Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 200: Chương 200: ƯU TƯ




Tiễn bước Trần lão phu nhân, thần kinh đang buộc chặt của Trần Mạn Nhu mới xem như thả lỏng. Buổi tối Hoàng thượng đến đây, Trần Mạn Nhu đã điều chỉnh tốt tâm tình, tương đối vui vui vẻ vẻ, trên mặt còn mang theo tươi cười thoải mái khoái trá.

Hoàng thượng hơi nhíu mày: "Hôm nay tâm tình Mạn Nhu không tệ?"

"Uh, hôm nay thiếp gặp tổ mẫu, thấy lão nhân gia thân thể coi như là an khang, lại nghe nghe thấy đệ muội mang thai rất tốt, trong lòng thập phần cao hứng." Trần Mạn Nhu cũng không che giấu tâm tình tốt của mình, chỉ cười châm trà cho Hoàng thượng: "Đây là trà long tĩnh thiếp cho người chuẩn bị, Hoàng thượng ngày xưa thích nhất, thỉnh Hoàng thượng hãnh diện, xem tay nghề pha trà của thiếp có tiến bộ hay không?"

Sắc mặt Hoàng thượng cứng đờ, bưng ly trà nhìn Trần Mạn Nhu: "Đây là nước trà tự ngươi nấu?"

Trần Mạn Nhu cười tủm tỉm gật gật đầu, Hoàng thượng nghĩ đến lúc trước mình uống qua nước trà Trần Mạn Nhu làm ra, nhất thời cảm thấy miệng phiếm khổ, nhưng là nhìn vẻ mặt Trần Mạn Nhu chờ đợi, lại nhìn nhìn gương mặt Trần Mạn Nhu hơi mang theo chút tái nhợt, cùng với bụng đã lộ rõ, lại nói không nên lời cự tuyệt.

Cười gượng hai tiếng, Hoàng thượng thực quyết đoán chuyển đề tài: "Qua mấy ngày chính là sinh nhật Tiểu tứ, năm nay là lần đầu tiên sinh nhật sau khi Tiểu tứ chuyển ra Vĩnh Thọ cung, ngày đó chúng ta làm gia yến?"

Tiểu tứ là đích tử, tất nhiên là cùng các hoàng tử khác không đồng dạng. Huống hồ, mẫu hậu của đích tử thực sự được mình thích, Hoàng thượng tự nhiên là vui lòng cho mặt mũi.

"Hoàng thượng quan ái Tiểu tứ, thiếp thật cao hứng, chính là, Tiểu tứ đã cầu thiếp một ân điển, thiếp cũng đã đáp ứng cầu tình với Hoàng thượng đâu." Trần Mạn Nhu vội vàng chối từ, nàng cũng không muốn con trai mình bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

"Nga, ân điển gì?" Hoàng thượng hơi có chút kinh ngạc hỏi, Trần Mạn Nhu thở dài: "Đứa nhỏ đã lớn, có tiểu đồng bọn của mình, tâm tâm niệm niệm cùng tiểu đồng bọn đi ra ngoài đi chơi đâu."

"Đi ra ngoài? Xuất cung?" Hoàng thượng lập tức đã nói đến điểm mấu chốt, Trần Mạn Nhu gật gật đầu, cười tiến đến bên người Hoàng thượng, ôm cánh tay hắn quơ quơ: "Hoàng thượng, thật vất vả Tiểu tứ mới cầu thiếp một việc, Hoàng thượng đáp ứng đi."

Hoàng thượng cười niết hai má Trần Mạn Nhu: "Hắn tại sao không tự mình đến cầu trẫm?"

"Hoàng thượng ngài chính sự bận rộn thôi." Trần Mạn Nhu cười nói, Hoàng thượng lắc đầu: "Hắn cầu ngươi, ngươi lại đến cầu trẫm, lúc này thì không biết là trẫm chính sự bận rộn?"

Trần Mạn Nhu nghiêng đầu ở trên gương mặt Hoàng thượng hôn một cái, sắc mặt ửng đỏ lắc đầu: "Tự nhiên không phải, cái gọi là nghiêm phụ từ mẫu, Tiểu tứ tự nhiên là muốn đến cầu từ mẫu là thiếp trước, sau đó thiếp đáp ứng rồi, Hoàng thượng ngài bên này sẽ không khó làm."

"Hoàng thượng, đáp ứng đi, Tiểu tứ lớn như vậy, còn chưa có xuất cung qua đâu, hôm kia còn hỏi ta một cái trứng gà mười đồng tiền thực rẻ, vì sao ta sẽ xử trí người chọn mua đâu." Trần Mạn Nhu làm nũng nói, Hoàng thượng nghĩ nghĩ, liền gật đầu đáp: "Được rồi, trẫm đáp ứng rồi, chính là nhân thủ phải an bài thêm vài người, quay đầu trẫm lại an bài cho hắn vài thị vệ, hắn định chọn ai đi cùng?"

Tiểu tứ đã đến Nam Tam sở ở, cho nên thị vệ bên người, cũng là sớm chọn lựa tốt, dựa theo tuổi hiện tại của hắn, bên người hắn cũng có mười hai thị vệ, ba người chân chạy đi theo bên người hắn.

Nhân thủ như vậy, ở trong cung là thực đủ dùng, nhưng xuất cung, có chút không đủ nhìn.

Trần Mạn Nhu thật cao hứng Hoàng thượng tiếp nhận chuyện này, chỉ cười khanh khách nói: "Cùng hai thư đồng của hắn cùng đi, lúc trước Hoằng Côn cũng muốn đi theo, chính là rốt cuộc Hoằng Côn còn nhỏ tuổi, Thành phi cũng có chút lo lắng, cho nên cũng chỉ có Tiểu tứ cùng thư đồng của hắn."

Hoằng Côn năm nay tám tuổi, tháng giêng vừa chuyển đến Nam Tam sở, bây giờ còn ở trong thời kỳ thích ứng, Thành phi luôn luôn rất thương yêu đứa nhỏ này, canh chừng giống như măt mình vậy, tự nhiên là lo lắng để cho Hoằng Côn đi theo xuất cung.

Vài người còn lại, Nhị hoàng tử Hoằng Húc luôn cùng Tiểu tứ không quá thân cận, Tam hoàng tử Hoằng Hạo bởi vì Từ An thái hậu hiện tại có chút không thể chiếu cố, cho nên hơi có chút hướng nội, không thích cùng các hoàng tử khác kết giao, Ngũ hoàng tử Hoằng Côn bởi vì tuổi nhỏ không thể đi, Lục hoàng tử Hoằng Hân cùng Thất hoàng tử Hoằng Dịch tự nhiên cũng không thể đi.

Hoàng thượng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, chờ Tiểu tứ tan học đến đây, lại khảo sát công khóa hắn hai câu, thẳng đến lúc cửa cung sắp lạc thược, mới mang theo Lưu Thành cùng nhau hồi Càn Thanh cung.

Sau đó, ngày hôm sau, Trần Mạn Nhu lại nghe đến một tin tức thật tệ —— Đường Uyển Nhi đón cô nương Bùi gia vào cung ở lại. Cô nương Bùi gia kia, là thứ nữ Bùi gia, Bùi gia phu nhân luôn luôn thực không thích thứ nữ này, cho nên cho tới nay thứ nữ này ở Bùi gia đều là người vô hình.

Lần này, Bùi gia ở trong án kiện mua bán mạng người gặp một lần té ngã thất nặng, tuy rằng không tới nỗi xét nhà diệt tộc, nhưng là chức quan trên thân nam nhân toàn bộ bị cách đi, nếu không phải vẫn là quan hệ thông gia cùng Đường gia, đã sớm bị người đuổi ra kinh thành.

Thật sự không có biện pháp, Bùi phu nhân mới nghĩ đến thứ nữ của mình, mặc kệ là vào cung hay là làm thiếp cho người ta, chỉ cần Bùi gia có thể mượn sức một phen là được.

Đường Uyển Nhi cũng không biết là tâm lý gì, liền cứ như vậy đem Bùi gia cô nương đón vào cung, mà Từ An bên kia, cư nhiên không phản đối.

Trần Mạn Nhu có một cái ý niệm ghê tởm trong đầu, ý niệm thứ hai trong đầu chính là Đường Uyển Nhi này, thật đúng là một nhân tài, đối người khác ngoan không tính là cái gì, đối bản thân ngoan, mới thật là nhân tài. Sau đó, Trần Mạn Nhu liền liên tưởng đến ngày đó Đường Uyển Nhi, nháy mắt kinh ngạc một chút, chẳng lẽ, Đường Uyển Nhi này thật sự tính mượn phúc sinh con?

Chính là, rốt cuộc nàng làm sao mà biết mình không thể sinh đứa nhỏ? Nàng bây giờ còn chưa đến hai mươi tuổi, sớm như vậy hạ kết luận, không khỏi có chút quá nóng vội đi? Hay là, trong tay nàng có căn cứ chính xác, thuyết minh rằng nàng đã không thể sinh đứa nhỏ?

Bất quá, bởi vì Trần gia lão thái thái giáo dục, chuyện này bất quá cũng là dừng lại trong lòng Trần Mạn Nhu thời gian một nén nhang, sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Mặc kệ Đường Uyển Nhi cùng Bùi gia cô nương có thể thành công hay không, cùng nàng đều không có quan hệ nhiều.

Cho dù là thành công, bất quá cũng là hậu cung nhiều thêm một nữ nhân, làm sao cũng không thể lập tức xử lý hoàng hậu nàng, sau đó nhảy lên trở thành tân hoàng hậu. Cho dù là tương lai Bùi gia cô nương này thật sự sinh ra đứa nhỏ, có phải hoàng tử hay không còn không nhất định đâu, giống như Huệ phi, liên tục sinh hai công chúa, nhân phẩm rất là không tệ.

Được rồi, cho dù là nhân phẩm Bùi gia cô nương rất tốt, lập tức liền sinh ra tiểu hoàng tử, nhưng là có thể nuôi lớn hay không vẫn là một chuyện khác đâu.

Cho dù là nuôi lớn, lúc ấy Tiểu tứ cũng đã trưởng thành, hắn cũng không thể tạo thành uy hiếp.

Nếu không thành công, đó lại cùng Trần Mạn Nhu không có quan hệ gì.

Vì thế, Trần Mạn Nhu hoàn toàn xem là việc không đáng lo, dễ dàng phê chuẩn thỉnh cầu Bùi gia cô nương vào cung ở lại, sau đó tiếp tục dễ dàng ở trong Vĩnh Thọ cung của mình dưỡng thai.

Nhưng là Trần Mạn Nhu không nghĩ tới, nàng không muốn gây chuyện nhi, chuyện này lại muốn chọc nàng. Đường Uyển Nhi cư nhiên mang theo Bùi cô nương kia đến thỉnh an!

Trần Mạn Nhu dừng một chút, phân phó Lập Xuân: "Nói bản cung thân mình không thoải mái, Hoàng thượng hạ lệnh để cho bản cung tĩnh dưỡng, không gặp người. Cho Đường chiêu dung hảo hảo chiêu đãi Bùi gia cô nương, hậu cung có rất nhiều địa phương không thể tùy ý đi loạn, nói cho Đường chiêu dung chú ý chút."

Lập Xuân cười đi truyền lời, trở về vẻ mặt méo mó: "Nương nương ngài không phát hiện sắc mặt Bùi cô nương kia, quả thực giống như đáy nồi. Sắc mặt Đường chiêu dung cũng không tốt, bất quá, coi như che giấu tốt."

Trần Mạn Nhu cũng không khách khí, cơ hồ xem như là cảnh cáo, sắc mặt Bùi gia cô nương có thể tốt mới lạ.

Vài ngày tiếp theo, Trần Mạn Nhu thường thường nghe thấy các loại tin tức. Tỷ như nói, Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên ngẫu ngộ Bùi gia cô nương, Hoàng thượng khen ngợi Bùi gia cô nương văn chương rất tốt, Hoàng thượng ban cho Bùi gia cô nương một số thứ.

Sau khi nghe năm sáu ngày, Trần Mạn Nhu rốt cục bắt đầu hoài nghi, tin tức này, có phải quá thường xuyên hay không?

Nói thật, nàng vẫn có chút hiểu Hoàng thượng người này, không háo sắc, thực cần chính. Bùi gia cô nương không nổi bật, luận hiền lành, ngượng ngùng, không nhìn ra. Luận văn chương, trước có Dương quý phi, sau có Phó phi Thường mỹ nhân. Luận dáng người, cho dù là Đức phi vẫn không tấn vị dáng người cũng tốt hơn nàng, Bùi gia cô nương kia thân mình ngây ngô so ra thật tình kém hơn. Luận ngây ngô, trong cung có mấy mỹ nhân tiểu nghi phân vị thấp, càng ngây ngô.

Cho nên, Hoàng thượng là khẳng định sẽ không sinh ra tâm tư gì với Bùi gia cô nương. Ở Ngự Hoa viên gặp là có khả năng, Hoàng thượng một ngày phải qua Ngự Hoa viên hai lần đâu. Tán thưởng ban thưởng cái gì, cũng có khả năng, thời gian trước Hoàng thượng gặp tiểu cô nương mấy nhà, cũng ban thưởng.

Chân tướng sự tình thực có khả năng đặc biệt nhỏ, nhưng là rơi vào tai nàng liền biến vị.

Như vậy, Đường Uyển Nhi truyền mấy tin tức này là vì cái gì?

Trần Mạn Nhu có chút không rõ, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu được. Bởi vì Lý ngự y đến bắt mạch, nói nói mấy câu: "Nương nương lần này mang thai không tốt, lại suy nghĩ quá độ, đối với đứa nhỏ trong bụng không tốt, vi thần mở phương thuốc an thần dưỡng thai, nương nương dùng vài lần."

Chần chừ một lát, Lý ngự y còn nói thêm: "Chuyện nương nương suy nghĩ nếu không quan trọng, không bằng chờ hài tử sinh ra rồi lại nghĩ tiếp." Không có biện pháp, sau khi trải qua sự kiện đem Tứ hoàng tử điện hạ xuất cung, hắn đã hoàn toàn lên thuyền của Hoàng hậu, nếu đã là tâm phúc của Hoàng hậu, thật nên nhắc nhở thì phải nhắc nhở.

Đỡ cho trong tương lai, Hoàng hậu không hay ho, ngự y như hắn cũng không hay ho theo.

"Đa tạ Lý ngự y, bỗng nhiên bản cung cảm thấy, suy nghĩ nhiều cũng không phải chuyện tốt, cho nên cũng vừa ra quyết định, không thèm nghĩ chuyện này nữa." Trần Mạn Nhu cười đáp, trong lòng rất buồn bực, ước nguyện ban đầu của Đường Uyển Nhi, ước chừng chính là như thế đi?

Vốn mang thai không tốt, hơn nữa ưu tư quá độ, có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không, thật đúng là khó nói. Nếu ở thời điểm mình sinh đứa nhỏ lại động tay chân một chút, nhất định là một xác hai mạng.

Mình cũng quá ngốc, một cái tròng đơn giản như vậy, mình cư nhiên còn ngốc hồ hồ chui vào! Đường Uyển Nhi quả nhiên không phải người đơn giản, kế sách rõ rang như vậy, mình thế nhưng tới lúc này mới nhìn ra!

May mắn, lúc trước thời điểm tổ mẫu tiến cung khuyên bảo mình, mà mấy ngày trước cũng không quá đem chuyện Bùi gia cô nương để trong lòng. Nếu đổi thành người tâm ghen tị nặng một chút, chỉ sợ, lúc này đứa nhỏ cũng không nhất định còn ở trong bụng.

Trần Mạn Nhu phẫn hận trong chốc lát, trong lòng càng đề cao vài phần cảnh giác với Đường Uyển Nhi. Lấy sự thông minh của Đường Uyển Nhi, mục đích ngoài mặt, có khả năng chỉ là một phần kế hoạch, nói không chừng Đường Uyển Nhi đang bày độc kế nhất tiễn tam điêu hoặc là nhất tiễn tứ điêu đâu, mình phải nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật mới được.

Bằng không phòng bị mỗi ngày như vậy, thật đúng kế hoạch của Đường Uyển Nhi. Bất quá, coi như là từ bên cạnh đạt tới mục đích của Đường Uyển Nhi? Trần Mạn Nhu suy nghĩ thật kỹ, quả nhiên đủ ngoan, không nghĩ tới khả năng bị giết chết, suy nghĩ cũng có khả năng bị giết chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.