Một năm sau...
- Cậu chủ, em mặc cái này kỳ lắm... - Min ve vẩy chân váy, hai má đỏ ửng đầy xấu hổ.
- Không sao! Không sao! Trông hợp với em lắm! - Lục Duy tươi cười rạng rỡ trong bộ vest trắng lịch lãm, đồng thời giơ ngón cái lên biểu thị sự ưng ý. Đột nhiên cậu nhăn mặt, ghé sát mặt nhỏ thì thầm - Với lại đừng gọi anh là “cậu chủ” nữa!
- V-Vâng... - Cô nhóc đổ mồ hôi hột. Không biết vì chiếc váy cưới này quá nóng hay do mặt cậu ta lúc nghiêm túc trông đáng sợ nữa...
- A! Đình Phong! Anh đẹp thật đấy! - Cậu vẫy tay với anh chàng vest đen đang đi lại từ đằng xa.
Hắn hơi khó chịu:
- Có cần phải trịnh trọng như vậy không? Tổ chức đám cưới mà chỉ có người hầu tham gia mà vẫn tổ chức à?
- Dĩ nhiên! - Lục Duy chống nạnh.
- Ừm... sao cũng được... - Hắn gãi gãy rồi quay gót bước đi.
- Anh đi đâu vậy?
- Tìm bánh ngọt.
Buông ba từ lạc lõng, Đình Phong hơi thấp giọng đượm buồn. Đôi giày đen bóng được lau chùi sạch sẽ và làm từ chất liệu tốt cùng với trang phục đang khoác không thể làm hắn trông khá hơn. Đế giày đạp trên cỏ mà cứ cảm giác như đặt trên một nơi vô tận nào đó chỉ có tiếng xào xạc và ngọn gió buồn mang theo nỗi nhớ đau thương.
Lục Duy khẽ thở dài, cậu không thể níu kéo gì được, và Min cũng thế, cô bé chỉ biết đứng nhìn với đôi mắt lo lắng và vô dụng của mình thôi.
Đứng trước tấm bia mộ được làm bằng đá cẩm thạch khắc tên “Phong An Nhi”, lòng hắn lại dấy lên cảm giác đau khôn xiết.
...Ngài là Dương Đình Phong, tôi là Phong An Nhi; sự kết thúc của ngài là một khởi đầu cho tôi, đáng ra nên ngược lại mới đúng!!...
Siết chặt tay, móng tay hắn dường như đâm qua da thịt. Hắn chẳng còn biết gì nữa. Rơi nước mắt?
...Tôi chẳng thể khóc được...
Hắn đã nói với cô điều đó, và hắn sẽ giữ đúng lời của mình. Nhưng trái tim hắn nào có cho? Nó đập mạnh và nhanh đến mức như muốn xổ ra khỏi lồng ngực và cân nhắc rằng...
...”Hãy cứ khóc đi”
“Đừng mong ngóng chờ đợi thêm điều gì nữa..., cô ta sẽ không quay lại với cậu đâu.”
...Đừng mong ngóng điều gì nữa...
Những câu nói mà hắn hối hận nhất lại đang giày xé chính tâm can hắn. Hắn hận, hắn ghét, hắn căm thù chính mình quá! Nỡ lòng nào nói với cô những lời độc địa ấy? Để bây giờ chỉ có mình hắn là người duy nhất hứng nhận?
Ước chi có thể quay lại quá khứ để gã thiếu gia hèn hạ mang tên Đình Phong này có thể làm lại từ đầu, có thể thay đổi cái gì đó... để đợi chờ thêm một phép màu kỳ diệu, để cầu xin sự tha thứ đến từ người con gái ấy... Hắn nghiến chặt răng, như một cách để kìm nén nỗi đau thương mất mát. Mất gia đình... cùng những giai nhân trung thành..., mất bác quản gia... hiền từ chăm sóc hắn từ nhỉ đến lớn..., mất luôn cả vị tiểu thư, bạn thuở nhỏ hay vị hôn thê, và giờ đây, ngay cả người hầu cận đáng tin cậy nhất cũng rời khỏi hắn.
Rốt cuộc Đình Phong hắn đã làm gì đắc tội với thượng đế mà Ngài phải khiến hắn ra đến nông nỗi này...?
o O o
Khu rừng phía Tây Bắc, ngôi nhà gỗ nhỏ xinh, nơi sống trong ấy chỉ là một chàng thanh niên cùng với con búp bê của mình.
Cộc.
Chiếc tách trà đặt xuống mặt bàn trơn láng. Anh ngả người ra sau, nhìn qua chiếc khung cửa sổ để ngắm phong cảnh thơm mùi cỏ lá bên ngoài. Hai bàn tay ôm trọn thân con búp bê nhỏ đặt trong lòng.
- Trương Dũng, ta muốn ra ngoài. - Nó nói. Từ đầu xuống chân đều làm bằng chất liệu duy nhất: vải, và bông nhồi bên trong. Cái mặt tròn vẫn không thay đổi. Chiếc miệng được may mỉm cười với đường chỉ sắc xảo cùng đôi mắt tinh ranh đen láy làm từ hai chiếc cúc.
Anh cười dịu dàng, nhìn vào con búp bê, lập tức tuân lệnh:
- Vâng, thưa tiểu thư.
- Này, nên sơn lại nơi này màu hồng đi, ta không thích nâu, nó ảm đạm quá. - Nó lại tiếp tục. Trông bề ngoài thực không đổi tí nào, nhưng cái linh hồn bên trong đã được anh lấy từ vị tiểu thư đáng kính của mình ghép vào đó.
- Và trang trí thêm nơ bướm nữa đúng không?
- Haha, đúng đúng!
Tiếng cười khúc khích bật lên khiến anh cảm thấy nhẹ lòng. Giọng nói trẻ con đáng yêu của nó không bao giờ khiến anh phải giận và trở nên nghiêm túc được. Có lẽ, với tư cách là người lập khế ước với nhỏ, anh sẽ chẳng thể nào tan biến, bởi vị tiểu thư kia luôn không ngừng ao ước sự sống từ thượng đế. Và anh, chính là vị thượng đế đó.
.
Ngày nàng ra đi...
Trương Dũng lợi dụng năng lực của mình làm nhòa mắt tất cả.
- Tiểu thư, tôi xin lỗi.
Anh vung mạnh tay đâm vào vết thương do Lục Duy làm, sâu hơn, khoét một lỗ trên đó. Máu phun ra như nước đổ, chạm đến tận khuỷa tay anh, nhoe nhoét trên chiếc áo vest lịch sự thường ngày. Andrea không phản ứng gì nhiều, mặc cho chất màu đỏ thẫm trào khỏi miệng, đôi đồng tử nhỏ vẫn cứ dao động một cách kinh hoàng, không ngừng rên rỉ: “Không phải do tôi ! Không phải do tôi !” Rồi nhỏ gục hẳn xuống, nằm lê lết trên sàn với vũng máu ngày một loang rộng.
- Tôi sẽ cô một cơ thể mới hơn, tiểu thư, xin hãy đợi.
Dứt lời, anh không chần chừ mà đập tan chiếc cửa sổ, chạy vụt ra về phía khu rừng. Anh sẽ giúp nhỏ làm lại từ đầu, nhỏ sẽ không cần phải bận tâm thêm điều gì nữa. Anh sẽ mang lại tiếng cười cho nhỏ. Sẽ chẳng còn sự vướng bận nào đâu...
.
Anh ngồi trên thảm cỏ của ngọn đồi. Ánh nắng mặt trời khiến nơi đây sáng bừng lên như được tắm bởi bụi tiên, lung linh đẹp đẽ đến lạ. Anh trả lời những câu hỏi của con búp bê vải đặt ra, của Andrea, khẽ cười trước sự ngây ngô của nhỏ. Cuộc sống họ nhất mực phải trở nên thanh bình từ nay. Dù thế giới này có xoay nhanh đến đâu đi nữa, thì mảnh đất không ai nhìn thấy này cũng là vật sở hữu của riêng hai người họ. Không kẻ thù. Không tiền tài. Không chết chóc.
o O o
Đình Phong nhấp một ngụm rượu. Nó có vị nồng và mùi thơm quyến rũ khiến hắn không cưỡng nổi. Hắn gượng cười trước các quan khách qua lại, những tưởng chỉ mời mỗi giai nhân nhưng không ngờ người của tập đoàn hắn cũng ghé đến chúc phúc cho cặp đôi trẻ. Hắn lại lẳng lặng rời đi, sự náo nhiệt không là một trong những điều thoải mái với hắn.
Ngồi xuống một góc của hiên nhà, Đình Phong lắc đều ly rượu vang đỏ trong tay, khẽ nhìn dòng nước chuyển động nhịp nhàng.
- Đình Phong...
Bỗng, có tiếng gọi. Giọng nói nhẹ nhàng khiến hắn phải quay lại. Chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, làm vỡ tan hình thể trong suốt, lóng lánh như kim cương. Chất lỏng tuyệt đẹp nhuộm cả dải cỏ xanh dưới chân hắn. Đình Phong không tin vào mắt mình. Khóe môi anh mấp máy, cố gắng thốt lên được một từ.
- An... Nhi?
Cô mỉm cười.
Hắn vẫn đứng sững ở đó. Người con gái phía trước là hình ảnh hoàn toàn trái ngược với người hắn yêu thương.
Cô gái sở hữu mái tóc màu bạch kim, đôi mắt đỏ thèm khát máu, chiếc răng nanh tàn độc, và nụ cười ngạo nghễ đặc trưng của loài ác quỷ.
Cô nhìn hắn, như một sự trở lại không báo trước.