“A a a! Hoàng Thượng nhanh quá! Nhanh quá!” Côn thịt vừa thẳng tắp đâm vào hoa huyệt liền bắt đầu điên cuồng xuất tiến. Thẩm Thanh chưa kịp thích ứng liền bị khoái cảm như thủy triều bao phủ, cả người đều trở nên hư vô.
“Trẫm rất nhớ hai huyệt của khanh, nhớ muốn điên rồi! Thích muốn chết! Thoải mái muốn chết trẫm rồi! Trẫm hôm nay muốn đem mười tháng tất cả đều đòi lại cho đủ!” Tất cả khoái cảm của Long Doanh đều tập trung ở đại nhục bổng chỉ biết hung hăng trừu sáp đem lại khoái hoạt khắp toàn thân.
“Thanh Nhi cũng tưởng niệm đại nhục bổng của Hoàng Thượng! a a! Thao sướng lắm, sâu quá, hoa huyệt muốn bị đâm sâu vào!” Thẩm Thanh nhanh chóng trên dưới phập phồng dùng hoa huyệt mút vào bộ lộng côn thịt Long Doanh.
Sau khi sinh hài tử bầu vú đều theo động tác của Thẩm Thanh hơi hơi đung đưa, lâu lâu lại có sữa từ núm vú chảy ra, chất lỏng màu trắng chảy xuống phía dưới chảy xuôi trên thân thể trần trụi của Thẩm Thanh.
“Thanh Nhi lại bị trẫm thao đến sữa cũng chảy ra sao?” Long Doanh nhanh chóng dừng lại, y dùng đầu lưỡi liếm sạch sữa trên người của Thẩm Thanh ngay sau đó lại bắt đầu một đợt thao lộng mới.
Nghẹn mười tháng hai người đều lâm vào điên cuồng, đầu tiên là Thẩm Thanh “Kỵ thừa”(tư thế cưỡi ở trên), dùng hoa huyệt ngậm côn thịt phun ra nuốt vào, sau đó Long Doanh lại khiến Thẩm Thanh nằm thẳng trên giường, đem hai chân hắn để trên vai nhất lên, côn thịt đâm vào tiếp tục trừu sáp.
Long Doanh tự nhiên là thao xong hoa huyệt phía trên, lại sáp cúc huyệt ở phía dưới. Thẩm Thanh bị làm cao trào từng đợt từng đợt thay nhau nổi lên, hai huyệt liên tục chảy ra dâm dịch làm nơi riêng tư một mảnh lầy lội, dâm thủy làm ướt đệm chăn, khóc đến đỏ mắt, kêu rên đến khan tiếng, khoái hoạt phảng phất như ném mất hồn phách không như bình thường.
Từ sau lúc “Khai trai” này Long Doanh cùng Thẩm Thanh lại bắt đầu hàng đêm điên loan đảo phượng, kết quả sinh hài tử trước chưa đầy bốn tháng Thẩm Thanh lại mang thai.
Long Doanh tự nhiên là vạn phần cao hứng, tuy rằng lại không thể sinh hoạt phu thê, nhưng là vẫn ngày ngày cùng Thẩm Thanh, chưa từng đi tìm qua phi tần khác.
Nhưng trong hậu cung của Long Doanh các phi tần cũng đều đang tuổi hoa niên thanh xuân dáng mạo kiều diễm, mà Long Doanh cùng Thẩm Thanh giống một đôi phu thê như dân chúng tầm thường, một vợ một chồng cùng nhau sinh sống, nên có vài phi tần không chịu được vắng vẻ, khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy tịch mịch.
Kết quả trong khi Thẩm Thanh mang thai hài tử được bảy tháng có hạ nhân tố giác Mai phi cùng thị vệ trong cung cấu kết.
Long Doanh lập tức bắt Mai phi đến thẩm vấn, Thẩm Thanh làm lục cung chi chủ cũng phải đích thân xử lý.
Vừa mới bắt đầu Mai phi còn không thừa nhận, khóc thiên gọi địa nói chắc là có ai khác vu oan hãm hại mình, sau này dùng hình Mai phi mới cung khai, nói hắn cùng tên thị vệ chỉ qua hai ba lần mà thôi. Nhưng cung nô bên cạnh Mai phi lại tố giác Mai phi nửa năm trước đã cùng thị vệ thông đồng, từng vụng trộm vì gã thị vệ kia tiêu trừ qua hài tử. Long Doanh nghe xong nổi giận, lập tức hạ chỉ xử tử Mai phi.
“Hòang thượng hơn một năm nay chuyên sủng Thẩm Thanh, vắng vẻ các phi tần trong hậu cung. Chỉ thấy người mới cười, không nghe người xưa khóc, Hoàng Thượng không quản chuyện chết sống của chúng thần, chúng thần ở trong cung giống như quả phụ, còn không bằng một người dân bình thường……” Mai phi biết dù sao cũng chết, liền đem trách nhiệm đổ lên đầu Long Doanh.
Mai phi năm đó cũng rất được sủng, Long Doanh cũng thường đi đến chỗ hắn qua đêm. Mai phi còn từng châm chọc khiêu khích khi thấy Thẩm Thanh bị đối xử lạnh nhạt. Nhưng sau này Long Doanh đối với Thẩm Thanh chuyên tình, mấy tháng không đến chỗ Mai phi nên hắn không chịu nổi tịch mịch câu dẫn thị vệ trong cung.
“Vậy sao ta không thấy người khác giống ngươi không biết liêm sỉ như vậy, dâm loạn cung đình. Trẫm lúc trước cũng từng vắng vẻ Thanh Nhi ba năm, Thanh Nhi so với ngươi chịu ủy khuất càng nhiều hơn. Bản thân hạ lưu còn muốn đổ lỗi cho người khác. Người đâu, lập tức đem Mai phi ra ngoài xử chém!” Long Doanh cười lạnh vài câu, không kiên nhẫn hạ lệnh.
“Thẩm Thanh, ngươi thật nghĩ Long Doanh đối với ngươi là toàn tâm toàn ý sao? Từ xưa Đế vương là kẻ bạc tình, ngươi cho rằng năm đó Tiểu thái giám khiêng kiệu cho ngươi thật sự là không cẩn thận bị ngã xuống sao?” Mai phi đã bị thị vệ khống chế đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh đang ngồi cạnh Long Doanh nói.
“Mau đưa tiện nhân này kéo ra ngoài chém!” Long Doanh sắc mặt đại biến, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
“Thẩm Thanh, lúc trước là Long Doanh ra lệnh cho Tiểu thái giám cố ý té ngã, là Long Doanh cố ý khiến ngươi bị sảy thai mất đi hài tử ……” Lúc bị thị vệ lôi kéo đi Mai phi điên cuồng hô to cuối cùng thanh âm biến mất ở ngoài cửa.
Năm đó Long Doanh đối với Tiểu thái giám hạ chỉ sợ để lộ tin tức nên cho tất cả lui ra hết, lại không nghĩ rằng bị Mai phi tới yết kiến ở ngoài cửa nghe trộm được. Mai phi biết nói ra tất là tử tội, cho nên vẫn giữ bí mật này, nhưng hiện tại đã bị Long Doanh xử tử nên Mai phi nhanh chóng nói ra, tính là dù hắn chết cũng không thể Long Doanh và Thẩm Thanh dễ chịu.
“Hoàng Thượng, Mai phi hắn…… Hắn……” Sao khi Mai phi bị kéo ra ngoài, trong điện khôi phục im lặng, Thẩm Thanh sắc mặt trắng bệch nhìn Long Doanh cắn môi nửa ngày nói không ra lời.
“Thanh Nhi, ta……” Long Doanh muốn phủ nhận, nhưng đối mặt với Thẩm Thanh áy náy nói không nên lời nửa câu nói dối cũng không muốn nói. Ở trong điện những cung nô vừa thấy tình hình này nhanh chóng yên lặng lui xuống.
“Vì…… Vì cái gì? Là vì lúc ấy Hoàng Thượng sợ thần sinh hạ hài tử, sẽ càng gia tăng thế lực của Thẩm gia sao?” Nhớ tới vài năm trước Long Doanh đối với Thẩm gia kiêng kị, Thẩm Thanh lập tức liền đoán được nguyên nhân, vẻ mặt đầy bi thống chất vấn Long Doanh.
“Thanh Nhi, năm đó là trẫm nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm rất lớn, khanh tha thứ cho trẫm…… Trẫm vô cùng hối hận rồi…..” Long Doanh thần sắc nôn nóng, vội vội vàng vàng không ngừng giải thích.
“Thần…… bụng thần đau quá……” Thẩm Thanh đột nhiên cúi lưng che bụng.
“Thái y! Mau truyền Thái y!” Long Doanh ôm lấy Thẩm Thanh, thất kinh hô lớn.