Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 57: Chương 57




Diệp Phương Nhã lập tức bật dậy, khẽ chỉnh lại y phục, nhìn nữ nhân kiều diễm bước tới, khụy gối hành lễ:

- Tần thiếp bái kiếp Thục Phi nương nương.

- Miễn lễ. - Thục Phi lên tiếng, rồi thản nhiên ngồi xuống chính vị, mở giọng đầy quan tâm - Bổn cung vừa rồi tại đại điện vô ý đụng trúng muội, không biết muội muội có sao không? - Hai chữ “vô ý” dường như được nhấn mạnh.

- Tần thiếp không sao, tạ ơn nương nương quan tâm. - Nàng cúi đầu đáp lại vô cùng nhu hòa.

- Bổn cung lúc đó vô ý quá, thế nào lại đụng phải muội. - Thục Phi ra vẻ tự trách mình lắm, từ “vô ý” vẫn liên tục ở cửa miệng - Chắc do cảnh đó khiến bổn cung có chút khó chịu, vô ý đụng muội.

- Tần thiếp thực sự không sao, nương nương đâu cần phải tự trách mình như vậy ạ. - Nàng vẫn thể hiện một bộ dáng kẻ dưới cơ đáp lại Thục Phi.

- Muội nói vậy, bổn cung vẫn có chút áy náy. - Thục Phi khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng - Hay là muội qua chỗ bổn cung dùng ngọ thiện, vừa hay bổn cung cũng có chuyện muốn nói với nàng.

Diệp Phương Nhã chưa đáp lại ngay, trong lòng có chút lo lắng. Thục Phi đã nói vậy chính là ép nàng. Nàng thân cô thế cô, phẩm vị lại không bằng nàng ta, chắc chắn phải đồng ý. Nhưng nếu gật đầu, chẳng phải tự đẩy mình vào chỗ chết hay sao?

Đúng lúc nàng không biết nên trả lời ra sao, tiếng nữ nhân vang lên ngoài cửa:

- Nô tì Y Hòa tham kiến Thục Phi nương nương, Thiên Quý tần nương nương.

- Miễn lễ. - Thục Phi liếc mắt nhìn Y Hòa - Ngươi đến đây làm gì?

- Hoàng hậu nương nương cho gọi Thiên Quý tần đến hậu điện Cảnh Long cung, nô tì phụng mệnh đến báo tin ạ. - Y Hòa cúi đầu đáp, rồi lại quay sang nàng - Nương nương, người cũng không nên để Hoàng hậu đợi lâu chứ ạ?

- Vừa hay bổn cung đang muốn mời Thiên Quý tần đến An Phương cung một chuyến. - Thục Phi hoàn toàn không có ý muốn thả nàng.

- Hoàng hậu nương nương Phượng ý khó trái, Thục Phi nương nương thông cảm. - Y Hòa dường như đã quen với điều này, nghĩ khí không hề nhượng bộ.

- Khá khen cho một nô tì, dám lôi Hoàng hậu ra làm lá chắn sao? - Thục Phi dù có nhẫn nại đến đâu cũng phải tức giận - Ngươi sợ bổn cung làm trễ việc của Hoàng hậu hả?

- Nô tì không dám. - Y Hòa nhanh chóng đáp, đầu cúi thật thấp, nhưng tuyệt nhiên không có ý định rời khỏi.

Diệp Phương Nhã vừa định lên tiếng, Thục Phi đã bật dậy, đùng đùng nổi giận bước ra khỏi điện. Y Hòa vẫn như trước cung kính, giờ lại nở một nụ cười:

- Nương nương không cần để tâm, Hoàng hậu sai nô tì đến chính là để giúp nương nương đó ạ.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm tưởng như Hoàng hậu có phép lạ, mọi chuyện đều biết tường tận đến vậy...

---

Y Hòa dẫn nàng đến hậu điện lần trước rồi đứng lại ở ngoài, chỉ cho mình nàng bước vào trong. Diệp Phương Nhã khẽ kéo cao y phục, bước vào trong, đã thấy Hoàng hậu cùng Mai Phi đang ngồi đó. Hoàng hậu thấy nàng cũng không mở lời, chỉ có Mai Phi lên tiếng:

- Thiên Quý tần đến rồi đấy à? Ngồi đi.

Đợi nàng an vị, Hoàng hậu mới lên tiếng:

- Tô Chiêu nghi trúng độc Hoa niên, tuy giữ được mạng sống nhưng mắt bị độc tố tổn thương, giờ không khác nào người mù. Tô Chân trước giờ đối với ai cũng ôn hòa, bổn cung thực nghĩ không ra ai lại làm ra việc này.

- Hậu cung vốn chưa từng là nơi cho kẻ tốt sống. - Mai Phi cũng chỉ thở dài - Hoàng hậu nương nương, có phát hiện được thêm gì không ạ?

- Đồ dâng đến Cảnh Phượng cung đều được kiểm duyệt kĩ càng, nếu độc thực sự là từ thức ăn, vậy chắc chắn là trong cung có nội gián cung khác. - Hoàng hậu trầm giọng, nhấn mạnh hai chữ “cung khác“.

Nàng ta khẳng định là “cung”, không phải “điện” hay “lâu”, rõ ràng là đã dồn nghi ngờ lên đầu những người từ Chính tam phẩm trở lên. Diệp Phương Nhã chợt nhớ lại nụ cười của Thục Phi khi ấy, khẽ mở giọng:

- Hoàng hậu nương nương, có lẽ nào là...

- Thục Phi là một người không tầm thường, tìm kiếm trên nàng ta chỉ đem đến thất bại thôi. - Hoàng hậu đã biết trước ý nàng, nhanh chóng ngắt lời.

- Vậy ý nương nương là Thục Phi thực sự có liên quan, nhưng chỉ là người đứng sau giật dây? - Mai Phi lên tiếng.

- Đúng vậy. - Hoàng hậu gật đầu, định nói gì đó thì một nô tài bước vào:

- Bẩm Hoàng hậu nương nương, đã tìm thấy thứ đó rồi ạ.

- Đưa cho bổn cung. - Hoàng hậu cầm lấy chiếc lọ nhỏ từ tay nô tài kia - Tìm thấy ở đâu?

- Bẩm, tại bụi cỏ ven hồ Thanh Thủy ạ. Từ tối hôm kia đến hôm nay chỉ có Yên Hiền dung và Lương Hiền tần lại gần hồ thôi ạ. - Nô tài đó bẩm báo vô cùng đầy đủ.

- Yên Hiền dung và Lương Hiền tần sao... - Mai Phi gật nhẹ đầu - Lương Đỗ Quyên này, phụ thân chẳng phải đang dưới trướng Ân Tướng gia hay sao?

Hoàng hậu dường như không quan tâm đến vấn đề đó, hỏi tên nô tài kia:

- Đi điều tra quanh Cẩm Tú cung và Chiêu Hạ điện cho bổn cung.

- Nô tài tuân mệnh.

- Chỉ cần tìm được bằng chứng trong Chiêu Hạ điện, vậy là xong rồi. - Mai Phi thở dài - Muội còn tưởng rắc rối lắm.

- Việc này, chưa chắc đã tính được lên đầu Lương Hiền tần dễ dàng như vậy đâu. - Hoàng hậu không hề lạc quan như vậy - Xem chừng, còn phải thí mất một con tốt.

Nói đoạn, nàng ta quay sang nhìn nàng:

- Thiên Quý tần, bổn cung hiện giờ chỉ mong muội thực hiện được một việc.

- Mong nương nương chỉ bảo. - Nàng cúi đầu đáp.

- Nhẫn.

- Tần thiếp xin giữ lời này trong lòng, tuyệt không dám làm trái.

- Được rồi, hai muội cùng lui đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.