Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 11: Chương 11




Eleanor Butler đúng là một mệnh phụ miền Nam. Giọng nói dịu dàng và từ tốn, cử chỉ duyên dáng và khoan thai của bà ẩn chứa một nghị lực và sức thuyết phục mãnh liệt. Ở miền Nam, các mệnh phụ được giáo dục từ trong nôi để biết có mặt mà làm cảnh, để làm những thính giả giàu thiện cảm và dễ cuốn hút, để hấp dẫn bằng vẻ liễu yếu đào tơ, và đầu óc rỗng không nhưng luôn sẵn sàng khâm phục. Họ cũng được giáo dục để đảm đương trách nhiệm hết sức phức tạp và cầu kỳ trong những ngôi nhà rộng lớn và có rất nhiều gia nhân mà vẫn cứ phải tạo ra ấn tượng là từ ngoài vườn đến trong bếp, ở đâu các tôi tớ cũng tự giác làm việc một cách trôi chảy, còn bà chủ nhà chẳng có mối bận tâm nào khác hơn là ngồi chọn màu chỉ thích hợp cho các mẫu thêu tinh tế của mình.

Khi chiến tranh làm số gia nhân thường từ ba mươi đến bốn mươi người phải giảm xuống chỉ còn một hai người, thì trách nhiệm của quý bà mệnh phụ ấy đã phải tăng gấp bội, nhưng ấn tượng họ gây ra thì vẫn phải nguyên như cũ. Mặc dù sa sút, họ vẫn tiếp tục khoản đãi khách khứa, vẫn dung nạp rất nhiều gia đình, vẫn phô trương những cửa kính, những đồ đồng sáng loáng và hệt như xưa, bà chủ nhà với mái tóc gọn ghẽ và phong cách điềm đạm vẫn không được có việc gì làm khác hơn là ngồi giết thời giờ trong phòng khách. Và những mệnh phụ của miền Nam đã làm được như vậy.

Bà Eleanor đã làm Scarlett yên lòng bằng những lời lẽ dịu dàng cùng những tách trà thơm. Bà làm mát dạ bà Pauline bằng cách hỏi ý kiến dì về chiếc bàn giấy mới được đưa vào phòng khách, làm cho bà Eulalie vui thích bằng cách nhờ dì nếm thử một miếng bánh và góp ý về chất lượng của mùi va-ni. Bà cũng thì thầm căn dặn bà bếp trưởng Manigo rằng cô hầu phòng Celie của bà và cô hầu phòng của Scarlett sẽ giúp bà ấy chuyển đồ đạc của Scarlett từ nhà các bà dì đến phòng ngủ lớn trông ra vườn của ông Rhett.

Chưa đầy mười phút, việc dọn nhà của Scarlett đã được sắp xếp xong xuôi mà không gây bất kỳ sự phản đối nào, không làm mất lòng bất cứ ai, thậm chí cũng chẳng làm gián đoạn nhịp sống trầm lặng thường ngày trong ngôi nhà của Eleanor Butler, Scarlett cảm thấy mình trở lại như một cô bé được che chở trước mọi hiểm nguy, được bao bọc bởi tình yêu bao la của một người mẹ.

Nàng nhìn Eleanor với đôi mắt mờ lệ, đầy cảm phục.

Bà Butler là hiện thân tất cả những gì nàng luôn mong muốn luôn khát khao phải làm: trở thành một mệnh phụ như mẹ nàng, như mẹ của Rhett. Ellen O Hara đã giáo dục nàng để làm một mệnh phụ và bà đã kiên trì làm tất cả để đạt được mục đích của mình. Bây giờ thì mình có thể đạt được điều ấy - nàng thầm nhủ - Mình có thể chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã phạm phải. Mình sẽ khiến mẹ được hãnh diện về mình.

Khi nàng còn bé, Mama thường mô tả thiên đường như một xứ sở của mây, na ná như một chiếc giường lớn nhồi bông, nơi các thiên thần ngồi nhìn xuống những gì đang diễn ra dưới thế gian. Và kể từ khi mẹ chết, Scarlett vẫn tiếp tục giữ một niềm tin day dứt trẻ thơ rằng, Ellen vẫn đang dõi nhìn nàng với một niềm khắc khoải, trước tình cảnh của nàng hiện nay.

- Con sẽ sắp đặt lại tất cả, bây giờ đây, nàng thầm hứa với mẹ - Sự tiếp đón nồng hậu của Eleanor đã tạm xoá đi tất cả những sợ hãi và những hồi ức từng đè nặng trái tim và tâm trí khi nàng nhìn thấy lại những tên lính Yankee. Nó cũng xoá luôn cả nỗi lo lắng mà nàng đã không muốn tự thú nhận có liên quan đến việc nàng quyết định đến sống với Rhett ở Charleston. Nàng cảm thấy mình đang được yên ổn, được yêu thương và không ai có thể quật ngã nàng. Nàng sẽ trở thành một mệnh phụ như Ellen đã từng ước muốn. Nàng sẽ được mọi người ngưỡng mộ, được kính trọng và yêu mến, và vĩnh viễn nàng sẽ không bao giờ còn bị cô đơn.

Khi dì Pauline đã khép chiếc ngăn kéo nhỏ chạm trổ bằng ngà voi của chiếc bàn giấy bằng gỗ hồng mộc và dì Eulalie đã ngốn ngấu xong lát bánh ngọt cuối cùng, bà Eleanor mới kéo nàng đứng dậy.

- Sáng nay, tôi phải đến tiệm để lấy lại đôi giầy cao cổ - bà nói, tôi sẽ dẫn Scarlett theo cùng để chỉ cho cô ấy đường Royal. Bất kể người phụ nữ nào cũng cảm thấy không được thoải mái trong một thành phố khi mà mình không biết các cửa hàng nằm ở đâu. Các dì có đi cùng chúng tôi không?

Scarlett cảm thấy nhẹ nhõm khi các dì nói rằng không thể đi được. Nàng muốn Butler chỉ là của riêng nàng.

Cuộc đi dạo đến tận các cửa hàng của Charleston dưới ánh mặt trời mùa đông rạng rỡ thật tràn đầy thú vị Các tủ kính trải dài suốt hai bên đường tạo thành những khối phố san sát: hàng bách hoá tạp khô, hàng kim khí, hàng giầy, hàng thuốc lá, hàng nữ trang, hàng sành sứ, hàng thóc gạo, hàng dược phẩm, hàng rượu, hàng sách, hàng bán găng, hàng kẹo mứt… dường như người ta có thể tìm được tất cả và bất kỳ món gì trên đường phố Royal này. Người đi mua sắm cũng rất đông đúc. Họ bước xuống từ các cỗ độc mã thanh lịch hoặc các cỗ song mã mui trần với những người đánh xe mặc sắc phục.

Thật không có gì dính dáng đến cái thị trấn Charleston xưa kia, một xó xỉnh ảm đạm mà nàng chợt nhớ đến và rất sợ phải nhìn thấy trở lại. Bây giờ đó là một thành phố lớn hơn và náo nhiệt hơn Atlanta rất nhiều, và hạng người thanh lịch đều ăn mặc hợp thời trang nhất. Chẳng hề có dấu hiệu nào của sự "hoảng loạn".

Khổ thay, mẹ của Rhett cứ coi như thể các màu sắc và sự náo nhiệt của phố xá không hề tồn tại. Bà đi qua các tủ kính đầy ắp quạt lông đà điểu và quạt tay có vẽ hình trang trí mà không hề quay đầu lại. Bà băng qua đường mà chẳng buồn nói lời "cảm ơn" với người phụ nữ đã dừng cỗ xe độc mã của mình lại để tránh va phải bà.

Scarlett nhớ các dì đã nói là chỉ có bọn Yankee, bọn Carpet baggers và bọn Scallywat mới có xe song mã.

Nàng bỗng cảm thấy nóng bừng cả mặt khi nghĩ rằng lũ kên kên ấy đã được vỗ béo trên sự bại trận của miền Nam. Nhưng, theo gót bà Butler đến tiệm giầy, nàng lại thấy hài lòng khi người chủ giao cho người trợ tá tiếp một khách hàng ăn mặc sang trọng để chạy lại đón mẹ của Rhett. Thật thích thú biết bao khi được ở cạnh một cựu thành viên cận vệ đáng kính của Charleston. Nàng ước sao bà Meriwether hoặc bà Elsing có mặt ở đây để được thấy mệnh phụ đáng kính ấy.

- Ông Braxton, tôi có gửi ông đôi giầy cao cổ để thay đế, bà Eleanor nói - Tôi muốn giới thiệu với con dâu tôi những món hàng đẹp nhất và những nơi phục vụ tốt nhất trong thành phố. Scarlett, con yêu quý, từ nay ông Braxton sẽ phục vụ con như đã từng phục vụ mẹ suốt nhiều năm qua.

- Đó sẽ là một vinh dự lớn cho tôi, thưa bà - Ông Braxton lịch thiệp cúi chào nàng.

- Chào ông Braxton. Cảm ơn ông - Scarlett khẽ nói. - Tôi nghĩ là hôm nay tôi đến chỉ để mua một đôi giầy cao cổ thôi - nàng vừa nói vừa vén chiếc váy lên vài phân, đế lộ đôi giầy yếu ớt bằng loại da mỏng của nàng. Mua đôi nào thích hợp hơn để đi lại trong thành phố ấy mà - Nàng hãnh diện nói thêm.

Không một kẻ trưởng giả nào có vinh hạnh được ông Braxton tiễn ra tận xe.

Ông Braxton rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay trắng và vuốt nhẹ lên lớp nhung mới toanh của hai chiếc ghế.

- Nếu các bà này muốn đi…

Trong lúc ông khuất dạng sau chiếc rèm ở phía cuối cửa hàng, Eleanor nghiêng mình về phía Scarlett và thì thầm vào tai nàng:

- Con có để ý tóc ông Braxton khi ông ấy quỳ xuống để thử giầy cho con không? Ông ấy nhuộm tóc bằng xi-da đấy

Phải cố gắng lắm Scarlett mới nén được cười khi chợt thấy bà Butler có lý, nhất là khi cặp mắt đen của bà cũng tỏ ra đồng tình với nàng. Khi ra khỏi cửa hàng, Scarlett phì cười:

- Mẹ không nên nói với con điều đó mới phải. Suýt nữa con đã làm trò cười cho thiên hạ.

- Sau này, con sẽ dễ dàng nhận ra ông ta - bà khẽ cười độ lượng. Bây giờ ta đến tiệm hàng Onslow làm một ly kem mới được. Ở đó có một tay làm rượu Whisky lậu ngon nhất miền Nam Caroline này. Mẹ sẽ đặt anh ta vài lít để làm bánh. Kem ở đấy cũng rất tuyệt.

- Mẹ.

- Con yêu, rượu Brandy bây giờ hiếm lắm. Chúng ta phải xoay sở cách nào đó, phải không nào? Với lại mẹ cũng thấy chợ đen có cái gì đó khá hấp dẫn.

Bây giờ thì Scarlett đã hiểu rõ vì sao Rhett yêu mẹ mình đến thế.

Eleanor Butler tiếp tục giới thiệu với Scarlett về cuộc sống ở Charleston. Bà đưa nàng đến một cửa hàng len da để sắm một khúc vải trắng (cô bán hàng này đã giết chồng mình bằng cách dùng kim đan đâm vào tim hắn, nhưng Toà chỉ tuyên xử chính người đàn ông đã tự lao vào mũi kim trong khi say vì đã bao nhiêu năm trước đó mọi người đều thấy rõ những vết đánh đập trên tay và khuôn mặt của người vợ đáng thương). Sau đó, họ tạt qua hiệu dược phẩm để mua vài món thuốc (người dược sĩ tội nghiệp này bị cận nặng đến mức có lúc đã bỏ cả một món tiền lớn để mua một con cá lạ ngâm cồn mà ông lầm tưởng là một nàng tiên cá).

- Nếu con cần những món thuốc thứ thiệt con chỉ nên đến hiệu thuốc ở Đường Cái mẹ sẽ chỉ.

Scarlett vô cùng thất vọng khi bà Eleanor tuyên bố đã đến lúc phải về. Chưa bao giờ nàng cảm thấy vui thú như vậy và nàng đã gần như nài nỉ bà Eleanor để được ghé thêm vài cửa hiệu nữa. Nhưng nàng đâm lo khi bà Butler bảo:

- Có lẽ chúng ta phải về bằng tàu. Mẹ thấy trong người hơi mệt.

Nước da tái nhợt của bà Eleanor, mà nàng lầm tưởng là sắc mặt kiêu kỳ của các mệnh phụ miền Nam, phải chăng là dấu hiệu bà đã đổ bệnh? Nàng dìu mẹ chồng lên toa xe sơn màu xanh lá cây và màu vàng tươi chạy trên đường ray do ngựa kéo, và cố tìm một chỗ ngồi cho bà trên một trong những chiếc ghế đan bằng cành liễu.

Nếu có chuyện gì xảy ra cho mẹ trong khi có mặt nàng, hẳn Rhett sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng. Và chính nàng cũng sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình.

Trên toa xe đang lăn bánh trên đường ray, nàng luôn để mắt theo dõi bà Butler, nhưng nàng chẳng thấy một triệu chứng bệnh hoạn nào. Bà vẫn hứng khởi nói về những món hàng mà cả hai sẽ lại mua trong lần đi kế tiếp - Ngày mai chúng ta sẽ đi chợ và con sẽ được gặp tất cả những ai cần phải biết. Đó cũng là nơi tập họp đủ mọi loại tin tức. Những tin thật sự thú vị hầu như chẳng bao giờ có trên báo cả.

Toa xe rùng mình đột ngột rẽ trái rồi đi dọc suốt cả một dãy nhà trước khi dừng lại ở một ngã tư. Scarlett nín thở: ngay chỗ cánh cửa sổ mở ở phía bên bà Eleanor, nàng bắt gặp một người lính mặc đồ xanh với khẩu súng lục trên vai, đang rảo bước qua lại dưới bóng râm của một hàng cột cao.

- Bọn Yankee… - Nàng khẽ thốt lên.

Bà Butler đưa mắt theo hướng nhìn của Scarlett.

- Từ ít lâu nay Georgie đã sạch bóng bọn chúng phải không? Chúng ta bị chiếm đóng từ lâu quá rồi, đến mức chẳng ai còn để ý đến họ nữa. Đến tháng hai tới sẽ là mười năm. Mười năm trời! Thời gian đó đủ cho người ta quen dần với tất cả.

- Con sẽ chẳng bao giờ quen với sự hiện diện của họ - Scarlett khẽ nói - Không bao giờ!

Một tiếng động đột ngột làm nàng giật mình. Nàng chợt nhận ra tiếng ngân của chiếc đồng hồ to lớn ở phía trên đầu nàng. Toa tầu lại bắt đầu khởi động vượt qua ngã tư rồi rẽ sang phải.

- Một giờ - Bà Butler nói - Thảo nào mà mẹ thấy mệt. Chúng ta đã đi dạo hết buổi sáng rồi còn gì.

Phía sau họ, chiếc đồng hồ đã kết thúc điệu nhạc ngân nga của nó, chỉ còn lại tiếng leng keng của chiếc chuông.

Chính tại đây, theo tiếng ngân của tháp chuông Saint Michel này, mà dân chúng Charleston theo dõi mọi giờ giấc. Nó dóng lên mỗi khi có sinh cũng như cớ Scarlett ngắm những toà nhà cao và những khu vườn rào kín đang diễu qua trước mắt. Tất cả đều mang dấu vết của cuộc chiến. Những vết đạn lỗ chỗ hãy còn đó trên các bức tường và sự nghèo khổ vẫn hiển hiện trước mắt: những nước sơn lở tróc, những tấm ván đóng đinh trên các cửa sổ vỡ nát mà người ta vẫn chưa thể thay thế, những vết thủng và hoen rỉ tàn phá các cánh cửa và các bao lơn bằng sắt rèn. Các thân cây ven đường đều mảnh mai: đó là những cây non mới mọc để thay thế cho những đại thụ bị quật đổ bởi đạn trái phá. Ôi. Cái bọn Yankee đáng nguyền rủa!

Thế nhưng mặt trời đã rọi sáng những tay nắm cửa bằng đồng nhẵn bóng. Người dân Charleston quả là những cái đầu kiên cường: họ vẫn không chịu khuất phục.

Nàng giúp bà Butler bước xuống ở trạm cuối cùng, phía cuối đường Réunion. Trước mắt họ là một công viên với thảm cỏ được cắt xén cẩn thận và những lối đi trắng toát dẫn đến một ki-ốt còn nguyên nước sơn mới và mái nhọn hoắt theo kiểu chùa chiền. Bên kia công viên là hải cảng. Scarlett cảm nhận hương vị của muối và nước biển. Một làn gió nhẹ lay động những lá cọ trong công viên và đong đưa mấy mái "tóc tiên" trên những cành sồi gẫy còn sống sót. Trên thảm cỏ, nhiều đứa trẻ đang chạy đuổi sau những vòng lăn hoặc sau những quả bóng, dưới cái nhìn chăm chú của các bà vú da đen đầu chít khăn màu ngồi trên những chiếc ghế dài.

- Scarlett… Bà Butler cất lời. Đôi má bà chợt ửng đỏ - Mẹ mong con hãy bỏ qua cho mẹ… Mẹ biết lẽ ra mẹ không nên nói nhưng mẹ thấy cần phải hỏi con…

- Việc gì, thưa mẹ? Mẹ thấy trong mình không khỏe ư? Mẹ muốn con lấy giúp mẹ cái gì chăng? Mẹ hãy ngồi xuống kia đã.

- Không, không, mẹ rất khỏe. Nhưng mẹ rất muốn biết - con và Rhett đã có bao giờ nghĩ đến chuyện con cái nữa chưa? Mẹ rất hiểu rằng con e ngại sau những đau khổ gây ra bởi cái chết của Bonnie…

Một em bé ư?… Scarlett thì thầm nói. Phải chăng bà Butler đã đọc được cả tấm lòng nàng? Nàng siết bao mơ ước được mang thai với Rhett, khi đó Rhett sẽ không bao giờ có thể bỏ nàng. Anh ấy rất yêu trẻ con và anh ấy sẽ yêu nàng mãi mãi nếu nàng cho anh một đứa bé.

Nàng đáp lại với tất cả sự chân thật tự đáy lòng.

- Thưa mẹ, con mong muốn có một đứa con nữa hơn bất cứ điều gì trên đời này.

- Đội ơn Chúa! Mẹ rất nôn nóng được làm bà nội một lần nữa. Khi Rhett đem Bonnie đến cho mẹ, mẹ đã làm nó suýt ngộp vì cứ ôm hôn mãi. Con có hiểu không? Margaret, hôm nay con sẽ gặp nó, nó là con dâu thứ của mẹ - Margaret đáng thương, nó vô sinh. Còn Rosemary… em của Rhett thì… Nói chung, mẹ rất lo không biết nó có lấy được ai không.

Scarlett suy nghĩ thật nhanh xem mỗi thành viên trong gia đình của Rhett có tác dụng gì đối với nàng.

Rosemary có thể có vấn đề. Các cô gái già, cô nào mà chẳng khó tính? Còn người em thì - tên cậu ta là gì nhỉ? À phải rồi, Ross. Ross là nam giới, và nàng chẳng bao giờ gặp khó khăn trong việc lấy lòng đàn ông cả. Cái cô Margaret không con ấy chắc chẳng đáng phải bận tâm. Cô ta rất ít khả năng có ảnh hưởng gì đến Rhett. Nói tóm lại, không ai trong số đó có thể tác động gì đáng kể. Chỉ có mẹ là anh ấy yêu thương hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Mà mẹ thì muốn nàng và anh ấy phải ở chung, phải có một em bé, hai em bé, một chục em bé. Không! Nhất định Rhett không thể cãi lời mẹ.

Scarlett hôn nhanh lên má của mẹ chồng:

- Mẹ à, con khao khát một đứa trẻ đến phát điên lên được. Hai mẹ con mình sẽ thuyết phục Rhett, mẹ nhé!

- Scarlett, con làm mẹ rất vui sướng… Bây giờ ta hãy về đi thôi! Ta đã đi hết công viên rồi còn gì. Vả lại mẹ cũng muốn nghỉ một chút trước bữa trưa. Chiều nay, hội từ thiện sẽ họp ở nhà ta và mẹ cần phải chuẩn bị tinh thần. Mẹ mong con sẽ có mặt ít ra là trong bữa tiệc trà. Margaret cũng sẽ có mặt. Mẹ không muốn làm phiền con việc gì cả, nhưng nếu những việc ấy làm con thích thú thì mẹ cũng sẽ rất vui lòng. Hội của mẹ hiện đang gây quỹ để xây một Cư xá hợp bang, nơi tiếp nhận các bà vợ goá và những đứa con côi. Trong các buổi bán hàng từ thiện, hội sẽ bán bánh, bán các đồ thủ công và nhiều món hàng khác nữa.

Thánh thần ơi! Phải chăng tất cả các bà mệnh phụ miền Nam này đều hệt như nhau? Cứ y như ở Atlanta vậy! Hết "hợp bang" ở đây rồi lại "hợp bang" ở kia. Phảl chăng họ không thể quen được với ý nghĩ rằng chiến tranh đã chấm dứt và cần phải sống trong lãng quên?

Nàng cảm thấy đau đầu. Scarlett bước chậm lại, nhưng rồi nàng lại dấn lên kịp bước bà Butler. Không, nàng sẽ đến cuộc hội họp này. Thậm chí nàng sẽ làm việc cho hội nếu người ta yêu cầu. Nàng không thể để rơi vào những sai lầm đã mắc phải ở Atlanta. Nàng sẽ mãi mãi không để bị xa lánh và cô đơn nữa. Ngay cả khi nàng phải mang lá cờ hợp bang trên chiếc coóc-sê của mình?

- Ôi! Mẹ tốt quá! Nàng nói - Con thường thấy buồn buồn vì chẳng còn thì giờ để dành cho công việc như thế này ở Atlanta. Frank Kennedy, chồng cũ của con, đã để lại cho con gái con một cửa hàng. Con có trách nhiệm phải lo cho nó ngày một thêm phồn thịnh, mẹ ạ.

Hẳn thế là đủ để xác thực những lời nói dối của Rhett.

Eleanor Butler khẽ gật đầu ra ý đã hiểu và Scarlett liền cúi xuống để giấu một ánh mắt vui thích.

Trong khi bà Butler nghỉ ngơi, Scarlett đi thăm qua ngôi nhà. Nàng bắt đầu từ tầng trệt để ý tìm xem Rhett đã chuộc lại cho mẹ chàng những món gì từ tay bọn Yankee.

Các căn phòng đều có vẻ trống trải. Nhãn quan của nàng chưa được huấn luyện đủ để thưởng thức sự hoàn hảo trong cách bài trí của Rhett. Phòng khách lộng lẫy được trang bị những bộ trường kỷ tuyệt diệu, những chiếc bàn, chiếc ghế… đều được sắp đặt sao cho mỗi món đồ vừa tiện dụng, vừa có thể để chiêm ngưỡng. Scarlett thưởng thức chất lượng tuyệt hảo của lớp lụa bọc ghế và nước gỗ bóng lộn. Nhưng nàng hoàn toàn không nhận thức được vẻ đẹp của những khoảng không giữa các đồ vật. Từ xa, nàng đã thấy thích thú với căn phòng nhỏ dành để chơi bài: ở đó, bàn ghế choáng gần hết căn phòng, vả lại nàng cũng rất thích chơi bài.

Phòng ăn, đối với nàng, cũng hệt như bao phòng ăn khác. Nàng chưa bao giờ được nghe đến Hepplewhite và những đồ gỗ do hãng này sản xuất. Phòng sách chỉ là một nơi đầy sách và do đó, chẳng có gì hấp dẫn. Nàng rất thích những mái hiên rộng rãi vì chúng thật có ích trong những ngày nóng bức như hôm nay. Hơn nữa, từ đó mở ra trước mắt nàng bức tranh tuyệt tác của khu cảng, nơi hàng đàn chim biển đang vui vẻ lượn lờ và những chiếc tàu buồm nho nhỏ, xinh xinh, tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng muốn tung bay vào khoảng không. Suốt đời bị giam hãm trên đất liền, Scarlett thấy làn nước mênh mông kia thật vô cùng xa lạ. Và không khí ở đây mới thơm tho làm sao? Hương vị ấy khiến nàng cảm thấy đói. Nàng cầu mong bà Butler chóng tỉnh dậy và ra lệnh cho dọn bữa trưa.

- Scarlett, con có thích chúng ta ra hàng hiên dùng cà phê không? - Bà Eleanor Butler cất tiếng hỏi, khi hai người đã dùng xong món tráng miệng. - Có thể đây sẽ là dịp cuối cùng vì còn lâu mới trở lại những dịp như thế này. Hình như thời tiết đang thay đổi.

- Ồ vâng, con rất thích mẹ ạ.

Bữa ăn rất ngon miệng, nhưng nàng vẫn thấy người chưa thoải mái và cảm thấy còn hơi bị tù túng: ở bên ngoài nàng hít thở dễ chịu hơn nhiều.

Nàng theo bà Butler bước ra hàng hiên lên tầng lầu.

- Chúa ơi! Mình mới ở đây trước bữa cơm, vậy mà bây giờ trời đã trở lạnh? Nàng nhận xét. Trời thế này uống cà phê nóng chắc dễ chịu.

Nàng uống hết tách đầu tiên rất nhanh. Đang chuẩn bị xin thêm một tách nữa thì bà Eleanor bỗng reo lên và chỉ về phía ngoài đường.

- Hội từ thiện của mẹ kia rồi! Mẹ có thể nhận ra tiếng của họ ở bất cứ nơi nào.

Scarlett cũng vừa nghe tiếng chuông leng keng. Nàng chạy vội ra lan can và cúi nhìn xuống đường.

Một đôi ngựa đang phi nước đại, kéo theo một cỗ xe lịch sự màu xanh sẫm, bốn bánh màu vàng. Bánh xe ánh lên những tia sáng màu bạc và cũng chính chúng đã phát ra những tiếng chuông vui nhộn. Cỗ xe đi chậm dần rồi dừng lại trước nhà. Lúc này, Scarlett mới trông thấy những chiếc chuông nhỏ loại chuông xe kéo gắn bằng những dải da vào nan hoa của bánh xe. Nàng chưa bao giờ thấy những cái chuông như vậy. Nàng cũng chưa bao giờ thấy một người xà ích như người đang ngồi trên chiếc ghế cao ở phía trước cỗ xe. Đó là một phụ nữ trong bộ y phục cưỡi ngựa màu nâu sậm với găng tay màu vàng. Cô ta đang nửa đứng nửa ngồi, cố hết sức ghì chặt dây cương ngựa, gương mặt cô biến dạng vì quá cố gắng, trông cứ như một con khỉ mặc quần áo.

Cánh cửa xe mở ra, một chàng trai tươi cười bước xuống và chìa tay ra. Một thiếu phụ đẫy đà nắm lấy bàn tay ấy và bước xuống theo. Cả cô ta cũng cười. Chàng trai trẻ lại giúp một phụ nữ khác, trẻ hơn, bước xuống và cả cô nàng nữa, cũng toét miệng cười.

- Vào đây đi, cậu bé, anh sẽ phụ ta chuẩn bị bữa trà.

Scarlett bước theo bà với tất cả nhiệt tình của sự hiếu kỳ. Thật là một nhóm người kỳ lạ! Hội từ thiện của bà Butler thật khác xa với hội của những mụ già quen điều khiển Atlanta một cách nghiêm khắc. Không biết họ kiếm đâu ra người xà ích có vẻ mặt giống như một con khỉ cái thế kia? Còn chàng trai kia là ai? Đàn ông thường không làm bánh trái trong các dịp lễ từ thiện. Hơn nữa, trông anh ta cũng khá điển trai. Scarlett ngừng lại một lát trước chiếc gương để vuốt lại mái tóc gió đã làm rối bù.

- Cô có vẻ hơi xúc động đấy. Emma, bà Butler vừa kêu lên vừa lấy má khẽ chạm hết bên má này đến bên má kia của người thiếu phụ đẫy đà. Lại đây dùng một tách trà để tỉnh lại nào. Nhưng trước hết, hãy đế tôi giới thiệu với cô: Đây là Scarlett, vợ của Rhett.

- Phải vài tách trà chắc tôi mới có thể hồi phục lại sau chuyến dạo chơi ngắn ngủi này, bà Eleanor ạ, người phụ nữ vừa nói vừa chìa tay ra. Rất hân hạnh được biết cô Scarlett, tôi là Emma Anson, hay nói đúng hơn là cái gì còn lại của Emma Anson.

Bà Eleanor ôm hôn người phụ nữ trẻ nhất rồi dẫn nàng về phía Scarlett.

- Con yêu, đây là Margaret, vợ của Ross, Margaret, mẹ giới thiệu với con, đây là Scarlett.

Margaret Butler là một thiếu phụ nước da tái nhợt, mái tóc vàng và cặp mắt xanh như ngọc lam. Khi cô ta cười, quanh đôi mắt ấy hằn lên những vết nhăn sâu trước tuổi.

- Em rất hân hạnh cuối cùng cũng được biết chị, - cô ta vừa nói, vừa nắm lấy tay Scarlett và hôn lên má nàng. - Em luôn mong có một người chị, một người chị dâu cũng vậy. Hy vọng Rhett và chị sớm ghé chỗ bọn em dùng bữa. Anh Ross chắc cũng rất vui mừng nếu được gặp chị.

- Chị rất hân hạnh, Margaret ạ, và cả Rhett chắc cũng vậy, Scarlett đáp.

Nàng mỉm cười, hy vọng những điều mình nói sẽ là sự thật. Ai biết được liệu Rhett có đồng ý đi cùng nàng đến chỗ em trai hoặc đến nhà một người nào khác không? Nhưng hẳn chàng sẽ khó từ chối với chính những người trong gia đình. Bây giờ, nàng đã có thể xem Margaret như một đồng minh mới của mình, ngoài bà Eleanor ra. Scarlett hôn lại Margaret.

- Scarlett này, bà Butler nói, lại đây để mẹ giới thiệu con với Sally Brewton.

- Và cả tôi là Edward Cooper, một giọng đàn ông nói chen vào. Này bà Eleanor, xin đừng tước đoạt của tôi cơ hội được hôn tay bà Butler. Tôi đã say mê vẻ kiều diễm của bà ấy rồi đấy!

- Hãy đợi đến phiên anh đã, Edward, bà Butler nói. - Các bạn trẻ này thật chẳng có chút hiểu biết gì về xã giao cả.

Scarlett hầu như chẳng thèm nhìn Edward Cooper.

Nàng bỏ ngoài tai mọi lời nịnh bợ của anh ta. Nàng cố không dán mắt vào Sally Brewton, song vẫn ngầm quan sát người xà ích mặt khỉ này.

Sally Brewton là một phụ nữ nhỏ nhắn trạc tuổi bốn mươi với dáng dấp của một người đàn ông gầy gò và linh hoạt. Khuôn mặt của bà quả thực giống như một khuôn mặt khỉ. Bà ta chẳng hề bối rối chút nào trước cái nhìn kém lễ độ của Scarlett. Sally đã quá quen với cách xử sự như vậy: Vẻ mặt hiển nhiên xấu xí mà bà ta đã thích ứng quen từ nhiều, rất nhiều năm nay, cùng với tác phong lạ đời của bà thường làm sửng sốt những ai chưa biết bà. Bà tiến lại phía Scarlett, chiếc váy dài, kéo lê phía sau người như một dòng sông sục bùn.

- Bà Butler thân mến, hẳn bà thấy tất cả chúng tôi đều điên rồ như một lũ thỏ dại. Thật ra, vẫn có một cách giải thích hoàn toàn hợp lý, mặc dù cũng khá nhàm chán, về sự… nói sao đây nhỉ?… về sự xuất hiện đầy kịch tính của chúng tôi. Tôi là chủ nhân duy nhất của chiếc xe song mã còn sót lại trong thành phố và tôi không thể giữ lại người xà ích. Họ từ chối không chịu đánh xe cho các bạn bè của tôi là những người của cải đã bị tước đoạt hết, và tôi tuyệt đối nghe theo lời họ. Bởi thế tôi cũng từ khước không muốn mướn những kẻ đã bỏ rơi mình gần như lập tức, và nếu chồng tôi phải bận việc đâu đó thì tôi tự lái lấy chiếc xe của mình. Bây giờ thì bà đã thấy điều ấy là hoàn toàn hợp lý, đúng không?

Bà ta đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên cánh tay Scarlett và nhìn thẳng vào mắt nàng. Khó khăn lắm, nàng mới thốt lên được một tiếng.

- Vâng, nàng nói.

- Bà Sally, bà không nên gài bẫy Scarlett như vậy, bà Eleanor nói. Cô ấy làm sao có thể trả lời khác hơn được kia chứ? Nào, hãy nói phần tiếp đi!

Sally nhún vai và mỉm cười.

- Tôi đoán rằng mẹ chồng cô muốn nhắc đến những cái chuông của tôi. Bà ấy thật độc ác. Quả thật, tôi là một xà ích xấu xí đến độ mỗi lần đánh xe ra khỏi nhà là y như rằng chồng tôi, một người yêu thương được cả phần nhân loại còn lại, cũng buộc tôi phải trang bị những chiếc chuông ấy để mọi người nghe thấy tôi đang tiến đến gần và tránh xa tôi ra.

- Cũng hơi giống như một tên cùi hủi vậy mà, bà Anson bình luận.

- Tôi không thèm nghe lời nhận xét ấy, Scarlett tuyên bố với vẻ mặt làm bộ như bị xúc phạm.

Bà mỉm cười với Scarlett. Nụ cười của bà phản ánh một lòng tốt chân thực đến mức trái tim của người phụ nữ trẻ thấy ấm lại.

- Tôi thành thực mong rằng cô sẽ cho gọi tôi, bà nói tiếp bất cứ lúc nào cô cần đến chiếc xe, bất chấp những gì mà cô đã thấy.

- Cảm ơn bà Brewton. Bà tốt quá.

- Không đâu! Thật ra là tôi thích chạy trên đường và đuổi lên lề tất cả bọn Scallywags và bọn Carpet baggers kia… Nhưng có lẽ tôi đã giữ cô quá lâu rồi đấy. Xin phép cho tôi giới thiệu Edward Cooper khi anh ta còn chưa hụt hơi…

Scarlett trả lời ngay không nghĩ ngợi, gần như theo thói quen, trước những lời tán tỉnh của Edward Cooper. Nàng mỉm cười, làm sâu thêm các lúm đồng tiền trên má, và đỏ mặt bối rối trước những lời tán dương của anh ta, trong khi đôi mắt nàng lại đòi được khen tặng thêm nữa.

- Ông Cooper, nàng nói, ông thật là hay chuyện! Ông làm tôi chóng mặt mất. Tôi chỉ là cô gái quê ở quận Clayton của Georgie. Tôi không sao đối đáp nổi với một chàng trai thành thị trang nhã như ông?

- Thưa bà, xin thứ lỗi cho tôi, một giọng nói mới bỗng cất lên.

Scarlett quay đầu lại và há hốc mồm sửng sốt. Một cô gái đang đứng bên khuôn cửa, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ mượt mà buông nhẹ trên vầng trán làm nổi bật đôi mắt nâu hiền dịu.

- Con rất tiếc là đã đến trễ, cô gái nói tiếp.

Giọng nói của cô còn ít nhiều hổn hển, nhưng vẫn thật dịu dàng. Cô mặc một cái áo màu hạt dẻ với cổ áo và tay áo bằng vải lanh trắng, còn trên đầu là một chiếc mũ không vành bằng vải cùng màu với chiếc áo.

Sao cô ta giống như một em gái của Mélanie khi mình gặp lần đầu vậy, Scarlett tự nhủ. Thật cứ giống như một con chim nhỏ hiền dịu màu nâu. Có khi nào họ là chị em với nhau không? Mình chưa bao giờ nghe nói dòng họ Hamilton có họ hàng ở Charleston.

- Con không đến trễ lắm đâu, Anne ạ, bà Eleanor Butler nói. Hãy đến đây uống trà đi con. Con có vẻ đã lạnh cóng rồi đấy.

Gió bỗng đâu nổi lên và mây kéo đến nhanh lắm, Anne đáp lại với nụ cười biết ơn.

- Suýt nữa con đã bị mắc mưa… Chắc bà Anson, bà Brewton, chị Margaret, ông Cooper…

Cô ngưng nói, mắt cô dừng lại ở Scarlett, đôi môi hé mở.

- Xin chào chị. Hình như chúng ta chưa biết nhau.

- Em tên là Anne Hampton.

Eleanor vội vã tiến lại gần phía cô gái và tách trà bốc khói trên tay.

- Ồ! Thật không thể dung thứ được Bà thốt lên. Ta mải bận với món trà, quên mất là con đương nhiên chưa biết Scarlett, con dâu của ta… Này, cầm lấy đi Anne, và uống nhanh lên. Trông con cứ tái nhợt như một hồn ma vậy đó Scarlett này, Anne là chuyên viên của chúng ta về tất cả những gì liên quan đến cư xá hợp bang. Năm ngoái, cô ấy đã học xong và hiện đang tham gia giảng dạy ở đấy, Anne Hampton, đây là Scarlett Butìer.

- Em rất hân hạnh được biết chị, chị Butler ạ. Anne nói.

Cô chìa cho nàng bàn tay lạnh giá của mình mà Scarlett cảm thấy như đang run lên khi nàng uắm lấy.

- Xin em cứ gọi chị là Scarlett.

- Cảm ơn… Scarlett. Em là Anne.

- Uống trà chứ, Scarlett!

- Cảm ơn mẹ.

Nàng tiến đến nhận tách trà, vui sướng được thoát khỏi sự bối rối trong người khi nhìn Anne Hampton. Cô ta quả giống hệt Melly. Cũng mảnh khảnh, kín đáo và dịu dàng như thế, mình biết mà. Hẳn cô ta phải mồ côi, một khi đã sống ở cư xá. Mélanie cũng mồ côi. Ôi! Melly, lòng chị mới thiếu em làm sao?

Trời đã tối mịt phía sau cửa kính, Eleanor Butler bao Scarlett kéo rèm lại khi uống trà xong.

Khi vừa kéo xong chiếc rèm cửa sổ cuối cùng, nàng nghe tiếng sấm vọng đến từ xa rồi những giọt mưa đầu tiên đã lộp độp va vào cửa kính.

- Thôi, chúng ta hãy đi vào đề tài buổi họp, bà Eleanor nói. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Xin mọi người hãy ngồi vào chỗ. Margaret, con vui lòng chuyển giúp mẹ bánh ngọt và Sandwich chứ? Tôi không muốn để cái bụng đói làm lãng cái tai các bạn. Emma, cô rót trà ra các tách giúp tôi chứ? Tôi sẽ kéo chuông gọi đem nước sôi đến đây ngay.

- Thưa bà, để con đi lấy cho ạ. Anne nói.

- Không, con gái yêu, chúng ta cần có con ở đây, Scarlett, con hãy giúp mẹ kéo sợi dây này.

Bây giờ, thưa quý vị, điểm đầu tiên của cuộc họp chúng ta là một sự kiện rất đáng phấn khởi. Tôi vừa nhận được một cái séc lớn của một mệnh phụ ở Boston.

Ta dùng vào việc gì đây?

- Ta xé vụn nó ra và gửi trả các mẩu vụn cho bà ta.

- Emma! Cô mơ ngủ đó sao? Chúng ta đang cần tất cả mọi khoản tiền có thể quyên góp được. Hơn nữa, người gửi tặng lại là Patiente Belford. Chắc cô còn nhớ bà ta: trước đây, chúng ta vẫn gặp bà ấy hàng năm đi với chồng đến suối nước nóng Saratoga đấy.

- Có phải một tướng tên là Belford trong quân đội liên bang không?

- Không có đâu. Ngược lại quân đội chúng ta mới có tướng Nathan Belford Forrest.

- Người kỵ binh giỏi nhất của chúng ta đấy - Edward lên tiếng.

- Tôi không tin rằng Ross sẽ đồng ý điều đó, Margaret Butler nói, vừa đặt mạnh chiếc đĩa đầy bánh mì và bơ lên bàn.

- Dù sao ông ấy cũng đã từng ở trong đoàn kỵ binh của tướng Lee.

Scarlett lại kéo sợi chuông một lần nữa. Trời đất thánh thần ơi! Những người miền Nam không lẽ cứ phải lập lại toàn bộ cuộc chiến tranh mỗi lần gặp nhau hay sao? Dù tiền đó có đến từ cá nhân Ulysses Grant đi nữa thì tiền vẫn cứ là tiền và người ta sẽ phải cầm lấy nó cho dù nó từ đâu tới.

- Xin hưu chiến? Sally Brewton kêu lên và khua chiếc khăn ăn màu trắng - Đề nghị quý vị nhường lời cho Anne. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang có điều gì muốn nói.

- Tôi đang dạy học cho chín bé gái, Anne nói, đôi mắt rực sáng vì xúc động, thế mà tôi chỉ có một quyển sách đuy nhất cho cả chín em. Nếu như hồn ma của Abe Lincol mà mang sách đến cho tôi thì tôi cũng sẽ… tôi sẽ ôm hôn hồn ma ấy!

- Hoan hô, - Scarlett thầm reo lên tự đáy lòng mình. Nàng quan sát vẻ sửng sốt trên gương mặt những phụ nữ khác. Vẻ mặt của Edward Cooper thì có hơi khác hơn. Ô! Tất nhiên, anh ấy yêu cô ta, nàng thầm nghĩ. Hãy xem anh ấy nhìn cô ta chằm chằm kìa! Còn cô ta thậm chí cũng chẳng để ý đến anh chàng, cô ta cũng không biết anh chàng đang ngắm nhìn mình như một gã khờ nhìn trăng. Hay là mình nói với cô ta. Anh chàng cũng hấp dẫn đấy, nếu như người ta thích loại đàn ông mảnh khảnh và mơ mộng. Nói chung, cũng không khác Ashley là mấy.

Sally Brewton cũng nhìn Edward giống như Scarlett.

Bốn mắt gặp nhau và cả hai cùng trao đổi những nụ cười kín đáo.

- Chúng ta đồng ý chứ? Bà Eleanor cất tiếng hỏi - Còn Emma, cô thấy sao?

- Vậy là chúng ta đồng ý hết. Những quyển sách có giá trị hơn là mối hiềm thù. Tôi đã quá xúc động. Có lẽ là do thiếu nước. Có ai mang nước lại đây không nào?

Scarlett kéo chuông một lần nữa. Chiếc chuông có trục trặc gì đây. Nàng chắc phải xuống bếp để gọi người phục vụ mới được. Nhưng, vừa mới đứng dậy ra đến cửa, nàng đã thấy cánh cửa bật mở và nàng né sang một bên.

- Bà Butler, phải bà gọi mang trà đến không ạ?

Không nhìn Scarlett, Rhett dùng chân đẩy cửa. Trên tay chàng là một chiếc khay lớn bằng bạc, bên trên đặt một ấm trà, một bình pha trà, một cái chén, một hũ đường, một bình nhỏ đựng sữa, một cái lướt trà và ba hộp trà.

- Trà Ấn Độ, trà Trung Hoa, trà cúc cam! Chàng vừa nói vừa nở một nụ cười thích thú trước vẻ chưng hửng của mọi ngườido sự xuất hiện bất ngờ của chàng.

- Rhett!

Scarlett cảm thấy như ngộp thở. Chàng mới đẹp trai làm sao. Chắc chàng đã sống nhiều thời gian ở ngoài trời làm da anh chàng rám nắng, trông cứ như một người Ấn Độ. Ôi, lạy Chúa, sao nàng yêu chàng đến thế. Trái tim nàng đập rộn ràng, và mọi người đến nghe thấy mất.

- Ôi! Rhett, con yêu của mẹ. Mẹ chỉ sợ làm trò cười cho mọi người, vừa nói bà Butler vừa lấy chiếc khăn ăn lau nước mắt. Mẹ nhớ con có nói ở Philadenphia có một ít đồ bạc của nhà mình. Thế mà mẹ vẫn không nghĩ ra là bộ đồ trà. Cả bộ đầy đủ, nguyên vẹn. Đúng là một phép lạ.

- Và nó cũng nặng lắm đấy. Bà Anson, xin bà hãy vui lòng đẩy giùm những đồ sứ dởm kia sang một bên. Tôi nghe bà nói là bà rất khát, có phải vậy không? Tôi sẽ rất vinh dự được thoả mãn nguyện vọng của trái tim bà… Sally thân mến, khi nào bà mới cho phép tôi được thách đấu với chồng bà để tôi giết ông ấy và bắt cóc bà đi đây?

Rhett đặt chiếc khăn lên bàn và cúi xuống ôm hôn ba người phụ nữ đang ngồi trên chiếc tràng kỷ. Rồi, anh đảo mắt nhìn quanh.

Hãy nhìn em đây, từ trong xó tối nơi nàng đứng, Scarlett thầm van lơn. Nhưng chàng vẫn không tỏ vẻ gì là thấy nàng.

- Margaret, mặc bộ váy này trông cô thật tuyệt đấy. Ross thật không xứng với cô. Chào Anne, tôi rất vui được gặp cô. Còn Edward, tôi không nói với anh như thế đâu nhé. Tôi không đồng ý để anh tổ chức một hậu cung trong nhà tôi lúc tôi đi vắng đâu? Anh thì ngồi đây, trong khi tôi phải lặn lội ngoài mưa gió trong một cỗ xe đi thuê loại tồi tàn nhất miền Bắc Mỹ, hai tay thì ghì chặt đồ đạc thân yêu vào lòng để đề phòng bọn Carpet baggers. Đừng khóc nữa, mẹ yêu, chàng nhìn mẹ bằng đôi mắt trìu mến đến mức Emma Anson bỗng thấy cổ mình se lại. Nếu không, con sẽ nghĩ rằng mẹ không được vui với món quà bất ngờ này.

Eleanor ngước mắt nhìn chàng, gương mặt chứa chan tình yêu thương.

- Chúa phù hộ cho con, con trai của mẹ. Con làm mẹ rất vui sướng, con ạ.

Scarlett không thể cầm lòng được nữa. Nàng chạy lại phía chàng.

- Rhett, anh yêu…

Rhett quay sang nàng… và Scarlett khựng lại. Khuôn mặt của chồng nàng bất động, cứng đờ, không một cảm xúc, không một tình cảm nào vượt qua nổi bức tường rào ý chí đanh thép của chàng. Nhưng cặp mắt chàng sáng lên. Hai người nhìn nhau trong một khoảnh khắc tưởng chừng như vô tận. Rồi đôi môi anh bỗng nhích lên thành một cái bĩu môi cay độc mà nàng đã từng rõ và sợ hãi.

- Người hạnh phúc là kẻ đã nhận được một bất ngờ còn lớn hơn cả bất ngờ mà mình đem đến, chàng chậm rãi nói.

Rhett chìa tay cho nàng. Scarlett đặt các ngón tay run rẩy của mình lên bàn tay chàng với ý thức rất rõ về cái khoảng cách giữa hai người. Bộ ria của chàng khẽ chạm vào má phải, rồi má trái của nàng.

Anh ấy muốn giết mình, Scarlett thầm nghĩ, nhưng mối hiểm nguy ấy lại càng kích thích nàng một cách kỳ lạ Rhett choàng tay qua vai nàng, và bàn tay chàng siết chặt lấy tay nàng như một gọng kềm.

- Thưa các bà, các cô và Edward, tôi tin rằng quý vị sẽ bỏ quá cho chúng tôi khi chúng tôi phải tạm rời quý vị - Giọng nói của chàng có sự pha trộn rất quyến rũ giữa ngây thơ và tinh nghịch. Lâu lắm rồi tôi chưa được dịp nói chuyện với vợ. Chúng tôi sẽ lên nhà để quý vị giải quyết các vấn đề của cư xá hợp bang.

Anh kéo nàng đi bằng một thứ uy lực mạnh đến mức nàng chẳng còn kịp nói một lời tạm biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.