Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 41: Chương 41




Cụ Pierre Robillard cùng đi với Scarlett tới dự lễ khánh thành Hodgson Hall. Ông mặc quần lụa, áo nhung kiểu xưa, chiếc Huân chương Bắc đẩu bội tinh trên ngực, dáng đi oai vệ. Scarlett chưa từng thấy ai oai vệ như vậy cả.

Về phần ông, ông cũng có thể tự hào về đứa cháu gái của mình, nàng thầm nghĩ. Ngọc và kim cương lóng lánh, áo gấm vàng viền đăng ten với đuôi dài hơn một mét, trông thật lộng lẫy. Nàng chưa có dịp mặc bộ đồ nầy ở Charleston, nơi mà "thị hiếu lịch sự" đòi hỏi tiết chế trong ăn mặc. Scarlett vui mừng là nàng đã mua sắm thêm một số quần áo dài thực tế chưa mặc bao giờ, và sau khi loại bỏ những thứ hoa mỹ theo yêu cầu của Rhett, vẫn còn duyên dáng hơn gấp trăm lần tất cả những gì nàng thấy được từ trước đến nay ở Savannah.

Vì vậy với sự giúp đỡ của Jérome, nàng đã vênh váo bước lên ngồi cạnh ông trên cỗ xe ngựa mui gập vừa thuê.

Cả hai im lặng suốt dọc đường. Cụ Pierre Robillard ngủ gà ngủ gật và chỉ giật mình tỉnh giấc khi Scarlett kêu lên: "Ô, xem kỳa!". Trước hàng rào sắt của toà nhà xây dựng theo kiến trúc cổ điển, đám đông đang tụ tập để được ngắm nhìn giới thượng lưu của Savannah. Tất cả như đi dự dã vụ Thánh nữ Cécile!

Trong tiếng xì xào thán phục, được một người hầu đỡ Scarlett ngẩng cao đầu bước xuống. Trong lúc ông ngoại nàng chậm rãi bước theo nàng trên vỉa hè, nàng cứ lắc lắc đầu để cho đôi hoa tai lấp lánh dưới ánh đèn và kéo dài đuôi áo trên thảm đỏ trải dài đến tận cửa.

Nhiều tiếng kêu thán phục vang lên bên tai nàng: "Ô? A! Ai vậy? Sao mà lộng lẫy thế?" Rồi khi nàng đặt bàn tay mang găng trắng lên tay áo ông ngoại, thì một giọng nói quen thuộc nổi lên giữa tiếng huyên náo: "Em trông còn lộng lẫy hơn cả Nữ hoàng Saba nữa đấy, Scarlett ạ!". Hoảng hốt, nàng nhìn sang trái - và vội vã quay mặt làm như nàng không kịp nhận ra Jamie và những người trong gia đình anh, trước khi bước chân lên thềm theo nhịp chân chậm chạp của ông ngoại.

Nhưng bức tranh vừa thoáng thấy đã in sâu trong tâm khảm nàng: cái mũ dưa hấu hất ra sau trên mái tóc nâu, Jamie quàng tay ôm lấy vai Maureen, mái tóc chị rực đỏ như mặt trời mới mọc. Bên phải chị, ngay dưới ngọn đèn đường là một người thấp hơn chị một cái đầu, đẫy đà và chắc như một tảng đá. Đôi mắt xanh của ông ta như hai đốm sáng trên khuôn mặt vui nhộn ửng đỏ, bên trên là mái tóc bạc cắt thành vòng nguyệt quế. Con người không quen biết nầy là hình ảnh sống động của Gerald O Hara, cha Scarlett.

Nội thất của Hodgson Hall đẹp một cách nghiêm trang, theo tính học thuật của nó. Gỗ lát tường màu sẫm được dùng làm khung cho những bản đồ và tài liệu cổ của Hội sử học: Những chùm đèn bằng đồng, dùng khí đốt, được bao bằng những bầu thuỷ tinh mờ, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sống sượng, làm lộ những nếp nhăn, những bộ mặt quý tộc tái nhợt của cử toạ. Scarlett bỗng thấy mình bị vây bủa giữa những người già và không cách nào tìm được một chỗ tôi tối.

Nàng chợt thấy sợ, cứ như sự già nua lây lan và nàng cũng đang già đi trông thấy. Nàng bỗng có ý thức về tuổi tác của mình mặc dầu sinh nhật thứ ba mươi của nàng đã trôi qua không ai hay biết lúc nàng ở Charleston. Không ai lại không biết sau tuổi ba mươi, một người đàn bà coi như đã chết! Nàng không hề nghĩ mình đã bước xa như thế vào tuổi về chiều. Điều đó có thể đến với ai khác, chứ không thể với nàng.

- Scarlett!

Tiếng ông ngoại khiến nàng trở lại với thực tế. Ông nắm lấy khuỷu tay nàng và đẩy về phía trước. Scarlett rùng mình khi những ngón tay lạnh như tử thần, cái lạnh thấm qua làn găng. Trước mặt nàng, những ông già xếp hàng một, những nhà lãnh đạo của Hội sử học, đang bắt tay những ông già khác từng người một, những vị khách của họ. Không, không thể được! Scarlett hoảng sợ nghĩ. Mình không thể nào siết chặt những bàn tay xương xẩu ấy mà cứ làm như mình rất vui sướng được gặp họ vậy. Mình phải đi thôi, mình phải trốn thôi!

- Cháu thấy trong người hơi khó chịu, nàng nói và tựa vào vai ông. Bỗng nhiên cháu thấy mệt quá.

- Đứng đàng hoàng một chút nào, ông xin cháu! Cháu không được quyền mệt trong lúc nầy. Đứng ngay ngắn và xử sự cho đàng hoàng xem nào. Sau buổi lễ khai mạc, cháu mới được phép cáo lui, trước đó thì không được đâu!

Scarlett trân người và tuân theo ông. Ông nàng là một quái vật! Thảo nào mẹ nàng không bao giờ nhắc tới ông ngoại, chẳng có điều gì hay, điều gì tốt để nhắc tới ông cả.

- Chào bà Hodgson, nàng nghe chính lời mình nói một cách máy móc. Tôi rất vui sướng được đến dự.

Ông ngoại bước không nhanh bằng nàng. Ông đang nghiêng mình chào một bà nào đó giữa hàng thì nàng đã bắt tay tới người cuối cùng. Nàng lách mình qua đám người và lao nhanh ra cửa.

Ra tới bên ngoài, nàng hít lấy hít để không khí trong lành, rồi chạy xuống những bậc tam cấp. Đuôi áo nàng lướt trên thảm đỏ, phất phới sau lưng và lấp lánh dưới ánh đèn đường.

- Xe cho ông Robillard, mau lên, nàng bảo người hầu.

Anh ta chạy vội đến góc đường. Scarlett băng mình theo anh ta chẳng biết mặt đường xù xì làm hư đuôi áo của mình. Nàng muốn cao bay xa chạy trước khi người ta kịp giữ nàng lại.

Khi đã ngồi yên ổn trên xe, nàng cố thở đều lại mà vẫn còn hổn hển.

- Một lát sau nàng mới mở miệng được. Cho tôi đến đường South Broad, nàng bảo người xà ích. Tôi sẽ chỉ nhà sau.

Mẹ mình cũng đã chạy trốn những con người như thế nầy để được lấy cha mình, nàng tự nhủ. Mẹ sẽ không quở trách mình đã bỏ chạy như vậy đâu.

Từ bên ngoài, qua cửa nhà bếp của Maureen, vọng ra tiếng cười và tiếng nhạc. Scarlett lấy cả hai nắm tay đấm thình thịch vào cánh cửa cho tới khi Jamie bước ra mở.

- Tưởng ai chứ là Scarlett, anh kêu lên, ngạc nhiên lẫn vui sướng. Vào đây, Scarlett, vào đây làm quen với Colum. Con người tốt nhất của dòng họ O Hara, dĩ nhiên là trừ em ra, vừa đến đây!

Lúc nầy đây, khi đã đứng gần Colum, nàng thấy anh ta trẻ hơn Jamie, và ngoại trừ khuôn mặt đầy đặn và thân hình lùn xún khiến anh ta trông có vẻ khác, còn thì anh ta không giống cha như nàng vẫn tưởng lúc đầu.

Đôi mắt Colum xanh hơn, trông nghiêm khắc hơn; chiếc cằm cương nghị của anh, nàng chỉ thấy ở cha mỗi khi ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị vượt qua một chướng ngại vật mà sự khôn ngoan thông thường cấm người ta nhảy qua.

Khi Jamie giới thiệu hai người với nhau. Colum đã cười nồng nhiệt đến nỗi Scarlett có cảm giác như cụộc gặp gỡ của họ là sự kiện vui sướng nhất ttời của anh ta.

- Có gia đình nào trên thế gian nầy hạnh phúc bằng gia đình ta, khi chúng ta có được một con người tuyệt trần như thế nầy trong nhà! Anh ta sôi nổi. Chỉ cần thêm một vương niệm trên sắc đẹp lộng lẫy của em nữa thôi! Ôi, Scarlett ạ, bà chúa của các nàng tiên trông thấy em thì cũng phát ghen lên mà xé nát đôi cành trang kim của mình thôi! Chị Maureen, chị gọi mấy đứa nhỏ vào đây, hãy để sắc đẹp tuyệt trần nầy cho chúng một hình mẫu lý tưởng để ước mơ và lớn lên đúng như hình ảnh của cô họ chúng.

Scarlett đỏ mặt vì sung sướng.

- Đúng là một bằng chứng tuyệt vời cho tài lyến thoắng của dân Ireland! - Nàng cười nói.

- Không hề đâu! Tôi tự trách mình không đủ tài làm thơ để diễn tả hết mọi ý nghĩ của tôi thôi!

- Cũng không đến nỗi tồi đâu, đồ vô lại, Jamie nói và huých vào Colum. Nào, xích ra, để cho Scarlett ngồi với nào. Anh sẽ đi lấy cho cô ấy một cái ly đi. Colum đã xoay được một ít bia Ireland chính cống. Phải uống thử mới được, Scarlett.

- Không. Cảm ơn… Mà, tại sao lại không nhỉ! Nàng lại nói. Em quả chưa hề được nếm thứ nầy…

Nàng cứ tưởng đã uống phải sâm banh mà không biết, nhưng cái thứ nước nhiều bọt nầy đắng quá làm nàng nhăn mặt. Colum cầm lấy cái vại từ tay nàng.

- Mỗi giây phút trôi qua càng làm cho em thêm hoàn hảo! Scarlett còn biết nhường cho người khát hơn mình được uống! Anh ta kêu lên và mỉm cười đồng loã.

Nàng mỉm cười đáp lại. Không ai có thể cưỡng lại anh chàng nầy, và càng về lâu Scarlett càng thấy rõ ai cũng cười với Colum, như để được cùng vui với anh. Rõ ràng là anh ta vui đùa rất thoải mái. Ngả người trên chiếc ghế tựa lưng vào tường gần lò sưởi, anh ta đánh nhịp và luôn miệng khuyến khích Jamie kéo đàn violon và Maureen tung hứng những mảnh gỗ nhỏ. Tháo giầy từ lâu, đôi chân anh đang nhảy nhót trên những thanh gỗ của chiếc ghế. Con người hạnh phúc, sống tự nhiên thoải mái, thậm chí mở cả cổ áo như muốn cho tiếng cười được tự do tuôn trào qua cổ họng mình.

- Kể lại chuyến đi của anh cho chúng tôi nghe nào! - Trong cử toạ lại thỉnh thoảng có người yêu cầu.

Nhưng Colum không chịu. Anh nói, cần phải có đàn hát để sưởi ấm cõi lòng và một ly rượu để làm mát cổ họng đã bị khô tắc vì bụi đường. Ngày mai còn rất nhiều thời giờ để kể chuyện mà.

Âm nhạc cũng sưởi ấm tâm hồn Scarlett. Rất tiếc nàng không thể ở lâu bởi vì nàng phải trở về nhà trước ông ngoại. Miễn là gã xà ích đừng tiết lộ đã đưa nàng tới đây! Ông ngoại chắc không bao giờ hiểu được rằng mình rất cần chạy trốn khỏi cái lăng mộ ấy và giải trí một chút.

Nàng về nhà thật đúng lúc. Jamie vừa đi khuất góc đường thì chiếc xe của ông ngoại đã đỗ lại trước cổng.

Scarlett nhảy bốn bậc thang một tay xách giầy và đuôi áo cuộn tròn vào tay, cố giữ không để bật cười. Cái trò trốn học càng thích thú khi không bị ai bắt gặp. Mặc dù vậy, niềm vui của nàng đã không kéo dài lâu.

Nếu ông ngoại nàng không biết chuyện trốn đi chơi nầy, thì chính nàng lại biết và ý thức về "tội lỗi" lại khơi dậy trong nàng cuộc xung đột đã âm ỉ từ lâu.

Ngoài cái tên ra, Scarlett còn thừa hưởng ở cha những nét chủ yếu trong tính cách của ông. Hăng say, cương quyết, cũng như ông, nàng có sức sống thô bạo, lòng can đảm đã từng thúc đẩy ông Gerald đương đầu với sóng gió Đại Tây Dương và thực hiện nguyện vọng tha thiết của ông là làm chủ một đồn điền lớn và cưới một phụ nữ quý tộc. Dòng máu của mẹ lại đem đến cho nàng tính khí dịu dàng tế nhị và màu da trắng nhiều thế kỷ mới có được. Bà Ellen Robillard còn khắc hoạ vào tâm hồn nàng những nguyên tắc của phép xử thế và luật lệ của một nền luân lý quý phái.

Hơn lúc nào hết, nàng cảm thấy bị giằng xé giữa bản chất của mình và những gì nàng được giáo dục. Gia đình O Hara thu hút nàng mạnh mẽ như đá nam châm.

Sức sống và niềm vui sống của họ đã làm rung động phần tốt đẹp và sâu thẳm nhất trong con người nàng.

Nhưng nàng lại không được tự do để buông mình theo đó Tất cả những gì nàng đã học được ở người mẹ vô cùng đáng kính đã ngăn cản nàng thả mình theo thói tự do gần như phóng đãng đó.

Bị giằng xé giữa hai xu hướng đó, nàng không sao hiểu được lý do thực sự trong nỗi bất hạnh của mình.

Nàng lang thang trong những căn phòng vắng lặng của nhà ông ngoại, hoàn toàn dửng dưng với vẻ đẹp khắc khổ của nó, mà chỉ mơ tưởng đến những bài ca và điệu nhảy trong nhà O Hara và hết sức khao khát được tham gia vào đó. Nhưng đồng thời nàng cũng nghĩ như người ta đã dạy cho nàng, rằng một niềm hoan lạc ồn ào như vậy chính là đỉnh cao của sự dung tục và chỉ nảy nở ở những tầng lớp hạ lưu trong xã hội.

Scarlett chẳng quan tâm gì lắm đến ý kiến nhỏ mọn của ông ngoại về những người anh em họ của nàng. Với sự sáng suốt nàng nhìn rõ thực chất của ông, một ông già ích kỷ, khinh miệt mọi người, kể cả những đứa con gái của mình. Nhưng nền giáo dục của mẹ vẫn luôn ảnh hưởng đến nàng. Bà Ellen hẳn đã tự hào về nàng ở Charleston. Cho dù Rhett có giễu cợt thì nàng vẫn đã được xã hội thượng lưu bậc nhất ở đây tiếp nhận như một thành viên có toàn quyền của nó. Tất nhiên nàng rất thích điều đó. Đó chính là điều nàng mong muốn và số phận đã dành cho nàng. Vậy thì tại sao nàng lại đau khổ ngăn cấm mình ưa thích họ hàng Ireland của nàng!

Không, ta không muốn suy nghĩ lúc nầy, nàng tự nhủ. Để lúc khác vậy. Ta thích nghĩ đến Tara hơn. Và Scarlett lại lẩn tránh vào những ảo ảnh về Tara, như nó đã tồn tại lâu nay và như nàng sẽ tái tạo nó trong tương lai.

Chính lúc đó một bức thư của toà giám mục đã làm giấc mộng vàng của nàng tan thành mây khói: Đức giám mục từ chối đề nghị của nàng. Không thể kiềm chế nữa, đầu nàng bốc lửa, bức thư ép sát vào ngực, Scarlett vụt bỏ chạy, một thân một mình, không mũ khong nón, đến tận nhà Jamie. Những người của dòng họ O Hara ít ra cũng cảm thông được với nàng! Đã bao nhiêu lần cha đã nói với ta: "Đối với bất cứ ai có một giọt máu Ireland trong huyết quản thì người đó phải coi mảnh đất trên đó mình đang sống như mẹ mình. Đó là điều duy nhất tồn tại, điều duy nhất đáng cho người ta đổ mồ hôi và đổ máu vì nó".

Khi nàng đột nhiên xuất hiện trong nhà bếp, tiếng ông Gerald ở Hara vẫn còn như văng vẳng bên tai nàng nàng thấy hiện ra trước mặt mình dáng lùn xủn và mái tóc bạch kim của Colum O Hara, rất giống với cha nàng.

Như thế, định mệnh đã đặt trên đường đi của nàng con người có thể hiểu nàng nhiều nhất. Colum đứng ở phòng ăn và quay lưng lại phía nàng. Nghe tiếng cửa mở tung và tiếng chân của Scarlett vừa đi vừa loạng choạng, anh ta quay lại.

Colum mặc bộ đồ sẫm màu. Qua làn nước mắt, Scarlett sững sờ nhận thấy đường trắng viền cổ áo anh ta. Colum là một lynh mục, thế mà không ai nói cho nàng biết cả? Tạ ơn Chúa, Chúa ơi! Người ta có thể thổ lộ mọi điều với một lynh mục, có thể thú nhận tất cả những bí mật chôn sâu từ lâu nay trong đáy lòng mình.

- Thưa Cha, xin Cha giúp con! Nàng kêu lên. Ai đâu cứu tôi với!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.