thấy ngoại." Hoàng thượng cười vỗ vỗ tay Hoàng hậu, lại nâng tay đem tóc mai Hoàng hậu vén tới sau lỗ tai: "Tử Đồng của trẫm, luôn luôn thông minh hào phóng, trẫm có thê tử như thế, may mắn cỡ nào a."

Màu đỏ trên mặt Hoàng hậu càng thêm rực rỡ, càng có vẻ kiều diễm như hoa, ngón tay Hoàng thượng trên gò má phủi nhẹ hai cái, nghiêng đầu hôn khóe môi Hoàng hậu: "Tử Đồng gần đây càng ngày càng đẹp, dùng vật gì tốt?"

"Vật gì tốt, còn không phải phấn lúc trước Hoàng thượng đưa tới?" Nói đến cái này, trong lòng Hoàng hậu càng ngọt như ăn mật, phấn kia là cống phẩm Giang Nam, hàng năm cũng chỉ có mấy hộp, Hoàng thượng đem toàn bộ số lượng năm nay đưa đến đây, chỗ Dương quý phi ngay cả nữa hộp cũng không có!

"Ban đầu thấy màu phấn kia rất hợp với màu da của Tử Đồng, bây giờ nhìn thấy, trẫm quả nhiên thật tinh mắt." Hoàng thượng ôm Hoàng hậu cười cợt trong chốc lát, chờ giữa trưa, Đại hoàng tử cùng Đại công chúa đến đây dùng ngọ thiện, hắn ở Vĩnh Thọ cung ngủ trưa, buổi chiều mới tính hồi Càn Thanh cung.

Hoàng hậu vừa hầu hạ hắn mặc quần áo, vừa cười nói: "Có một việc muốn thương lượng cùng với Hoàng thượng, lúc giữa trưa quên nói."

"Chuyện gì?" Hoàng thượng không chút để ý hỏi, Hoàng hậu đeo tốt hà bao cho hắn, mới ngẩng đầu nhìn hắn hồi đáp: "Thục phi lần này sinh Tiểu hoàng tử, Hoàng thượng xem có phải thăng phân vị cho Thục phi một chút? Còn có Mã tiệp dư, mắt thấy cũng sắp sinh."

Hoàng thượng nhăn mặt nhíu mày, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Thục phi cùng Mã tiệp dư tạm thời không nên cử động, đem phân vị của Trần phi cùng Hồ chiêu nghi đề thăng một chút là được."

Hoàng hậu giật giật ánh mắt, cười đáp: "Ta đã biết, không bằng phong Trần phi làm Huệ phi? Dù sao Thục phi cũng vừa sinh hài tử, không nên vượt qua nàng đi. Hồ chiêu nghi phong Hồ phi đi, sau khi thăng phân vị, người xem có nên thiên cung hay không?"

"Không cần, để cho các nàng ở chỗ ban đầu đi." Hoàng thượng vỗ vỗ ống tay áo, nhấc chân đi ra ngoài điện: "Phân vị của Trần phi, tốt nhất là làm xong trước tháng sáu, một thời gian nữa, Trần tướng quân cũng đã trở lại."

"Thiếp hiểu." Hoàng hậu ở phía sau hành lễ với Hoàng thượng, nhìn hắn đi ra ngoài, mới hơi hơi thở dài. Vọng Hương ở một bên đỡ tay Hoàng hậu, hơi nghi hoặc hỏi: "Nương nương, ngài tại sao lại tự mình đề cập đến chuyện này? Thục phi sinh một hoàng tử, nếu lại nhắc đến phân vị của nàng, vạn nhất nàng cùng Dương quý phi..."

"Nói đến phân vị của nàng, nàng mới có thể đấu cùng Dương quý phi." Hoàng hậu hơi mỏi mệt khoát tay: "Huống hồ, nếu ta không đề cập tới chuyện này, người khác cũng muốn làm thay, Hoàng thượng đăng cơ bốn năm, dưới gối lại chỉ có Đại hoàng tử là con trai, vị ở Từ An cung đã sớm sốt ruột."

Huống hồ, Hoàng thượng sủng ái Dương quý phi, tuy nói lúc trước Hoàng thượng để cho Mã tiệp dư đi Cảnh Nhân cung, nhưng vẫn chưa tỏ thái độ chính xác hài tử trong bụng Mã tiệp dư sẽ ôm cho ai nuôi, vạn nhất Dương quý phi muốn dẫn lửa thiêu thân đâu?

Còn không bằng trước nâng Thục phi lên võ đài để đấu cùng Dương quý phi, như vậy mình chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được. Hiện tại Hoàng thượng lại không đáp ứng thăng phân vị Thục phi, vậy hài tử của Mã tiệp dư, càng không thể đưa cho Dương quý phi.

"Vậy Trần phi cùng Hồ chiêu nghi?" Vọng Hương lại hỏi, Hoàng hậu cười cười nói: "Trần phi thật ra không cần quá để ý, nàng tuổi còn nhỏ, bản cung thấy, cũng không giống như biết quyến rũ nam nhân, cả ngày chỉ vui chơi giải trí. Lần này ước chừng là nhìn phân lượng Thám hoa lang đại ca nàng, hơn nữa Trần gia đã sắp trở lại, Hoàng thượng cho Trần gia mặt mũi."

Còn có là lần trước Trần gia làm ‘một văn điếm’ kia, nàng đã nghe Hoàng thượng nói qua, lần này Hoàng thượng coi như là thưởng cho Trần phi một lần. Một nha đầu còn chưa hiểu chuyện, mình vẫn không cần để vào mắt. Huống hồ, Trần phi hiện tại thăng phân vị, kỳ thật cũng không phải một chuyện xấu.

Phía trước nàng có Thục phi đã sinh đứa nhỏ lại không tăng phân vị, phía sau còn có Lưu phi lão nhân tư lịch thâm hậu, ở giữa còn có Đức phi từ lúc nàng tiến cung liền không hơp nhau. Phân vị thăng lên, phỏng chừng Trần phi cũng không dễ chịu lắm.

Chẳng qua, mình cũng không đồng tình nhiều. Trần phi nếu đã tiến cung, phải làm tốt chuẩn bị để trở thành quân cờ. Hoàng Thượng nhìn mặt mũi Trần gia, xem phân lượng hai chủ ý kia, nguyện ý cho nàng nở mặt, đây là khoan dung hào phóng.

Về phần nàng có thể bảo vệ ân thưởng này hay không, phải xem bản sự của nàng.

Chằng qua Hồ chiêu nghi kia...

Vọng Hương còn muốn nói gì đó, Hoàng hậu lại khoát tay: "Được rồi, ngươi đi đem sổ sách lấy lại đây, bản cung làm việc một lát."

"Đến khố phòng đem cái bình phong hoàng lê mộc lấy ra, đưa đến chỗ Thục phi." Nghĩ nghĩ, Hoàng hậu lại công đạo nói.

Hoàng hậu hành động rất nhanh, cùng Hoàng thượng thương lượng chuyện tăng lên phân vị, ngày hôm sau thời điểm mọi người thỉnh an, nàng liền tuyên bố tin tức này, tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Trần Mạn Nhu cùng Hồ chiêu nghi.

Nếu là nói cho Thục phi thăng phân vị, ngược lại các nàng không sợ hãi nha, dù sao Thục phi cũng là lão nhân trong cung, lúc này lại sinh hoàng tử, ngày thường Hoàng thượng tuy rằng không sủng ái Thục phi giống như Dương quý phi, một tháng tổng cộng cũng đi qua năm sáu lần.

Nhưng mà không nghĩ tới, Thục phi sinh hài tử ngược lại không thăng phân vị, nhưng Trần Mạn Nhu nha đầu lừa đảo này được lợi ích. Còn có Hồ chiêu nghi kia, không phải là có gương mặt đẹp sao?

"Chúc mừng Trần phi, nga, không, hiện tại đã là Huệ phi." Dương Quý Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Mạn Nhu nói: "Thật không nghĩ tới Huệ phi có thủ đoạn tốt như vậy, Thục phi muội muội vừa sinh hài tử, lại không thể đề thăng phân vị."

"Quý phi nương nương, lời ngài nói không hiểu rõ, chuyện thăng phân vị, không phải Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương định đoạt sao? Ta có thủ đoạn có thể thăng phân vị sao?" Trần Mạn Nhu trong lòng tuy rằng cũng thập phần kinh ngạc, nhưng bị Dương quý phi nói đến đỉnh đầu, tự nhiên cũng không muốn nén giận.

Dương quý phi trừng mắt liếc Trần Mạn Nhu một cái, cười nhạo nói: "Đừng tưởng rằng ngươi dùng Hoàng..." Dựa vào cái gì Trần Mạn Nhu tiện nhân này vừa mới tiến cung một năm có thể tăng lên phân vị? Nàng là sinh đứa nhỏ hay là cứu giá? Hoàng thượng sủng ái nàng sao?

"Dương quý phi." Hoàng hậu quát một tiếng, quay đầu nhìn những người khác: "Nữ nhân hậu cung vốn chính là hầu hạ Hoàng thượng, người nào hầu hạ tốt, tự nhiên sẽ tăng lên phân vị, thời gian các ngươi ở trong cung cũng không ngắn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình suy nghĩ trong lòng một phen!"

Thấy Dương quý phi không nói, Hoàng hậu lại đi dặn dò Hồ chiêu nghi: "Hồ phi, nay Hoàng thượng yêu mến, để cho bản cung tăng lên phân vị của ngươi, ngươi nên càng dụng tâm hầu hạ Hoàng thượng mới đúng."

Chờ Hồ chiêu nghi ứng tiếng, Hoàng hậu mới nói thêm: "Ngươi vừa mới tiến cung một năm, liền từ chiêu nghi thăng thành phi, bản cung lo lắng ngươi không thích ứng, cho nên để cho Vương tu nghi chuyển đến ở chỗ của ngươi, các ngươi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Hồ chiêu nghi cười hành lễ với Hoàng hậu, xoay người nhìn Vương tu nghi, hành bán lễ: "Vương muội muội, ngày sau xin chỉ điểm nhiều hơn."

"Hồ phi khách khí." Vương tu nghi vội vàng đứng dậy trả lại đại lễ, Hoàng hậu nhìn nhìn Hồ chiêu nghi, ánh mắt trầm trầm.

Bên này Trần Mạn Nhu đảo mắt nhìn thấy sắc mặt Lưu phi cứng ngắc trong nháy mắt, vô thanh vô thức thở dài một hơi, tuy nói Lưu phi ban đầu là ôm tâm tư liên minh mà đến, nhưng qua thời gian dài như vậy, coi như là có thể nói chuyện được, trong cung này có thể tìm được người nói chuyện được cũng không dễ dàng. Ngày sau, ước chừng còn muốn tìm Lưu phi nói chuyện, có chút khó khăn.

Chuyện phong phi này, không phải nói miệng là xong, Trần Mạn Nhu hồi Chung Túy cung, đem kim sách bảo ấn ban đầu mình được nhận lấy ra, nộp lên trên cho Hoàng hậu, sau đó Hoàng hậu một lần nữa ban cho nàng một người đối chứng.

Huệ phi là phi tử chính nhị phẩm, còn có điển lễ một sắc phong, nhưng vì sắp tới là yến tiệc đầy tháng Nhị hoàng tử, cho nên điển lễ sắc phong Trần Mạn Nhu phải dời lại.

Trần Mạn Nhu đi tham gia tiệc đầy tháng Nhị hoàng tử, cẩn thận xem xét sắc mặt Thục phi, thấy thần sắc nàng như thường, giống như hoàn toàn không ngại bản thân không tăng phân vị, ngược lại giống như Trần Mạn Nhu tăng phân vị, thậm chí ngay cả Đức phi châm ngòi cũng không tiếp chiêu, chỉ cười chúc mừng Trần Mạn Nhu.

Nàng càng không để ý như thế này, Trần Mạn Nhu lại càng khẩn trương. Phải biết rằng, nữ nhân hậu cung, không người nào không cần phân vị. Huống chi Thục phi vừa sinh hài tử, lòng tràn đầy ý nghĩ cao hơn người khác một cái đầu, kết quả là bị gõ một gậy, tâm tình như thế nào cũng đoán được.

"Thục phi tỷ tỷ khách khí, thời gian ta vào cung còn ngắn ngủi, ngày sau phải dựa vào tỷ tỷ chỉ điểm đâu." Trần Mạn Nhu vội vàng hành lễ với Thục phi, Thục phi đưa tay đỡ Trần Mạn Nhu: "Chúng ta vốn là tỷ muội cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, tự nhiên phải giúp đỡ, muội muội không nên khách khí."

"Ngươi coi người ta là tỷ muội, người ta không nhất định sẽ coi trọng ngươi đâu." Đức phi ở một bên không âm không dương hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thục phi: "Thục phi tỷ tỷ, có vài người a, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi đừng tùy tiện coi như tỷ muội ruột."

Trần Mạn Nhu cũng gật gật đầu: "Đức phi nói đúng, người này nha, khó thấy rõ ràng nhất, trưởng nho nhỏ ốm yếu, nói không chừng sức lại lớn vô cùng đâu. Trưởng kiều kiều nhược nhược, cũng nói không chừng là tâm địa rắn rết."

Nói xong, ánh mắt còn cố ý vô tình nhìn qua Đức phi vài lần, dù sao nàng hiện tại cũng là Huệ phi, tuy rằng chưa có kim sách, nhưng cũng là Hoàng hậu chính miệng nói ra, Đức phi cũng không thể làm gì nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.