Khi Cảnh Nguyên đế đi tới Cần Chính điện thì các bá quan văn võ đều đã tề tụ đầy đủ, tất nhiên là không có bất luận kẻ nào có thể thấy được y.
Tể tướng Liễu Hàn Hâm đứng ở vị trí thủ vị đối diện với bá quan. Cảnh Nguyên đế đối với tình cảnh này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì y hôn mê chưa tỉnh, khẳng định là Liễu Tể tướng thay y quản lý triều chính.
Phía dưới quan viên có chuyện bẩm tấu, Liễu Hàn Lâm nhất nhất xử lý triệt để. Mặc kệ Liễu Hàn Lâm trong lòng tính toán như thế nào, nhưng tài năng ngược lại vẫn là có vài phần.
Cảnh Nguyên đế ở một bên xem cũng coi như vừa lòng, mặc dù xử lý chính vụ có chút chính kiến không giống với y, nhưng trước mắt cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dựa theo ý kiến của Liễu Hàn Lâm mà thi hành.
“Hoàng Thượng đã hôn mê hơn mười ngày, còn không biết khi nào mới có thể thức tỉnh, lão thần cho rằng lập tức đem việc này báo cho Hoài Nhân vương cùng đại tướng quân, để phòng ngừa những phản động phát sinh. Nhưng Liễu Tể tướng ngươi lại nghiêm mật phong tỏa tin tức Hoàng Thượng hôn mê không biết là có dụng ý gì?” Một vị lão thần tóc đã bạc từ giữa đám đông đại thần bước ra, trừng mắt nhìn Liễu Hàn Lâm đang đứng ở vị trí chủ vị bất mãn nói.
“Sở đại nhân, ta sở dĩ phong tỏa tin tức Hoàng Thượng hôn mê do sợ gây ra phản động. Hoài Nhân vương là phiên vương một vùng, đại tướng quân tay cầm trọng binh, ta sợ bọn họ biết được chuyện Hoàng Thượng hôn mê chỉ sợ bọn họ không một lòng thuần phục.” Liễu Hàn Lâm thong dong ứng đối nói.
“Ngươi nói bậy! Lão phu dám dùng đầu của mình đảm bảo đại tướng quân tuyệt sẽ một lòng trung thành, thuần phục với Hoàng Thượng, mà Hoài Nhân vương chính là đệ đệ cùng một mẹ của Hoàng Thượng, càng không khả năng có tâm tư khác. Ngược lại là Liễu Tể tướng ngươi mấy ngày nay cầm giữ triều chính, chuyên quyền độc đoán, mọi việc đều là ngươi một người định đoạt, căn bản không đem các quan thần để vào mắt. Liễu Tể tướng ngươi ngày xưa ở trước mặt Hoàng Thượng khúm núm hèn mọn, nhưng khi Hoàng Thượng hôn mê lại kiêu ngạo ương ngạnh, trước sau đều như thế bất đồng, lão phu ngược lại muốn hỏi Liễu Tể tướng rắp tâm như thế lại còn có mặt mũi nói sợ người khác có lòng không thuần phục sao?” Sở đại nhân bị Liễu Hàn Lâm làm cho tức giận râu tóc tung bay, trừng mắt không lưu tình chút nào châm chọc nói.
“Sở đại nhân, ta đối Hoàng Thượng một lòng trung thành, có thể so với nhật nguyệt, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ[1]. Bổn tướng niệm tình ngươi là nguyên lão hai triều, hôm nay không cùng ngươi so đo. Sở đại nhân, ngươi tuổi tác đã cao, thân thể lại không tốt lắm, mấy ngày này không cần lâm triều, ở nhà nghỉ ngơi đi.” Liễu Hàn Lâm thẹn quá hóa giận thay đổi sắc mặt.
“Liễu Hàn Lâm, ngươi dựa vào gì không cho ta vào triều! Nếu Hoàng Thượng tỉnh lại, chắc chắn nhìn thấu lòng lang dạ sói của ngươi. Ngươi cầm giữ triều chính, một tay che trời, ngỗ nghịch phạm thượng, chờ bị cách chức xử trảm đi……” Sở đại nhân phẫn nộ hô to, hắn bị vài vị đồng liêu khuyên nhủ kéo ra ngoài điện.
Nếu lúc này các quan thần có thể nhìn thấy Cảnh Nguyên đế đang đứng ở một bên, chắc chắn phát hiện sắc mặt của y đã đen giống như đít nồi vậy.
Nghe thấy toàn bộ quá trình, Cảnh Nguyên đế không tin Sở đại nhân thân là trọng thần hai triều, đối với hoàng thất trung thành và tận tâm sẽ không vô duyên vô cớ vu khống hãm hại Liễu Hàn Lâm.
Nhưng y nhiều năm đối với Liễu Hàn Lâm vô cùng tín nhiệm vì thế khi nghe những lời lên án này Cảnh Nguyên đế đối chân tướng sự việc nhất thời không thể chấp nhận được.
“Nếu không có chuyện gì khác, các ngươi bãi triều đi.” Liễu Hàn Lâm bị lời nói của Sở đại nhân làm ở trước mặt quần thần mất hết sỉ diện, sắc mặt âm trầm ra lệnh chúng thần bãi triều.
Chúng thần nối đuôi nhau mà đi ra, trong phút chốc phía sau chính điện chỉ còn lại có một người là Liễu Hàn Lâm, đương nhiên còn có Cảnh Nguyên đế đang ở trạng thái hồn phách.
Khi chúng thần đã thối lui xuống, Liễu Hàn Lâm xoay người đối mặt với Long ỷ của Cảnh Nguyên đế trên đài cao lộ ra ánh mắt tham lam, hắn nâng chân lên thong thả bước lên những bật tam cấp.
Cảnh Nguyên đế nhìn thấy hành động nay của Liễu Hàn Lâm trong ánh mắt dường như muốn phát hỏa. Liễu Hàn Lâm đi đến trước Long ỷ do dự một lát rồi đỡ tay vịn ngồi xuống.
“Khặc! Khặc! Khặc… Bổn tướng chính là có lòng lang dạ sói thì thế nào, hiện tại các ngươi có năng lực gì mà làm khó dễ được ta! Chờ ta đăng ngôi trở thành cửu ngũ chí tôn[2], ai còn dám hồ ngôn loạn ngữ[1] ta liền chém cả nhà hắn… Khặc! Khặc! Khặc…” Ngồi ở trên long ỷ Liễu Hàn Lâm tỏ ra đắc chí, ngửa đầu càn rỡ cười to.
Nếu nói vừa rồi Cảnh Nguyên đế còn đối lời chỉ trích về Liễu Hàn Lâm lòng lang dạ sói còn có thái độ hoài nghi, thì hiện tại bị hành động của hắn như đánh vào mặt mình.
Cảnh Nguyên đế buông xuống hai tay đã siết thành quyền, dù cho thân thể ở trạng thái trong suốt cũng có thể nhìn thấy trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, đúng là thật sự phẫn nộ đến cực điểm.
Nếu không phải ở trạng thái hồn phách không thể đối với người khác tạo thành thương tổn, Cảnh Nguyên đế đã sớm xông qua đem Liễu Hàn Lâm giết chết.
Tâm tình của Cảnh Nguyên đế lúc này vừa phẫn nộ vừa bi thương, chỉ mới đêm qua còn vì có Liễu Tể tướng giúp mình quản lý triều chính mà cảm thấy vui mừng, hôm nay nhìn thấy chân tướng lại là Liễu Hàn Lâm muốn mưu triều soán vị.
Người này chính là ân sư mà y đã kính trọng nhiều năm qua sao? Người này là do y cảm thấy tín nhiệm phong làm Tể tướng!
Cảnh Nguyên đế vì dã tâm của Liễu Hàn Lâm mà phẫn nộ, cũng vì nhiều năm như vậy mà không nhận thức rõ con người của hắn mà cảm thấy bi ai.
Nhưng hiện tại chỉ có phẫn nộ bi ai cũng không có tác dụng, mấu chốt là như thế nào mới ngăn cản Liễu Hàn Lâm âm mưu soán vị.
Cảnh Nguyên đế đè nén tâm tình cố gắng bình tĩnh lại, hiện tại y còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, cũng không biết hồn phách khi nào mới có thể trở lại trong thân thể.
Cảnh Nguyên đế giờ phút này hoài nghi chính mình hôn mê bất tỉnh có phải là Liễu Hàn Lâm giở trò quỷ trong đây.
Thế nhưng dựa vào bản thân y khẳng định là không được, mà hoàng tử lớn nhất của y bất quá cũng chỉ ba tuổi, vô pháp nắm lấy trọng trách.
Cũng tại y nhiều năm qua đối với Liễu Hàn Lâm tín nhiệm, nên dẫn đến việc như ngày hôm nay, hắn có thể dễ dàng nắm quyền hành trong tay.
Cảnh Nguyên đế nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện có thể cùng Liễu Hàn Lâm chống lại cũng chỉ có đại tướng quân đang nắm giữ trọng binh, cũng chính là phụ thân của Thẩm Thanh.
Cảnh Nguyên đế trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc, lúc trước còn muốn phế đi Thẩm Thanh, tước binh quyền cha hắn, hiện tại lại muốn dựa vào Thẩm gia giúp mình bảo trụ ngôi vị Hoàng Thượng.
Việc này có thể trách ai? Chỉ có thể trách y có mắt không tròng.
Cảnh Nguyên đế nhớ tới câu nói của Sở đại nhân “Lão phu dám dùng đầu của mình đảm bảo đại tướng quân tuyệt sẽ một lòng trung thành, thuần phục với Hoàng Thượng.”
Hắn chỉ là một lão thần có thể thấy rõ tốt xấu, mà y lại thân cận tiểu nhân xa lánh hiền thần, thiếu chút nữa làm cơ nghiệp tổ tông bị sụp đỗ trong tay y…… Cảnh Nguyên đế càng nghĩ càng hổ thẹn, quyết định khi hồn phách trở về thân thể chuyện thứ nhất chính là hung hăng đánh mình mấy bạt tay.
[1] Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ
[2] Cửu ngũ chí tôn: chỉ bậc vua chúa quyền quý