“Liễu Hàn Lâm, nếu Hoàng Thượng tỉnh lại, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!” Bên này Thẩm Thanh vẫn còn dùng sức giãy dụa.
“Còn không nhanh chóng đem hắn áp giải đi xuống.” Liễu Hàn Lâm khó thở hổn hển giận dữ mắng binh lính đang khống chế Thẩm Thanh.
“Ai dám đụng đến Thanh Nhi của ta!” Bỗng nhiên một người mặc khôi giáp cao lớn mang binh xông vào.
“Phụ thân!” Thẩm Thanh nhìn thấy người tới nét mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
“Lớn mật Thẩm Trác, dám mang binh xâm nhập tẩm điện của Hoàng Thượng, ngươi chẳng lẽ muốn thừa dịp lúc Hoàng Thượng hôn mê thí quân!” Liễu Hàn Lâm nhìn thấy Thẩm Trác liền mở miệng trước muốn chiếm lấy tiên cơ.
“Vậy Liễu Tể tướng, ngươi thì sao? Sao ngươi lại dám mang binh tiến vào tẩm điện của Hoàng Thượng?” Thẩm Trác tới gần Liễu Hàn Lâm, cực kỳ châm chọc hỏi lại.
“Ta…… Ta là muốn bảo hộ Hoàng Thượng.” Hai người tuy cùng là nam tử, nhưng trường kỳ lãnh binh đánh giặc nên khí thế của Thẩm Trác hoàn toàn lấn áp Liễu Hàn Lâm thân là quan văn.
Liễu Hàn Lâm thần sắc kích động, nói chuyện bắt đầu lắp bắp. Lúc đầu mang binh tiến vào tẩm điện muốn trước một bước khống chế được Cảnh Nguyên đế, cũng không nghĩ Thẩm Trác sẽ đến mau như vậy.
“ưm……” Trên giường Cảnh Nguyên đế đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, nhưng mọi người đang khẩn trương đối địch không có phát hiện khác thường.
Long Doanh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là thử nâng tay lên. Khi nhìn thấy cánh tay đặt ngang ở trên giường được nâng lên Long Doanh kinh hỉ vạn phần, hồn phách cuả y đã trở lại trong thân thể!
“Liễu Hàn Lâm!” Long Doanh lập tức giận dữ mắng một tiếng, từ trên giường đứng dậy chuẩn bị bước xuống.
“Hoàng Thượng!” Mọi người lúc này mới phát hiện Cảnh Nguyên đế đã tỉnh lại, lập tức cúi người quỳ lạy.
“Hoàng Thượng, Thẩm Trác thừa dịp ngài hôn mê mang binh đánh vào kinh thành, ý đồ thí quân soán vị, thần ra sức chống cự……” Thấy Cảnh Nguyên đế tỉnh lại, Liễu Hàn Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, đi tới bên chân Long Doanh khóc rống chảy nước mắt nói.
“Liễu Hàn Lâm, ngươi thật đúng là đem trẫm xem như là ngốc tử đối đãi a!” Long Doanh mặt đầy vẻ trào phúng cắt đứt lời nói dối của Liễu Hàn Lâm.
“Hoàng Thượng, thần…..” Liễu Hàn Lâm vừa nghe lời này sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định biện giải.
“Người đâu, đem Liễu Hàn Lâm kéo xuống chờ xử lý!” Long Doanh không muốn lại nghe lời vô nghĩa, ra lệnh binh lính áp giải Liễu Hàn Lâm ra ngoài.
“Hoàng Thượng tha mạng…… Thần oan uổng a……” Liễu Hàn Lâm hô to oan uổng, nhưng vẫn bị binh lính kéo ra tẩm điện.
“Thanh Nhi, khanh không sao chứ?” Giải quyết xong Liễu Hàn Lâm, Long Doanh nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Thanh xem xét.
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần không sao.” Thẩm Thanh lắc đầu.
“Không có việc gì thì tốt. Lần này nhờ có Thẩm tướng quân, tất cả đều do trẫm lúc trước không biết nhìn người.” Nhìn thấy Thẩm Thanh không có việc gì, Long Doanh lại đi đến trước mặt Thẩm Trác biểu đạt lòng biết ơn.
“Hoàng Thượng nói quá lời, Hoàng Thượng bình an vô sự là tốt rồi.” Thẩm Trác cung kính trả lời.
Lần này phong ba cuối cùng đã qua, Liễu Hàn Lâm, Liễu Tích bị xử trảm. Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao y lại “ly hồn”, nhưng Long Doanh thập phần cảm kích việc “ly hồn” lần này, có thể khiến y triệt để thấy rõ ai trung ai gian.
Sau khi xử lý xong triều chính đã bị trì hoãn nhiều ngày, Long Doanh đi tìm Thẩm Thanh ở Phượng Tê điện.
“Thần xin bái kiến Hoàng Thượng.” Thấy Long Doanh đến, Thẩm Thanh cúi đầu hành lễ.
“Thanh Nhi không cần đa lễ, lần này cũng là mệt cho khanh, nhờ khanh đúng lúc đem tin tức thông tri cho Thẩm tướng quân, trẫm đều còn chưa có hảo hảo tạ ơn khanh.” Long Doanh vội vàng tiến lên nâng Thẩm Thanh đứng dậy.
Tuy rằng lúc còn ở trạng thái hồn phách Long Doanh cũng đã biết là Thẩm Thanh phái người đưa tin tức, nhưng khi tỉnh lại y cũng tận tường tra xét sự tình chân tướng, cho nên nói như vậy cũng sẽ không làm Thẩm Thanh hoài nghi.
“Đây đều là việc thần phải làm.” Thẩm Thanh bình thản trả lời.
“Ai, mấy ngày này vì bận việc của triều đình nên eo mỏi lưng đau. Thanh Nhi, trẫm lên trên giường của khanh ngồi một lát.” Long Doanh nói xong đi đến giường của Thẩm Thanh ngồi xuống, cũng âm thầm thò tay chung quanh giường sờ soạng.
Long Doanh muốn bù đắp cho Thẩm Thanh, muốn cùng Thẩm Thanh một lần nữa bắt đầu. Nhưng nếu đột nhiên đối tốt với Thẩm Thanh, Long Doanh cảm giác làm như vậy thật giống như là vì chuyện lần này mà cảm kích Thẩm Thanh, khiến quan hệ giữa hai người pha tạp lợi ích, vì thế phải suy nghĩ “Hảo biện pháp” khác.
Long Doanh muốn làm bộ như lơ đãng ở trên giường Thẩm Thanh tìm được ngọc bội, sau đó đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, lại coi đây là cơ hội cùng Thẩm Thanh tiếp tục tiền duyên.
“Trẫm vừa chạm tay vào cái gì vậy? Thanh Nhi dưới giường khanh có cái gì?” Long Doanh mò thấy ngọc bội, thuận tay hất đệm chăn lên.
“Thanh Nhi, đây là ngọc bội của khanh sao? Vì cái gì lại phải giấu ở phía dưới?” Long Doanh làm bộ sửng sốt hỏi.
“Thần…..” Thẩm Thanh thay đổi sắc mặt, không biết nên trả lời thế nào.
“Đợi đã! Ngọc bội này thế nào mà nhìn quen mắt, ta giống như cũng có một khối giống như đúc vậy, sau này…… Sau này……” Long Doanh lại nhíu mày, cố gắng bày ra một biểu tình suy nghĩ khổ tưởng.
“Hoàng Thượng..!” Thẩm Thanh khẩn trương lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, trong lòng có chút chờ mong.
“Sau này trẫm đem nó đưa cho …… Thanh Nhi! Năm ấy ở Ngự Hoa viên, tiểu hài tử sau hòn giả sơn khóc nhè ……” Long Doanh nhìn chằm chằm Thẩm Thanh, dường như đột nhiên nhớ đến chuyện cũ.
“Hoàng Thượng, ngài đã nhớ……” Nhiều năm chờ đợi sẽ thành công, Thẩm Thanh tuy cao hứng nhưng cũng rất ủy khuất, trong mắt đều ẩm ướt.
“Thanh Nhi, tha lỗi cho trẫm, trẫm năm đó nói sẽ thú khanh mà lại quên.” Bộ dạng Thẩm Thanh khiến Long Doanh thật đau lòng, không còn e ngại làm bộ làm tịch nữa, chân tâm thực lòng nói tạ lỗi.
“Hoàng Thượng xác thật đã lập thần làm Hoàng Hậu.” Thẩm Thanh tự giễu mà chua xót cười cười.