Thái độ của Doãn Liễu Chi đối với Diệp Phương Uyên vẫn là không nặng không nhẹ. Khi có mặt người ngoài, nàng luôn trưng ra một biểu cảm băng lãnh thoát tục, dù được khen hay bị ma ma trách mắng cũng chỉ ngoan ngoãn đáp lời, không hề có bất kì biểu cảm dư thừa nào. Diệp Phương Uyên lại khác. Nàng từ nhỏ đã là con thị thiếp, sớm được mẫu thân rèn giũa ra miệng lưỡi trơn ngọt, vì vậy hai ma ma quản đốc việc học cung quy tương đối buông thả cho nàng.
Bài học ngày hôm nay là tập dáng đi uyển chuyển như các nương nương. Hai mươi nữ nhân đứng thành hai hàng, trên đầu chồng một quyển sách, mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng hai chân vẫn phải di chuyển trên một vạch thẳng được kẻ sẵn trên nền đất. Tất cả hai mươi người vượt qua vòng này tương đối dễ dàng. Khi các ma ma bắt đầu xếp quyển sách thứ hai lên đầu các nàng thì Thẩm nữ quan đột nhiên xuất hiện, ý tứ nhìn hai ma ma:
- Thế nào, các cô nương đây đều tập luyện tốt chứ?
- Bẩm nữ quan, các nàng đều đang tập rất tốt. - Một ma ma đáp rồi khẽ liếc mấy vị cô nương - Đặc biệt có Diệp cô nương, dáng đi rất uyển chuyển.
- Vậy sao? - Thẩm nữ quan cười nhẹ rồi chỉ vào chồng sách - Tiếp tục đi, ta sẽ ở đây trực tiếp xem.
Đến quyển sách thứ hai, đã có ba cô nương không thể giữ được tư thế, đành phải lui xuống. Dần dần, số sách trên đầu đã đến cái thứ tư, cũng chỉ còn lại bốn người. Doãn Liễu Chi nhìn người đang đi trước mình, bỗng nổi ra một ý tưởng.
Từ góc không ai để ý, một viên đá nhỏ được bắn ra, trúng vào gót hài Diệp Phương Uyên. Nàng ta chao đảo, cả người sắp đổ cả về phía sau, bèn vươn tay túm lấy thứ gần mình nhất, không ngờ lại đụng trúng ma ma. Cả hai người cùng ngã lăn ra đất, bộ dạng hết sức tức cười, làm mấy cô nương khác không khỏi bụm miệng cười.
Doãn Liễu Chi nén cười, bước đến nhẹ nhàng đưa tay muốn đỡ Diệp Phương Uyên dậy, nhưng trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ thỏa mãn khi đặt được mục đích. Nàng ngọt giọng:
- Phương Uyên muội muội, để ta đỡ muội dậy.
- Không cần! - Nhìn thấy vẻ sung sướng khi người khác gặp họa của Doãn Liễu Chi, Diệp Phương Uyên không sao bình tĩnh nổi, nhanh chóng hất tay nàng ta ra.
Cố nén cơn đau từ thắt lưng truyền tới, nàng nâng giọng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt người phía trước:
- Doãn Liễu Chi, đừng tưởng không ai biết cô giở trò!
- Phương Uyên muội, đừng đổ oan cho ta vậy chứ. - Doãn Liễu Chi không hề nao núng trước lời vu oan này, hướng về phía Thẩm nữ quan cúi người - Thẩm nữ quan, tiện nữ thấy Phương Uyên muội ngã như vậy, thân thể chắc cũng không thoải mái, để tiện nữ dẫn nàng về nghỉ ngơi thì hơn.
Thẩm nữ quan vừa vặn nhìn thấy một màn của Doãn Liễu Chi, trong lòng đã hơi tán thưởng “người được chọn” này, hơn nữa thái độ của Diệp Phương Uyên đúng là không thể chấp nhận được, bèn gật đầu:
- Được rồi, đưa nàng ta về đi.
Không để cho Doãn Liễu Chi chạm đến người mình, Diệp Phương Uyên đã quát lớn:
- Ngươi nghĩ là nhi nữ của Doãn tướng quân thì hay lắm sao? Phương Uyên muội muội, câu này gọi cũng thật ngọt. Ta có họ đằng hoàng, chúng ta không thân thiết đến độ gọi danh xưng ra đâu!
- Phương Uyên muội, chẳng lẽ muội muốn ta gọi là Diệp muội muội? - Doãn Liễu Chi khéo léo đáp - Thế thì thật không phải, trong cung còn có một vị chủ tử họ Diệp, còn là Hiền dung nương nương, ta gọi như vậy chẳng khác nào động đến nương nương cả.
Nghĩ đến tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình, Diệp Phương Uyên lại không thể nhịn được:
- Nàng ta họ Diệp, còn ta thì không chắc? Chẳng phải chỉ vào cung sớm hơn ta một năm thôi sao, có gì to tát đâu chứ, cũng chỉ là một tiện nhân mà thôi!
Doãn Liễu Chi khẽ nở nụ cười. Diệp Phương Uyên chợt nhận ra bản thân mắc bẫy, nhưng muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
- To gan! Hiền dung nương nương là người ngươi có thể nói vậy sao? Tát miệng ả cho ta! - Thẩm nữ quan hét lớn. Nha đầu này gan cũng lớn lắm, dám ở trong cung mà chửi bới phi tần như vậy sao?
Lần đầu tiên bị kẻ khác tát, Diệp Phương Uyên sửng sốt, nhưng sau đó lại cảm thấy cực kì tức giận. Vì cái gì, Diệp Phương Nhã đó có cái gì tốt, tại sao lại được ưu ái đến vậy! Khi còn tại gia nàng còn dám trước mặt phụ thân nói xấu nàng ta, tại sao bây giờ lại không thể!
- Nhốt nàng ta vào phòng giặt. Ta sẽ đi báo cáo chuyện này với Hoàng hậu nương nương.
---
Ngay lúc này, Hoàng hậu cùng Diệp Hiền dung và vài vị phi tần đang ngồi xem hí kịch. Diệp Phương Nhã ở phương diện này cũng chỉ biết sơ qua, không mấy hứng thú, nhưng cũng vui vẻ ngồi một bên bồi Hoàng hậu. Dạo gần đây Mai phi và Thục phi thật sự quá thân thiết, Triệu Thục Nghi đã cho người đi mời Mai phi đến xem, nàng ta lại viện cớ thân thể không khỏe nên không đến, chính là trực tiếp không cho Hoàng hậu mặt mũi!
Cùng Hoàng hậu nói chuyện vài câu, chợt các kíp nữ tiến lại gần phía này biểu diễn. Diệp Phương Nhã ngửi thấy mùi phấn son trên người các nàng liền cảm thấy một trận khó chịu, dạ dày như muốn cuộn lên, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Dù sao cũng là nữ nhân khuê các, đối với mùi phấn son nàng cũng tương đối quen thuộc, không hiểu sao hiện tại lại khó chịu như vậy. Một trận cồn cào từ bụng trào lên, nàng ôm miệng nôn khan một tiếng.
- Muội muội, không sao chứ? - Hoàng hậu cũng bị hành động này của nàng dọa sợ - Thân thể không thoải mái ở đâu? Đang yên lành sao lại...
Ngừng lại một lát, Triệu Thục Nghi như nhớ ra chuyện gì đó, liền bảo các kíp nữ và phi tần khác lui ra, đồng thời đưa mắt nhìn cung nữ chưởng quản của mình. Y Hòa hiểu ý, nhanh chóng lui về phía sau rồi theo đường tắt chạy thẳng đến Thái y viện.
Nhận ra sự bất thường của Hoàng hậu, Diệp Phương Nhã cũng không khỏi sửng sốt. Không sai, mấy ngày nay nàng ăn uống không ngon miệng, ngủ tương đối nhiều, còn dị thường khó chịu với mùi phấn son, chẳng lẽ...?
- Bổn cung mong đó sẽ là một đáp án tốt. - Hoàng hậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi lại yên lặng, thản nhiên nhấp một ngụm trà, nhưng trong mắt cũng hiện lên gợn sóng.
Có lẽ do trưởng cung nữ của Hoàng hậu đích thân tới mời, Thái y viện đã nhanh chóng cử Viên Quang, thái y có kinh nghiệm nhất đến Cảnh Phượng cung. Nhìn thấy hai vị chủ tử, Viên Quang quỳ xuống hành lễ:
- Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hiền dung nương nương.
- Viên thái y, ngươi lại đây bắt mạch cho Diệp Hiền dung. - Thanh âm Hoàng hậu vẫn cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng là từng đợt sóng trào.
Viên thái y nhanh chóng tiến đến, phủ một tấm khăn mỏng lên cổ tay Diệp Phương Nhã rồi bắt mạch. Dường như có chút không chắc chắn, y thử lại lần nữa, rồi cung kính cúi đầu:
- Chúc mừng Hiền dung nương nương, là long mạch.
Chút thính đêm khuya nóng hổi từ tác giả đang mất ngủ :> comment tiếp động lực cho tác giả nào.