Một đoạn thời gian kế tiếp chính là ma hợp kỳ, Hiền phi cùng Huệ phi cùng với Thường phi, đều chậm rãi dung nhập vào cuộc sống hậu cung. Trần Mạn Nhu nhìn nguy cấp
gần như đã được giải quyết, đã đem Ngưu Xuân Hoa đưa xuất cung, dù sao,
nàng không có thân phận thích hợp, luôn ở lại trong cung cũng kỳ cục.
Huống hồ, đối với tiểu cô nương mà nói, trong cung cũng không phải chỗ tốt.
Rất nhanh đến tháng mười, vạn thọ tiết của Hoàng thượng qua đi, toàn bộ
hoàng cung bắt đầu chuẩn bị nghênh đón Từ Ninh thái hậu trở về. Suốt một năm, Từ Ninh thái hậu cuối cùng cũng có thể trở lại. Trần Mạn Nhu mặc
cho Tiểu tứ bộ áo khoác đỏ thẫm, lại đội thêm mũ quả dưa, lúc này mới
phân phó Trần ma ma: "Ôm Tiểu tứ cho tốt, dọc theo đường đi vạn vạn
không thể giao cho người khác."
Lại phân phó Chấp Thư, Chấp Mặc
mỗi người một bên vây quanh Trần ma ma cùng Triệu ma ma, trong tay Triệu ma ma ôm một cái tiểu đệm giường xếp thành hình lập phương, đồng dạng
là sắc hoa đỏ thẫm. Nếu Tiểu tứ không loạn động, cũng không lên tiếng,
thời điểm Trần ma ma ôm hắn, quả thực nhận không được Triệu ma ma cùng
Trần ma ma ai là người ôm Tiểu hoàng tử.
Trần Mạn Nhu thực rõ
ràng, ban ngày ban mặc, đóan chừng không có người động thủ. Nhưng là,
hậu cung này, cẩn thận cẩn thận là tuyệt đối đúng.
Ra Chung Túy
cung, trước gặp Lưu phi ôm Nhị công chúa. Lưu phi nhanh vài bước, cách
sau lưng Trần Mạn Nhu nửa bước: "Quý phi nương nương hôm qua có nghỉ
ngơi tốt? Hôm nay ta thấy sắc mặt Quý phi nương nương tại sao có chút
không tốt lắm?"
"Hôm qua Tiểu tứ khóc nháo rất dữ dội." Trần Mạn
Nhu cười nhìn nhìn Nhị công chúa: "Rốt cuộc cũng là nữ hài tử nhu thuận, ta a, thực hối hận lúc trước không sinh một tiểu công chúa, như vậy
cũng không cần mỗi ngày phải quan tâm xú tiểu tử này."
"Quý phi
nương nương ngài nói lời này là sai rồi, Tứ hoàng tử của chúng ta sẽ bị
thương tâm." Lưu phi cười nói tiếp: "Nam hài tử tuy rằng nghịch ngợm,
nhưng ngày sau chỉ cần cưới lão bà cho hắn, sẽ không cần quá quan tâm.
Nữ hài tử thì không giống, nhưng là từ lúc sinh ra vẫn quan tâm đến
già."
Xã hội này, nam nhân như thế nào đi nữa, trên cơ bản đều sẽ không ăn nhiều thua thiệt. Mà nữ nhân, hơi có chút vô ý, chính là
chuyện cả đời. Bất quá, mặc kệ nam hài hay nữ hài, vì hài tử mà lao tâm
cả đời, cái này luôn không sai.
Hai người nói chút chuyện về hài
tử, cũng không lo dọc theo đường đi không có lới để nói. Đến Vĩnh Thọ
cung, chỉ thấy Thục phi đã ôm Nhị hoàng tử đến, Hồ phi ôm Tam hoàng tử,
Đại công chúa cùng Đại hoàng tử còn chưa có đi ra.
Chờ mọi người
hành lễ xong, Trần Mạn Nhu mới quay đầu đánh giá Tam hoàng tử. Nói thật, từ khi Tam hoàng tử sinh ra, số lần Trần Mạn Nhu gặp qua hắn, một cái
bàn tay có thể đếm hết. Vì Tam hoàng tử thân thể không tốt, mỗi lần
không phải Hồ phi xin lỗi nói Tam hoàng tử bị bệnh không có biện pháp
tham dự hoạt động, thì là Từ An phái người đến đây nói Tam hoàng tử thể
nhược không nên tham gia nào đó hoạt động tụ hội.
Hiện tại Tam
hoàng tử mặc một thân quần áo màu xanh ngọc, trên cổ đeo chuỗi vàng hồng ngọc, loại này là để giả dạng thân mình tốt, chính là sắc mặt Tam hoàng tử có chút vàng như nến, nhìn không thế nào đẹp mắt.
Cùng Nhị
công chúa trắng noãn nộn nộn sao sánh, hoàn toàn không giống hài tử gần
một tuổi, thân hình cùng Tiểu tứ không sai biệt lắm.
"Các vị muội muội đến thực sớm." Đang nhìn, chợt nghe cửa đại điện truyền đến thanh
âm Dương quý phi, theo sau là Mã tiệp dư, Dương quý phi thần sắc phi
dương vào cửa. Một tháng nay, Hoàng thượng có nửa tháng là nghỉ ở chỗ
nàng, nàng tự nhiên là có tư cách thần thái phi dương.
"A, Hiền
phi muội muội cũng đến đây a? Xem ánh mắt tỷ tỷ này, cư nhiên không phát hiện Hiền phi muội muội, nghe nói mấy ngày trước đây là sinh thần Hiền
phi muội muội, bản cung bận rộn, cư nhiên không nhớ tới chuyện này, hôm
nay nghĩ tới, liền vì Hiền phi muội muội tặng chúc thọ lễ đi."
Nói xong, từ trên cổ tay mình cởi ra một chiếc vòng tay, ngọc bích oánh
oánh sáng rọi như đang chuyển động, vừa thấy thì biết giá trị xa xỉ. Bất quá, Dương quý phi ở trong trường hợp này tùy ý cho thứ này, đã có thể
không tính là lễ vật, nói là ban thưởng càng thích hợp.
Hiền phi
không hổ là lấy hiền lành làm danh, sắc mặt cũng không có gì biến hóa,
vẫn như cũ mang theo vài phần nhu hòa cười, ý bảo cung nữ của mình tiến
lên tiếp thủ trạc kia: "vậy muội muội đa tạ Dương quý phi ban thưởng,
không biết sinh thần Quý phi nương nương s là khi nào? Đến lúc đó muội
muội cũng tiện vì Quý phi nương nương chuẩn bị mấy phần hạ lễ."
Dương quý phi hiện tại đã hai mươi lăm, mắt thấy sắp đến ba mươi, kiêng kị
nhất là người khác nói đến tuổi của mình. Lúc này thấy tươi cười trên
mặt Hiền phi liền có vài phần chướng mắt, Thành chiêu nghi ở một bên
ngáp một cái: "Hiền phi nương nương, lễ vật sinh thần ngươi chuẩn bị có
chút chậm, tháng trước, Hoàng thượng nhưng là vừa ban cho Quý phi nương
nương rất nhiều hạ lễ đâu, ta có cơ hội đi nhìn nhìn, một chiếc vòng tay tùy tùy tiện tiện đặt trong đó, nga, so với cái ngươi vừa nhận lấy thì
tốt hơn nhiều."
Lời này nói ra, không riêng gì Hiền phi thay đổi
sắc mặt. Ngay cả Hoàng hậu vừa mới vào cửa sắc mặt đều có chút không dễ
nhìn, sinh thần một Quý phi, còn để Hoàng thượng thưởng xuống đại lượng
vật phẩm, thậm chí chính miệng nói muốn làm một yến tiệc sinh thần cho
Quý phi, vinh sủng này, cũng thực quá mức một chút.
Tuy nói quá
trình này, nửa điểm cũng không có vòng qua Hoàng hậu nàng. Chính là
trong cung, trừ bỏ thiên thu tiết của Hoàng hậu, Dương quý phi là phi tử thứ nhất bị được cho phép làm sinh nhật yến! Đây cũng không phải là
chuyện tìm vài tỷ muội họp lại uống chút rượu, ăn chút thức ăn là xong,
mà là toàn cung cao thấp đều bận rộn một phen, còn gọi Đa Nhạc thự vì
nàng trợ hứng!
"Quý phi nương nương thân là quý phi, ban thưởng
như vậy Hoàng thượng cũng không phạm quy cũ." Huệ phi vội vàng ở một bên hoà giải, Trần Mạn Nhu cười lạnh một tiếng, đây là châm ngòi đến mình
đi? Hai quý phi, mình còn sinh một hoàng tử, cuối cùng vinh sủng so ra
lại kém Dương quý phi, đổi thành người tâm khí hơi lớn một chút mà nói,
thì sẽ xem Dương quý phi là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
Nhưng là, một chiêu này của Huệ phi cũng quá trẻ con.
Trần Mạn Nhu cầm khăn che miệng cười cười: "Huệ phi nói lời này không sai,
Dương tỷ tỷ thân là quý phi, lại là tiềm để đi ra, hơn nữa lúc trước
thay Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thị tật, Hoàng thượng sủng
ái nhiều một chút, là việc phải làm."
Hoàng hậu cười đáp: "Trần
quý phi nói không sai, các ngươi a, một đám cũng đừng đỏ mắt nhìn chằm
chằm tiệc sinh thần của Dương quý phi, ngày sau, các ngươi ai lập được
công lao giống Dương quý phi, không cần Hoàng thượng mở miệng, bản cung
có thể làm chủ cho các ngươi làm sinh nhật yến."
Mọi người vội
vàng đứng dậy hành lễ với Hoàng hậu, Đại công chúa đứng bên trái Hoàng
hậu, Đại hoàng tử đứng bên phải, tỷ đệ hai người giống như một đôi kim
đồng ngọc nữ, Trần Mạn Nhu cười khen: "Ta lúc trước còn nghĩ, ta cho
rằng Tiểu tứ đủ dễ nhìn, không nghĩ tới đến trước mặt Đại hoàng tử cùng
Đại công chúa, liền trở thành đồ bỏ a. Khí độ Đại hoàng tử, không cần
trang hoàng cũng là kim đồng. Tướng mạo Đại công chúa, thật đúng kế thừa mười thành ưu điểm của Hoàng hậu nương nương."
Một phen nói đến
Hoàng hậu mặt mày hớn hở, đưa tay cách không điểm điểm Trần Mạn Nhu:
"Nhiều năm như vậy, vẫn là ngươi có thể nói chuyện."
Nói xong,
nhìn nhìn vài người khác, đi xuống dưới hai bước: "Thời gian không còn
sớm, chúng ta cũng nhanh đi qua đi, nếu là trễ một bước so với xa giá Từ Ninh thái hậu, thật đúng là bất hiếu."
Ra cửa, đều tự ngồi giá
liễn, một đám người thẳng đến Cảnh Vận môn. Từ Ninh thái hậu từ Thái
Miếu trở về, trước tiên vòng qua Sùng lâu, sau đó đến Bảo Hòa điện tiến
hành nghi thức nghênh đón. Hoàng thượng sẽ không tự mình đi qua, Từ An
thái hậu hai ngày trước đã nói sinh bệnh, cho nên nhiệm vụ này, người
phụ trách chủ yếu là Hoàng hậu.
Ở Bảo Hòa điện đợi ước chừng gần
nửa canh giờ, mới có thái giám chạy tới, nói là giá liễn Từ Ninh thái
hậu đã qua cửa sau bên trái, lập tức tới Bảo Hòa điện. Mọi người vội
vàng lấy lại tinh thần, một đám bình ổn tĩnh khí chờ Từ Ninh thái hậu
đến đây.
Trần ma ma đã sớm dỗ Tiểu Tứ ngủ, Tam hoàng tử của Hồ
phi cũng tạm thời đang ngủ, Nhị công chúa là hơi chút hiểu chuyện một
chút, ngược lại không cần lo lắng nàng khóc nháo.
"Từ Ninh thái
hậu đến!" Theo một tiếng thét to, Hoàng hậu dẫn đầu quỳ xuống, phía sau
là Dương quý phi cùng Trần Mạn Nhu, lại về phía sau này là Hiền phi,
Thục phi, Huệ phi, Đức phi, sau đó là Lưu phi, Hồ phi, Thường phi, Ngụy
phi, bên kia là Đại hoàng tử dẫn đầu, Đại công chúa đứng ở bên người Đại hoàng tử, phía sau là vài ma ma ôm Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử cùng
với Tứ hoàng tử, phía sau Đại công chúa lại là Nhị công chúa.
Xe
dừng lại, có tiểu cung nữ tiến lên xốc lên màn xe, một lát sau, bên
trong vươn đến một cái tay trắng nõn, đặt ở trên cánh tay tiểu cung nữ,
sau đó lộ ra nửa thân mình, mặc chính trang thái hậu, xoay người đi ra,
đạp ghế đứng trên mặt đất.
Mọi người không có ngẩng đầu, chỉ cùng kêu lên: "Cung nghênh Từ Ninh thái hậu hồi cung, thỉnh an Từ Ninh thái hậu."
Từ Ninh thái hậu đi phía trước hai bước, không sai biệt lắm đến trước mặt
Hoàng hậu, mới nâng tay nói: "Đứng lên đi, vì ai gia lão bà tử này, cũng khó cho các ngươi làm ra trận thế lớn như vậy, Hoàng thượng đâu? Hắn
không tự mình tới đón ai gia hồi cung sao? Hay là nói, Hoàng thượng cũng không hy vọng ai gia trở về?"
"Thái hậu ngài hiểu lầm Hoàng
thượng, hiếu tâm Hoàng thượng ai không khen ngợi? Một tháng trước Hoàng
thượng đã nói, muốn đích thân đến đây nghênh đón lão nhân gia ngài,
chính là thật không đúng dịp, hôm qua biên cương bỗng nhiên có cấp báo,
Hoàng thượng lập tức triệu tập đại thần thương lượng, mãi cho đến lúc
này, đều còn chưa có ra Càn Thanh cung đâu."
Hoàng hậu tiến lên
muốn đỡ cánh tay Từ Ninh thái hậu, Từ Ninh thái hậu quét mắt liếc nàng
một cái, cũng không cảm kích, coi như là không phát hiện Hoàng hậu vươn
tay đến, trực tiếp đi lên trước đi, vừa đi vừa nói: "Làm khó Hoàng
thượng, quốc sự bận rộn như thế, thật hận không có trợ thủ tốt. Đây là
Đại hoàng tử đi? Một năm không thấy, Đại hoàng tử ngược lại cao thêm
không ít."
"Tôn nhi gặp qua Hoàng tổ mẫu, thỉnh an Hoàng tổ mẫu." Đại hoàng tử hành lễ với Từ Ninh thái hậu, Từ Ninh đưa tay sờ sờ hai má Đại hoàng tử, bộ móng tay thật dài trên mặt Đại hoàng tử xẹt qua, tuy
rằng không lưu lại dấu vết, nhưng phía sau Hoàng hậu vẫn là không dấu
vết nhíu nhíu mày.
"Tôn nhi ngoan, không tệ, đây là lễ vật Hoàng
tổ mẫu mang về cho ngươi, ngươi phải cất cho tốt." Nói xong, đưa cho Đại hoàng tử một cái hà bao, Đại hoàng tử vẫn chưa mở ra, chỉ hành lễ với
Từ Ninh tỏ vẻ tạ ơn.
Từ Ninh lại đi thêm hai bước, đồng dạng cho
Nhị hoàng tử một cái hà bao, Nhị hoàng tử lúc này, ngược lại hà bao là
vú nương nhận. Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử cũng đồng dạng như thế, đều là vú nương nhận giúp.
Thấy một hàng Hoàng tôn, ánh mắt Từ Ninh
thái hậu ở giữa mọi người quét một vòng: "Hảo tỷ muội kia của ta tại sao cũng không đến đây? Nàng là không muốn gặp lão thái bà này?"
"Thái hậu nương nương, xem ngài nói kìa, trong cung ai chẳng biết, ngài cùng
Từ An thái hậu là tỷ muội tình thâm. Từ An thái hậu hôm qua đã nói muốn
đến đây nghênh đón ngài, chính là hôm qua tâm tình thật quá tốt, nghĩ
ngài sẽ trở lại, nhất thời không khống chế được, ăn nhiều một chén cơm,
hôm nay bụng liền náo loạn, thân mình không tốt lắm, thế nên mới chậm
trễ."
Trong lòng Hoàng hậu cũng buồn bực, một đám không đến, đều
muốn nàng ở trong này hoà giải, nếu Từ Ninh tức giận lên, xé rách mặt,
cuối cùng còn không phải là muốn nàng chịu tiếng xấu thay cho người
khác? Mẹ con hai người đều như vậy, cũng thực làm cho người ta tức giận
một chút.