Con mất, anh lạnh lùng ra đi nhưng trái tim cô vẫn không thể nào quên anh được. Cô vừa yêu vừa hận anh. Lúc đó anh biến mất khỏi cuộc đời cô, không một vết tích.
Thời gian qua nhan, thậm thoát 3 năm kể từ khi cô mất đi con mình và anh, mất liên lạc với anh. Cô quay lại lại làm sát thủ, người điều hành một công ty Thiên Dụ, và người quản lý bang phái ngầm về đào tạo sát thủ.
28 tuổi, cho dù bất kể thế nào cô cũng không ngừng tìm kiếm thông tin về anh, nhưng vô dụng. Anh như biến mất khỏi thế giới nay, biến mất khỏi đời cô.
Ngày hôm đó, cô nổi hứng muốn đi dạo phố, vận một bộ đồ bình thường nhưng không làm cô mất vẻ quý phái. Cô đi dạo trên phố, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm được nhiều người nhìn mà đỏ mặt muốn làm quen. Lúc đứng chờ đèn đỏ qua đường, cô gặp anh. Anh đang chạy qua khi đèn vẫn còn xanh. Xe lao vùn vụt trên đường, một chiếc xe hơi lao đến với tốc độ cao, cùng hướng anh chạy qua. Cô không do dự, chạy thẳng đến chỗ anh, đẩy anh lùi về sau, còn cô thay anh đỡ chiếc xe.Thân thể cô bị chiếc xe đâm vào, bay lên không trung, văng ra xa 3 mét. Tai cô ù đi, máu thấm vào áo cô loang cả ra đường. Cô nằm đó, mỉm cười cho số phận của mình, cô nghĩ:
' chết cũng tốt, chết rồi có thể buông xuống gánh nặng, buông tay anh...'
Nhắm mắt, cô chờ thần chết đến đưa mình đi, lúc đó có một bàn tay ôm cô vào lòng, ' thật ấm áp '. Cô nghĩ, có lẽ anh đang ôm cô, mỉm cười nói nhỏ
“ lần này em buông tay, chúc anh hạnh phúc...”
Nói xong cô chìm vào bóng tối, lang thang trong màu trắng dài vô hạn. Lúc tỉnh dậy cô được.... trọng sinh.