Rửa mặt xong được Tiếu Hoa phục vụ, Dạ Hàn Lâm Tuyết uống một ít cháo loãng, sau đó ăn một ít điểm tâm nhỏ tinh xảo, cô chậm rãi quan sát những thiếu nữ đứng trong phòng.
“Tiếu Hoa các cô gái này là....”
Dạ Hàn Lâm Tuyết nghi hoặc lên tiếng. Nghe thấy vậy, Tiếu Hoa mỉm cười ngọt ngào nói :
“ tiểu thư người quên rồi sao, các cô ấy đều là người hầu thân cận của người! Cô gái này tên Vũ Họa, cô này tên Mạt Lỵ, cô này tên Nguyệt Quý, còn cô ấy tên Tiểu Thúy..”
Tiếu Hoa nói một hơi thật nhiều tên của từng người. Dạ Hàn Lâm Tuyết nghĩ thầm, “ ai ya toàn tên đẹp không hà. Con bà nó, không nhìn còn đỡ, nhìn rồi sợ hết hồn! Những người này đều mang những cái tên đẹp vậy mà tại sao... tại sao mặt mũi lại xấu như vậy! Theo lý thuyết vị tiểu thư này đẹp như thiên thần, người hầu cận của cô ta sao lại kém xa như vậy? Tuy không yêu cầu xinh đẹp nhưng ít ra phải dễ nhìn một chút chứ! Nhìn bo dáng của 'Như Hoa' trước mặt này, có chỗ nào được coi là xinh đẹp? Trời ơi! Không biết làm sao vị nữ phụ này chịu được những người này chẳng lẽ mắt mũi cô ta có vấn đề khiến thẩm mỹ lệch lạc? “
Dạ Hàn Lâm Tuyết thầm nghĩ đôi mắt hết dò xét bên này rồi dò xét bên kia, sau đó ra hiệu cho Tiếu Hoa cúi đầu tới bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai cô ta:
“ Tiếu Hoa, mặt mũi những người này ghê quá đi ngươi đổi vài người cho ta được không?”
“ tại sao phải đổi?.... tiểu thư... đây chính là những người mà năm đó người chọn rất kỹ mới được, người đã dùng các cô ấy rất nhiều năm, tại sao bây giờ người phải đổi”
Tiếu Hoa khó hiểu nói
“ dùng rất nhiều năm còn do ta lựa chọn..?”
Vẻ mặt Dạ Hàn Lâm Tuyết tràn đầy khiếp sợ giống như nghe nghe thấy một chuyện cười không thể tưởng tượng nổi. Miệng cô há to đến nỗi có thể nhét một trái trứng gà.
“ Tiếu Hoa, ngươi không thấy các cô ấy quá xấu sao?”