Kỷ Trà Phù cười nói: “Chúc mừng tứ muội.”
Trên mặt Kỷ Trà Huyên mang theo một chút thần sắc vui mừng, đồng thời có một tia ngượng ngùng.
”Tam tỷ tỷ...”
Kỷ Trà Phù thấy thế nói: “Tứ muội, Hoàng hậu thích những người có quy củ, muội đừng vì được sủng ái mà kiêu ngạo.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Muội biết, tam tỷ tỷ yên tâm.”
Kỷ Trà Phù nghe xong, nàng nói: “Tứ muội muội đi chuẩn bị thật tốt, ta không quấy rầy muội nữa.”
Kỷ Trà Huyên suy nghĩ rồi tự mình đỡ Kỷ Trà Phù ra khỏi Tĩnh An
cung.Trong lòng Kỷ Trà Phù ấm áp, bình thường không hay gặp mặt muội
muội thế nhưng muội muội này lại lộ ra ý muốn thân cận với nàng, còn tự
mình tiễn nàng ra ngoài, hy vọng điều này không phải là nàng đang tưởng
tượng ra.
Đến cửa Tĩnh An cung, Kỷ Trà Huyên nhìn theo Kỷ Trà Phù rời đi.
Chi Thảo nhìn thân ảnh của Kỷ Trà Phù biến mất, liền đỡ Kỷ Trà Huyên một lần nữa trở về cung.
Để cung nữ hầu hạ lui xuống.
Kỷ Trà Huyên ngâm cả người trong nước, thị tẩm, tuy rằng đã sớm biết sẽ
có một ngày như vậy, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác chán ghét.
Đến lúc có cảm giác hít thở không thông, Kỷ Trà Huyên mới từ trong nước đi ra.
Nước đọng lại trên mặt nàng, lông mày bên mắt còn mang theo giọt nước
mưa, ánh mắt mờ mịt có thể thấy được Kỷ Trà Huyên cũng không cảm thấy
vui vẻ.
Cúi đầu nhìn da thịt trắng nõn mịn màng, thân hình xuất chúng.Sờ sờ mặt, khuôn mặt thanh thuần khiến người ta yêu thích. Trong mắt nàng thoáng
qua một tia kiên định. Cầm lấy quần áo tự mình mặc xong, rồi mới cho gọi người vào hầu hạ.
Chi Thảo thấy Kỷ Trà Huyên tự mặc xong quần áo, nàng chấn động, những thứ đang cầm trong tay suýtchút nữa thì rơi xuống đất.
”Tiểu thư...”
Kỷ Trà Huyên thấy trong tay nàng bưng tới các loại hương liệu, lập tức lắc đầu: “Đều bỏ hết đi!”
Điều này sao được, những thứ này đều là Nguyệt di nương tự mình tìm, một khi bôi lên mùi hương kéo dài không tan nghe nói rất nhiều người đều
thích.
Kỷ Trà Huyên nói: “Di nương tìm cho tuy rằng là thứ tốt, nhưng sao có
thể so sánh được với vật trong cung?Đến lúc đó biến khéo thành vụng sẽ
không tốt lắm.
Chi Thảo cẩn thận nghĩ, quả thật có chuyện như vậy.
Nhưng cũng không thể cái gì cũng không cần? Kỷ Trà Huyên nói: “Ta đã có chủ ý, thay ta trang điểm đi!”
Chi Thảo đem hương liệu bỏ xuống dưới.
”Tiểu thư muốn làm tóc như thế nào?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Nhìn qua nhẹ nhàng thanh thoát là được.”
Chi Thảo nghĩ ngợi một chút, sau đó ngón tay linh hoạt bắt đầu chuyển
động, đang muốn đem son do trong phủ đưa đến cho Kỷ Trà Huyên bôi lên,
Kỷ Trà Huyên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó dùng ngón tay thoa lên chút
son đưa lên mũi ngửi ngửi.
Hồi lâu, Kỷ Trà Huyên buông tay, nhìn thấy Chi Thảovẻ mặt kỳ quái khó hiểu.
Kỷ Trà Huyên nói: “Tiếp tục đi, này mùi rất tốt, nhưng là hơi quá nồng, bôi một chút là đủ rồi.”
Chi Thảo “Dạ!” một tiếng.
Qua nửa ngày, trong gương đồng xuất hiện một nữ tử thanh thuần nhẹ nhàng thoát tục.Kỷ Trà Huyên rất vừa lòng, nhưng lại cho Chi Thảo một cái
nhìn như có như không.
Kỷ Trà Huyên cười cười, sau đó dùng lấy bút vẽ mi, làm vài nét bút.
Qua vài nét bút, từ là một tiểu mỹ nhân thanh thuần tinh khiết đột nhiên biến hóa, nhìn kỹ trong thuần có mị trong mị mang kiêu nhưng còn có
chút mạnh mẽ, cứng cỏi.
Chi Thảo chấn động, Kỷ Trà Huyên nói: “Đem trang sức cho ta.”
Chi Thảo nhanh nhẹn giúp Kỷ Trà Huyên trang điểmthật tốt.
Làm xong tất cả, Kỷ Trà Huyên ngồi ở ghế tựa, trongtay có thêm một tách trà hoa đào hương thơm thanh dịu
Chi Thảo đứng bên cạnh hầu hạ nàng, nhưng ánh mắt lại hướng ra bên
ngoài.Kỷ Trà Huyên mỉm cười, Chi Thảo còn có vẻ khẩn trương hơn cả nàng.
Rốt cục, giờ hợi đến.
Một cỗ kiệu bốn người khiêng đứng ở cửa đông đại điện của nàng.
Chi Thảo vội vàng đỡ Kỷ Trà Huyên ngồi lên.
Mành kiệu buông xuống, vài vị cung nữ thái giám ở trong cung nàng đứng hành lễ hô: “Cung đưa quý nhân.”
Diên thành điện, là cung điện cho phi tần thị tẩm.
Cả điện rộng lớn, nơi này đều mang dấu ấn của Minh Hoàng, Kỷ Trà Huyên đứng một mình trong điện, tâm tình phức tạp.
Đêm càng ngày càng khuya.
Cửa vẫn không có người mở ra.
Kỷ Trà Huyên ngồi ở bên giường, như cũ vẫn khôngđộng đậy.
Tựa như lại qua một canh giờ nữa, lúc này đêm đã rấtkhuya.
Kỷ Trà Huyên cũng có chút buồn ngủ.
Nàng đứng lên đi vài bước, hi vọng bản thân trở nên thanh tỉnh một chút.
Đột nhiên cửa điện mở ra, Kỷ Trà Huyên lập tức chạy đến ngồi ngay ngắn bên giường!
Triệu Tồn Hi nhìn Kỷ Trà Huyên, khóa cửa lại.
“Nàng vẫn ngồi như vậy?”Thanh âm cực kì lạnh lùng, so với ban ngày dường như càng lạnh lùng hơn nhiều.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên lạnh đi, nàng nghĩ qua một chút rồi trấn định
nói: “Thần thiếp… thần thiếp vừa rồi có đi lại vài bước.” Mấy chữ về
sau, Kỷ Trà Huyên nói cực kỳ nhỏ.
Triệu Tồn Hi không nói gì, hắn chậm rãi đi tới.
Trang điểm không tệ, xem ra đã bỏ ra không ít tâm tư. So với ban ngày
nhìn thấy, nàng lúc này càng khiến hắn có hứng trí hơn.Trang điểm không
quá thanh khiết, cũng không phải ‘mày ngài mắt phượng’, càng không là tự nhiên phóng khoáng.
Thanh thuần yêu mị, từ này có thể dùng để hình dung nữ tử trước mắt này.
Nghe được lời nói thành thật của nàng, trong lòng Triệu Tồn Hi thoáng
qua chút vừa ý. Tới gần bên người nàng, hương thơm như có như không quấn quýt, là hương hoa đào. Ngoài hoa hồng, đây là mùi hương làm lòng người cảm thấy dễ chịu nhất.
Tay Triệu Tồn Hi quấn lấy một lọn tóc đen trên vai Kỷ Trà Huyên, hương
hoa đào thế nhưng tiêu biến. Lại tinh tế ngửi thấy, mùi hương kia thật
sự lúc có lúc không.
Ánh mắt Triệu Tồn Hi tối đi, một tay nâng cằm nàng lên. Khuôn mặt Kỷ Trà Huyên bắt đầu ửng đỏ, đôi môi mềm mại đáng yêu, ánh mắt nhu hòa trong
suốt, khiến cho người ta không kìm hãm được muốn ôm người con gái trước
mắt này vào lòng.
Đáng tiếc, Triệu Tồn Hi không phải là người bình thường, nhưng hắn vẫn
rất có hứng thú, vì thế ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Nàng
rất thành thật, lá gan cũng rất lớn.”
Kỷ Trà Huyên cười nói: “Đây là lần thứ hai Hoàng thượng nói lá gan thần thiếp lớn.”
Triệu Tồn Hi nói: “Trẫm đang khen nàng.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Thần thiếp chỉ có thể chịu.”
Triệu Tồn Hi là người sâu sắc thế nào, hắn hỏi: “Không vui?”
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu.
“Vì thần thiếp lớn gan nên người nhà lúc nào cũng phải lo lắng.
Triệu Tồn Hi nói: “Lá gan lớn không phải là chuyện xấu, chỉ cần biết chừng mực sẽ làm cho người tathích.”
Kỷ Trà Huyên trong lòng bĩu môi, người này còn đanghoài nghi nàng.
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu.
”Thần thiếp nghe hoàng thượng.”
Triệu Tông Hi nghe xong, trong lòng mang theo chút do dự, nhưng nhìn lại thì nàng vẫn là một nữ tử ngây ngô, hắn tiếp tục nói: “Mẫu hậu đã thích nàng, sau này nhớ hầu hạ cẩn thận.”
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Triệu Tồn Hi thấy thế, lại nói tiếp: “Thay quần áo!”
Trong lòng Kỷ Trà Huyên không ngừng châm chọc, nhưng tay vẫn có chút run run sờ vạt áo của hắn.
Triệu Tồn Hi nhắm mắt lại, coi như không nhìn thấy.
Lại không biết Kỷ Trà Huyên nhìn đến bộ dáng này, nàng phảng phất cảm
thấy người trước mặt nàng là mộttiểu thụ, đang chờ nàng – là tiểu công
ra tay. Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Trà Huyên dễ chịu một chút.
Rột cục cũng cởi xong áo ngoài, đột nhiên nàng bị một lực đạo lớn kéo
xuống.Lập tức lấy lại tinh thần đã thấy hắn đè lên người nàng.Kỷ Trà
Huyên tức thì giãy dụa, Triệu Tồn Hi đột nhiên cúi xuống. Hắn lại ngửi
thấy mùi hương hoa đào kia, mùi hương không đậm không nhạt, nhưng lại cố tình quấn quýt làm người ta say mê. Bàn tay hướng tới vạt áo nàng, đêm
còn rất dài có thể chậm rãi thưởng thức.