QUẢN GIA HẮC ÁM
. . .
- Vâng, xin lỗi, nhưng là em đây. - Cô nhún vai, khuôn mặt thờ ơ bình thản đến lạ, tiến gần hơn về phía họ.
- Tiểu thư, không lẽ cô là người đã đổ xăng lên biệt thự của Đình Phong thiếu gia? - An Nhi thất thần.
- Không, em không những đổ, mà còn châm lửa nữa. - Nó thành thật. Đôi má trắng hồng xinh xắn cùng nụ cười duyên giờ trông như loài ác quỷ, tàn nhẫn.
Hắn không thốt nên một lời nào.
Đầu suy nghĩ lung tung... Về thời gian đó, thảm khốc đến với một đứa trẻ chỉ vừa bốn tuổi, bởi... một con quái vật.
o O o
Chiếc xe đen bóng dừng trước cổng nhà Đình Phong. Người quản gia bước xuống trước rồi vòng qua phía sau, mở cửa cho cô bé ngồi đó. Nhảy ra khỏi xe, khuôn mặt bé xíu lạnh tanh, nhưng mang nét cao quý. Người quản gia nhấc cô lên, bế nó trong vòng tay rộng, miệng vẫn chẳng hé ra nói một lời nào, thay vào đó, công chúa nhỏ nói:
- Tài xế Quang, tôi đi trước, ông thông báo với cha mẹ tôi rồi chứ?
- Đã xong, thưa tiểu thư. - Người lái xe trả lời.
- Tốt.
Rồi người thanh niên mặc vest đen bước đi, chiếc xe cũng lăn bánh dần. Cuối cùng, khi bế cô bé nhỏ xíu lên đồi - dẫn đến biệt thự Đình Phong - anh mới cất tiếng, chất giọng trầm thấp và đều đều:
- Tiểu thư, thật sự cha mẹ cô đồng ý?
- Ừm. Mà chắc cũng không hẳn. - Nó nhún vai - Họ nghĩ đứa nhóc một tuổi như tôi thì có thể làm gì được nào? Và trong mắt họ, tôi chỉ vẫn là một đứa trẻ bình thường, chưa - biết - nói.
Con bé cố tình nhấn mạnh ba từ cuối. Người quản gia lập tức im lặng. Thực sự thì ngoài anh ta và người tài xế già kia, không ai biết vị tiểu thư này đã ăn nói thuần thục như thế nào. Và các lời nói của nó đều độc mồm độc miệng, khiến ai nghe cũng phải kinh người. Chính bác tài xế cũng phải sợ.
- Ta muốn gia đình hắn chết.
Bỗng, Andrea, với đôi mắt lạnh lùng khẽ nói. Người thanh niên quay lại nhìn cô gái nhỏ trong tay, khuôn mặt vẫn không dao động, chỉ lẳng lặng làm theo mệnh lệnh. Anh lập tức tìm những thùng xăng và một bao diêm về cho nó. “Gia đình hắn”, ý nó là cả gia đình và hắn chứ không chỉ riêng cha mẹ hắn. Nhưng cả hai đều không hay biết Đình Phong đã xin phép đi chơi cùng ông quản gia từ lâu. Tên quản gia đổ xăng quanh nhà hắn. Còn nó - cô tiểu thư hệt một người lớn với thân hình tí hon - đang thong thả đong đưa chân trên hòn đá tảng đặt dưới gốc cây, chờ đợi. Và có lẽ sự kiên nhẫn có giới hạn, nó nhảy phóc xuống, giật lấy cái thùng nhựa rưới lên khắp các bụi cây. Khi chạy vội như thế, nó vô tình mắc một góc của chiếc váy xòe ren hồng vào nhánh cây mà không biết.
- Xong rồi chứ? - Nhỏ cất lời tàn nhẫn.
- Vâng, thưa tiểu thư.
- Bắt đầu nào.
Dứt lời, người quản gia làm theo mệnh lệnh của vị chủ nhân mình, quẹt một que diêm.
Đốt.
Vừa lúc đó, cậu nhóc nhỏ cũng về nhà, chứng kiến được cảnh tượng trước mắt, cậu không khỏi bàng hoàng. Ông quản gia cao ráo chạy theo sau, biết được người làm chuyện đó, nhưng ông vẫn không để Đình Phong thấy, lập tức ôm cậu vào lòng, ép cái đầu nhỏ vào ngực mình, một phần vì không muốn đứa trẻ này thấy thảm cảnh kia, phần còn lại là vì không muốn cậu biết được ai là người đã gây chuyện. Khi ôm, đôi mắt già qua chiếc kính lão liếc về phía sau, một ánh nhìn hận thù và căm tức nhất trên khuôn mặt đó, ông nhìn cái hình hài thấp thoáng bóng bên kia: một con người tí hon, với chiếc váy xòe lộng lẫy, đang nở nụ cười đầy - mãn - nguyện. Và cũng có một phần nào đó, ông không muốn cậu chủ mất niềm tin vào người thân duy nhất của mình, trừ ông, bởi vì với tư cách là người lớn tuổi, ông cũng biết bệnh tình của mình.
o O o
- Thật đáng tiếc... - Andrea nói với giọng với giọng đáng thương - Tôi đã định không để anh sống.
- Tại sao? - Đình Phong cố gắng lắm mới có thể kiềm nén được cơn giận trong người mà gặn ra được hai từ đó. Đáng lẽ anh đã muốn chạy thật nhanh tới và cầm dao đâm liên tục vào người nó; nhưng thật may ý thức anh đã kịp thời ngăn cản cái hành động điên rồ ấy.
Vị tiểu thư với vóc người nhỏ nhắn nhún vai một cái như thể đấy là chuyện đương nhiên.
- Anh còn ngốc tới mức nào nữa chứ? Gia đình anh, cha mẹ anh, công ty anh đã độc chiếm hết những gì của tôi đang có. Và, không thể tin được, anh lại đi lập khế ước với loài quỷ để cầu xin chúng mang lại hạnh phúc cho bản thân mình. Thật hèn hạ làm sao !
- Xin lỗi, - Đột nhiên Lục Duy cắt ngang ( lúc này đã trở lại với một vị công tử bình thường ) - Nhưng không phải em cũng đang có một người quản gia là ác quỷ sao?
Andrea chợt lùi lại, quả thực cô không tính tới chuyện này.
- Chẳng những thế, em còn lập khế ước từ khi còn đang nằm trong bụng mẹ nữa cơ. - Cậu nói tiếp, môi hơi cong lên mỉm cười đắc ý.
Sao anh ta biết? Khóe mắt nhỏ hơi động đậy sững sờ.
- Sao anh biết hả? - Cậu chủ tinh nghịch nhìn vào bộ móng tay sạch sẽ của mình - Đơn giản vì anh CŨNG LÀ ác quỷ.
An Nhi vỡ lẽ. Đúng rồi, Lục Duy vẫn chưa thành người hẳn như Đình Phong. Mới chỉ có mười mấy tuần nên cậu vẫn sót lại chút khả năng của loài ác quỷ !
Đột nhiên, nhanh như cắt, cậu lao tới Andrea, vung bàn tay của mình lên. Và nếu không phải người thanh niên - quản gia của nhỏ - kịp thời ngăn cậu lại thì hẳn trên khuôn mặt hồng hào đó giờ đã đẫm máu bởi các vết cào của Lục Duy. Cậu gồng tay, nhưng cái nắm của anh chàng kia quá mạnh khiến cậu không thể điều khiển bàn tay phải của mình; cậu khe khẽ như hét, trong giọng nói vẫn còn đọng sự tức giận như lâu không được phun trào:
- Andrea !! Em nói mau ! Có phải tên thiên thần kia cũng do em phái đến?!
Nó mím môi, hơi lùi lại, vẫn ngoan cố nở nụ cười:
- Đúng. Tất cả đều do em. Thực sự thì em không muốn điều đó xảy ra với anh. Nếu hắn ta không thất bại khi dụ dỗ Đình Phong thì anh cũng sẽ không gặp nạn như bây giờ. Nhưng sau một thời gian, hình như cả hai người đều có mối quan hệ không nhỏ với nhau nên hại anh cũng là gián tiếp hại ca ca thôi?
- Em dám ! - Đình Phong bước lên một bước.
- Sao lại không? - Nhỏ nhếch môi, quay sang An Nhi - Bác quản gia, chị nhớ chứ?
o O o
Hôm trước ngày An Nhi đến bệnh viện...
Andrea tới trước. Nhỏ cùng với anh chàng quản gia thân thuộc vào phòng bệnh số 314 mà chẳng cần hỏi vị y tá nào, có lẽ đó là lý do vì sao mà không ai thông báo với cô về chuyện này; họ đã tìm hiểu, và giờ chỉ có việc tới thẳng đó, làm những gì cần làm.
Đôi mắt nhăn nheo hơi mở lên. Tuy khung cảnh phía trước có phần bị mờ và nhòe đi rất nhiều nhưng ông vẫn đoán ra được hai người ấy là ai. Cái môi khô khốc thì thào:
- Tiểu thư Andrea?
- Vâng, là tôi đây. - Nó hơi cúi, vẫn giữ đúng phong cách quý tộc của mình. Không đợi ông nói tiếp, nó vào thẳng vấn đề - Bệnh tình của ông có vẻ không tốt, nhưng yên tâm đi, tôi cũng chẳng có hảo tâm nào để đến thăm ông đâu. Nhân tiện, Đình Phong có vẻ rất yêu ông nhỉ? Đúng là một sự sỉ nhục cho anh ấy khi có một tên quản gia tồi tệ như ông. Rõ ràng ông biết tôi là người gây chuyện mà lại chẳng dám mở miệng cho anh ấy biết; để làm gì kia chứ? Để anh ta vẫn tin rằng tôi là vị hôn thê của gia đình họ Dương đó sao? Ha ! - Andrea cười khểnh một cái - Thật lố bịch ! Xem đi, với cơ thể già yếu gớm ghiếc thế này thì ông sẽ định làm gì tiếp theo, trong khi vẫn chưa được ra viện? Chà, tôi biết là ông đã tỉnh từ lâu, chỉ là không để mọi người biết. Tại sao? Chị An Nhi ấy, hình như tuần nào cũng đến đây. Thậm chí mọi người cũng tưởng ông bị sống đời sống thực vật nữa cơ ! Thế thì sống làm gì chứ !!
Nhỏ cắt đứt cái dây truyền không khí ra. Vì sợi mỏng nên dễ dàng bị cắt một cách trơn tru. Đôi mắt đờ đẫn bỗng chốc mở to ra vì giật mình. Nguồn sống duy nhất của ông...
Nguồn sống... duy nhất...
- Không sao, ông vẫn có thể tồn tại được cho đến trưa ngày mai.
Nói rồi, Andrea phẩy tấm khăn choàng quý tộc của mình một cái, dần mất hút sau hành lang bệnh viện.
Ngày mai...
Đồng tử bác quản gia nhìn trân trối lên trần nhà. Cô sẽ (lại) đến thăm ông vào ngày mai.
Hôm sau
Cô đi tới hỏi thăm:
- Bác sĩ, ông ấy thế nào rồi?
- Xin lỗi cô. Bác ấy không qua nổi cơn nguy kịch.
An Nhi buồn bã, thất thần rời đi. Cô chỉ vừa mới nấp mình sau bóng hành lang chật kín người chưa đầy một phút thì một người khác bước vào. Nhỏ cười nửa miệng khinh bỉ với các thân thể vô hồn phía trước:
- Lão già ông đúng là ngu ngốc. Tôi đã tính thời gian sống cho ông đến đúng giờ này rồi, mà vẫn chẳng có lời cuối cùng gì muốn nhắn nhủ với chị ta sao? An Nhi ấy? Đúng là... chỉ có chết mới có thể khiến ông tỉnh ra. Đúng không Trương Dũng?
- Vâng, thưa tiểu thư.
Anh lạnh lùng cất giọng trầm thấp giữa căn phòng lặng như tờ, âm thanh gần như vang vọng bởi các bức tường nhưng không thể làm tắt đi cái ngọn gió lành lạnh của buổi chiều trưa u tối.
Sau đó, trời mưa. Từng hạt rơi xuống, nặng trĩu như lòng người. Chỉ thấp thoáng đâu đó bóng hình của cô nàng quý tộc xinh xắn với nụ cười ác ma.