"Tiện tỳ!" Theo thanh âm quát mắng, một ly trà bay theo xuống dưới, vừa vặn đập vào trán cung nữ đang quỳ trên đất, nháy mắt liền có máu chảy xuống. Cung nữ kia cả người phát run, cũng không dám hé răng, chỉ nằm úp sấp tại chỗ liên tục dập đầu.
Thục phi ở tại chỗ vòng vo hai vòng, đưa tay chỉ cung nữ kia: "Tha xuống cho bản cung! Tạm thời không thể để cho nàng chết, chỗ Hoàng hậu bên kia, bản cung tự mình đi thỉnh tội."
Nàng nói xong, có hai bà tử lại đây, đem cung nữ kia trực tiếp kéo đứng lên lôi ra bên ngoài. Thục phi oán hận cầm lấy cái chén trên bàn trà nhấp hai ngụm, dài thở dài một hơi: "Bản cung cũng không nên quá tin tưởng lão bất tử kia!"
"Nương nương, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Cho dù không phải ngài phân phó, nhưng mà, Vân Thư dù sao cũng là đại cung nữ của ngài..." Một cung nữ tiến lên đỡ Thục phi một phen, Thục phi nhíu mày, một lát sau mới nói: "Có thể làm sao bây giờ? Hoàng hậu là người thông minh, Lưu Quang ngu như lợn kia đã không hoàn thành, nói vậy bên Huệ phi cũng đã tẩy thoát hiềm nghi."
"Bản cung thật không nghĩ tới, Huệ phi nhìn ngốc muốn chết, cư nhiên còn giấu một chiêu như vậy!" Vẻ mặt Thục phi phẫn hận, đưa tay đập bàn một cái, trên tay lập tức xuất hiện một mảnh hồng, cung nữ kia vội vàng kéo tay nàng qua xoa nhẹ vài cái: "Nương nương, ngài đừng lấy bản thân mình ra đùa giỡn. Ngươi sinh dục Nhị hoàng tử, hiện tại chỉ cần đem tội danh đều chối hết, ngài nhất định sẽ không có việc gì."
Thục phi thở dài dựa vào đến nhuyễn điếm: "Bản cung tự nhiên sẽ không có việc gì, kia Vân Thư rõ ràng là bị bản cung răn dạy, sau đó lòng mang khó chịu, lúc này mới làm ra chuyện này hãm hại bản cung, bản cung cũng từng nghĩ tới việc mưu hại Hồ phi. Hơn nữa, bản cung cũng có con, hại Hồ phi đối bản cung có chỗ gì tốt?"
Cung nữ kia cười gật đầu đáp: "Nương nương nói đúng, chuyện này nguyên bản cùng nương nương không có liên quan."
Thục phi ngẩng đầu nhìn nhìn bên ngoài, đứng dậy nói: "Thay quần áo cho bản cung, hiện tại bản cung phải đi chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh tội." Cung nữ kia vội vàng tìm một bộ y phục mộc mạc cho Thục phi, hầu hạ Thục phi thay đổi y phục, lại cho người giải Vân Thư lên, đoàn người đi hướng Vĩnh Thọ cung.
Hoàng hậu nương nương nghe thấy thông báo, ánh mắt lóe lóe, cười khẽ một tiếng: "Nàng biết rất nhanh, bản cung bất quá cũng vừa điều tra rõ ràng, còn chưa kịp nói cùng Hoàng thượng, nàng liền vội vàng lại đây thỉnh tội."
"Nương nương, bằng không, chúng ta không gặp? Trực tiếp mời Hoàng thượng trở về?" Vọng Hương ở bên lại đây đem sách trong tay Hoàng hậu để qua một bên, mấy người Vụ Diêu lại đây trang điểm một lần nữa cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu lắc đầu: "Không, chúng ta sẽ gặp, xem Thục phi nói cái gì. Lần trước Hoàng thượng xem mặt mũi hài tử trong bụng nàng, có thể tha nàng, lần này, phỏng chừng cũng sẽ không nghiêm trị."
"Vì sao sẽ không nghiêm trị? Hồ phi không phải mang thai hài tử sao, còn có Huệ phi..." Vụ Diêu có chút khó hiểu, Hoàng hậu cười nhạo một tiếng: "Hồ phi cùng hài tử của nàng không phải không có việc gì sao? Huệ phi bất quá cũng là bị vu hãm một chút, cũng không có bị thương tổn gì. Con nối dòng của Hoàng thượng rất thưa thớt, nàng lại là mẹ đẻ Nhị hoàng tử, xử trí nàng, Nhị hoàng tử làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn ôm qua Dương quý phi?"
Dựa theo lệ thường, hài tử không có mẹ đẻ chỉ có thể đứng tại chỗ hoặc hướng lên trên, tuyệt đối không có khả năng đi xuống dưới. Thật giống như Hoàng hậu nàng, nếu một ngày không còn tồn tại, vậy Đại hoàng tử tuyệt đối không có khả năng để cho một phi tử nuôi dưỡng, hoặc là Hoàng thượng một lần nữa lập hậu, hoặc là tạm thời để Thái hậu trông nom một đoạn thời gian, chờ Đại hoàng tử không còn nhỏ, có cuộc sống của bản than mình.
Cho nên nếu Thục phi không còn, hài tử của nàng cũng chỉ có thể là đưa đến bên người Dương quý phi, hoặc là bên người Hoàng hậu. Hoàng hậu lúc này tuyệt đối sẽ không muốn, mà Dương quý phi, Hoàng hậu cũng tuyệt đối sẽ không cho.
Hơn nữa, Thục phi lúc này cũng không thể hàng vị, bên trong tứ phi, đã có hai người là mới đi lên, nếu Thục phi lại bị biếm xuống, vậy mất mặt không riêng một mình Thục phi, mà còn có Hoàng hậu nàng.
Đến lúc đó mọi người chỉ biết, mọi người tiềm để không được lòng Hoàng thượng, hoặc là Hoàng hậu năm đó áp chế quá độc ác, hoặc là Hoàng hậu khôngquản lý tốt. Thế giới này, nam nhân tại nữ nhân cùng phạm một sai lầm, gánh vác trách nhiệm vĩnh viễn đều là nữ nhân.
Hoàng hậu không phải kẻ ngốc, tuyệt đối không muốn đem Thục phi hàng vị xuống, để cho vị trí tứ phi không có một tiềm để lão nhân nào. Mặt khác còn có một nguyên nhân, tứ phi nhẹ nhàng, thì phải là trên tứ phi chỉ còn lại có quý phi cùng hoàng hậu, vậy chẳng phải là nói, quý phi sắp so được với hoàng hậu sao?
Hoàng hậu rộng lượng là một chuyện, nhưng thực sự để cho người khác giẫm lên đầu, cũng tuyệt đối sẽ không cam nguyện.
Bất quá những tâm tư đó, Hoàng hậu khẳng định sẽ không nói với người khác. Chờ trang điểm xong, Vụ Diêu đỡ tay đi ra, chỉ thấy Thục phi đang ngồi ở hạ thủ, có một cung nữ đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt.
Thục phi thấy Hoàng hậu đi ra, đôi mắt đỏ lên, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thiếp gặp qua Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Nói xong, bùm một tiếng quỳ xuống: "Thiếp tới để thỉnh tội, thiếp quản dưới không nghiêm, tiện tỳ này cư nhiên lấy danh nghĩa thiếp bày mưu hại Hồ phi vu hãm Huệ phi, thật sự là tội ác tày trời, thiếp biết mình không có tư cách xử trí, liền mang nàng lại đây, còn thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội."
Hoàng hậu hơi nhíu mày: "Nàng lấy danh nghĩa ngươi mưu hại Hồ phi vu hãm Huệ phi?"
"Là, Nhị hoàng tử mấy ngày nay bị chút cảm lạnh, thiếp vội vàng chiếu khán Nhị hoàng tử, liền sơ sót quản thúc những người dưới, tiện tỳ này lúc trước bởi vì thiếp từng phạt nàng, cho nên đối với thiếp ghi hận trong lòng, muốn đem chuyện này đổ lên trên người thiếp, còn thỉnh Hoàng hậu nương nương phân minh."
Thục phi hành đại lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không quan tâm, chỉ quay đầu nhìn cung nữ kia: "Ngươi tên là gì? Đem chuyện ngươi đã làm nhất nhất nói ra."
"Nô tỳ tên là Vân Thư, nguyên bản là nhị đẳng cung nữ bên người Thục phi nương nương. Cách đây vài ngày, Thục phi nương nương để cho nô tỳ chiếu khán Nhị hoàng tử, nô tỳ giữa chừng đã ngủ quên, làm cho Nhị hoàng tử bị cảm lạnh, Thục phi nương nương phạt nô tỳ quỳ một ngày, nô tỳ đối với Thục phi nương nương lòng mang oán hận, cho nên mới làm loại chuyện này, muốn cho Thục phi nương nương gánh chịu tội danh."
Vân Thư nhận mệnh nói: "Đầu tiên nô tỳ trộm một món trang sức của Thục phi nương nương, sau đó chờ thời điểm đồng hương của nô tỳ là Quý Hỉ công công xuất cung, nhờ hắn bán đi, hơn nữa lừa hắn nói trang sức đó là Thục phi nương nương thưởng. Đồng thời, nô tỳ vụng trộm đưa cho Quý Hỉ công công một bản vẽ, để cho hắn lại đi tiệm trang sức làm một cây tram co nô tỳ."
"Quý Hỉ là đương sai ở ngoại điện, không có gặp qua Huệ phi nương nương, càng không biết Huệ phi nương nương cũng có một cây trâm như vậy, liền giúp đỡ nô tỳ làm một cái đồng dạng." Ở trong cung, trang sức của chủ tử, cung nữ không thể làm một cái đồng dạng, trừ phi là ở trên ban thưởng xuống.
Vân Thư tiếp tục nói: "Sau đó, nô tỳ lại đi Dịch Đình cung tìm một tiểu cung nữ, hứa hẹn ngày sau nhất định sẽ nhờ Thục phi nương nương đem nàng qua, đến chỗ Thục phi nương nương làm đương sai, sau đó đưa cho nàng cầm cây trâm đi tìm Hồ phi nương nương."
"Thật ra nô tỳ cũng không muốn hại Hồ phi nương nương, thỉnh Hoàng hậu nương nương minh giám!" Nói xong, đột nhiên Vân Thư dập đầu hô với Hoàng hậu, Hoàng hậu nhìn nhìn Thục phi, Thục phi chỉ lắc đầu: "Ban đầu thiếp cũng không biết tiện tỳ này tính toán, chẳng qua nghe nói nàng đi ra ngoài làm một cây trâm, hơn nữa tìm người đi thỉnh Hồ phi cùng Huệ phi, sau đó nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, mới biết được nàng ở bên trong giở trò quỷ."
"Hoàng hậu nương nương minh giám, Thục phi nương nương, cầu ngài cầu tình giúp nô tỳ, nô tỳ thực không muốn hại Hồ phi nương nương cùng Huệ phi nương nương, chẳng qua nô tỳ tính chờ Huệ phi nương nương cùng Hồ phi nương nương đi qua, để cho Hội Ẩm khuyến khích các nàng gây gổ một chút, sau đó làm cho Hồ phi tức giận, nếu nô tỳ biết phạm phải tội danh mưu hại hoàng tự, làm sao có thể vì giận dỗi Thục phi nương nương mà không muốn tánh mạng đây?"
Vân Thư liên tục dập đầu, Hoàng hậu nâng nâng tay, cho người ngăn nàng lại: "Vậy ngươi nói một chút, Hồ phi vì sao lại rơi xuống nước?"
"Nô tỳ không biết..." Vân Thư lắc đầu: "Nô tỳ chỉ làm cho Hồ phi cùng Huệ phi đều đi đến, sau đó Hồ phi khẳng định sẽ chất vấn Huệ phi nương nương chuyện cây tram kia, Huệ phi nương nương bản tính thiên chân, nói không chừng nhất thời tức giận sẽ động thủ với Hồ phi nương nương..."
Nói tới đây, Vân Thư cũng không nói được nữa, nàng nói nàng không tính hại hài tử trong bụng Hồ phi, nhưng mà nàng cũng thiết kế làm cho Huệ phi động thủ, nhất tiễn song điêu, so với phương pháp tự nàng động thủ sau đó lại vu hãm Huệ phi tốt hơn nhiều.
Dù sao, đều là nàng muốn hại hài tử trong bụng Hồ phi.
Hoàng hậu nương nương cười một tiếng, quay đầu nói với Thục phi: "Nếu cung nữ này đã nhận tội, bản cung liền đem nàng đưa đến Thận Hình tư, muội muội thấy thế nào?"
"Tất cả do Hoàng hậu nương nương làm chủ." Thục phi vội vàng nói, sau đó lại đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu: "Chẳng qua thiếp cũng có trách nhiệm, nếu không phải thiếp quản dưới không nghiêm, sẽ không phát sinh loại chuyện này, thiếp tự xin nhận phạt."
"Cũng nên như thế, bản cung liền phạt ngươi một năm phân lệ, cấm chừng ba tháng, xóa lục đầu bài nửa năm, ngươi thấy thế nào?" Hoàng hậu trầm ngâm một chút nói, Thục phi vội vàng quỳ xuống lĩnh phạt: "Hoàng hậu nương nương khoan hồng độ lượng, thiếp không có ý kiến."
Hoàng hậu khoát tay, ý bảo cung nhân đến đây đem Vân Thư mang đi, Thục phi cũng lĩnh người khác hồi Dực Khôn cung của mình.
Chờ buổi tối Hoàng thượng đến đây, Hoàng hậu cùng hắn nói chuyện này: "Thiếp thân nghĩ, Nhị hoàng tử còn nhỏ, nếu bất chợt hàng vị Thục phi, chỉ sợ Nhị hoàng tử sẽ chịu ủy khuất, cho nên mới phạt cách khác, Hoàng thượng thấy thế nào?"
"Tử Đồng coi làm là được." Hoàng thượng hơi nhăn mặt nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát nói: "Thục phi tâm tư âm ngoan, lần trước khuyến khích Liễu tu dung đi hại Dương quý phi, lần này lại đi mưu hại Hồ phi cùng Huệ phi, làm người bất chính, Nhị hoàng tử ở lại chỗ nàng, chỉ sợ sẽ không học giỏi, Tử Đồng..."
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu vội vàng đánh gãy lời Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng hơi kinh ngạc nhìn nàng, Hoàng hậu vội vàng cười nói: "Hoàng thượng, thiếp biết ngài muốn nói cái gì, Thục phi tâm tư bất chính, nếu là để cho Nhị hoàng tử ở lại chỗ Thục phi, chỉ sợ sẽ bị Thục phi dạy hư đúng hay không?"
Hoàng thượng gật gật đầu, Hoàng hậu cười nói: "Nhưng mà Hoàng thượng, người tính đem Nhị hoàng tử giao cho ai?"
"Tử Đồng nuôi dưỡng Đại hoàng tử rất tốt, trẫm nghĩ đem Nhị hoàng tử giao cho ngươi." Hoàng thượng nhíu mày, Hoàng hậu dùng khăn tử che miệng cười cười, trên mặt mang theo chút phấn nhuận ngượng ngùng: "Việc này chỉ sợ không được, không phải thiếp thân không muốn, mà là thiếp thân có một tin tức tốt muốn nói cho Hoàng thượng đâu."
"Tin tức tốt?" Hoàng thượng có chút kinh ngạc hỏi, Hoàng hậu kéo tay Hoàng thượng đưa tới trên bụng nhỏ của mình, mặt mày khó nén sắc mặt vui mừng: "Hoàng thượng, thiếp mang thai hài tử. Vừa mới chẩn đoán được, mới hơn một tháng."
"Thật sự?" Hoàng thượng sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ: "Thật tốt quá, thưởng!" Nói xong, bàn tay ở trên bụng Hoàng hậu sờ sờ, cao hứng cười toe tóe: “ngự y nói như thế nào? Đứa nhỏ có tốt? Tử Đồng thân mình cũng tốt đi? Có cái gì phải chú ý không? Tử Đồng gần đây muốn ăn cái gì? Nếu có chuyện, đều dặn dò xuống, đển cho các nàng giúp ngươi làm, ngươi đừng mệt nhọc."
"Hoàng thượng, thiếp rất tốt, ngự y nói, đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh." Hoàng hậu thẹn thùng dựa vào bên người Hoàng thượng nói: "Thiếp biết nặng nhẹ, ngày sau có chuyện gì, khẳng định đều đã dặn dò xuống, ngài đừng lo lắng."
"Vậy Nhị hoàng tử vẫn ở bên người Thục phi đi." Hoàng thượng ôm hoàng hậu thật vui vẻ trong chốc lát, mới cười nói, Hoàng hậu tự nhiên là không có ý kiến gì, chỉ cần đứa nhỏ không đến chỗ nàng là được.
"Chẳng qua chỗ Huệ phi, Hoàng thượng cần trấn an một chút, dù sao, việc này Huệ phi khả xem như bị tai bay vạ gió." Hoàng hậu suy nghĩ một chút nói, dù sao nàng hiện tại không thể thị tẩm, không bằng làm người tốt.
Dương quý phi không được, Thục phi vừa bị phạt, Lưu phi rất sinh động, Hồ phi lại mang thai, Thành phi là người của Dương quý phi, Hàn uyển nghi cái gì, phân vị quá thấp. Huệ phi làm người thật không tệ, có điểm tiểu thông minh, cũng không có tâm cơ gì lớn, còn nhìn rất thuận mắt, quan trọng là bổn phận.
Hơn nữa, bồi thường một chút là phải làm. Thuận tay cho nhân tình mà thôi, không cầu Huệ phi nhớ kỹ ân tình, chỉ cần không giống như những người khác, làm cho gà chó không yên là được.