- Thiếu gia, chuyện này là sao? Lục Duy cũng là cậu chủ của một tập đoàn lớn giống ngài hả? - Cô đứng phắt dậy.
- Ừm... - Hắn đảo mắt - Thì vì không muốn để cho cha mẹ cậu ta biết được việc đã trở thành một ác ma cho nên Lục Duy sẽ tạm thời ở nhà chúng ta...
- Cha mẹ cậu ấy đâu?
- Họ trốn nợ sang nước ngoài sống rồi.
- Còn căn biệt thự của cậu ta? Ít nhất cũng phải để lại cho cậu ta ở chứ?
- Không có. Bọn chủ nợ đã phá nó thay cho tiền nợ. Vì không còn gì nên cả hai ông bà ấy chui ra nước ngoài định cư rồi, còn chả biết có về không nữa. - Giọng hắn khàn khàn khó khăn.
- ...
Cô im lặng, thông cảm cho việc đó.
- Thiếu gia, ngài nên chuẩn bị cho việc tiếp đón phu nhân Gia Chi...
- Ta biết rồi.
Cô cúi đầu chào hắn rồi ra khỏi phòng làm việc của hắn. Bỗng, hắn gọi giật lại:
- Ê.
- Ngài cần gì à? - Cô xoay người.
- Có phải... cô là người hầu của ta không?
- Thiếu gia, ngài nói gì thế? Tất nhiên là phải rồi. Tôi lập khế ước với ngài rồi mà?
- Ừ, không sao. Nhưng nếu là người hầu thì phải làm theo tất cả mệnh lệnh từ chủ nhân đúng không?
- Tất nhiên. Ý ngài là sao? - Cô nheo mắt.
Hắn cười khì, phẩy phẩy tay ra hiệu cho cô đi. An Nhi không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời hắn. Ngả người vào chiếc ghế bọc vải da, Đình Phong đưa ánh nhìn xa xăm ra ngoài chiếc cửa sổ rộng.
- Lục Duy. - Hắn thốt lên hai từ gọn lỏn.
Đủ để lọt vào tai bóng người đang núp ở cửa. Cậu bước vào. Khuôn mặt nghịch ngợm bị phủ lớp sương băng giá, không nét cười. Mái tóc màu bạch kim trở thành xám khi đứng trong bóng tối, nhưng đôi mắt màu đỏ vẫn không thay đổi. Ánh lên hệt viên ruby hoàn mỹ.
- Hay nhỉ? - Hắn nhếch môi cười - Lập khế ước với quỷ để giúp nợ cho cha mẹ bằng cách trả bằng căn biệt thự của mình. Sau đó họ bỏ trốn ra nước ngoài để lại mình đứa con nhỏ ở đây sao? Cả việc tập đoàn của cha em vẫn giữ nguyên cái danh và uy tín với mọi người, như chưa hề biết gì về việc hai ông bà ấy đã nợ nần như thế nào. Em đã hơn mười sáu tuổi, với cái hình hài là một ác ma, chẳng lẽ em có thể ra ngoài? Thật hay khi em có thể phát triển nó một cách bình thường như vậy. Chẳng lẽ em làm việc ngầm à? Ở đâu? Bao giờ thế?
-... - Con quỷ đối diện vẫn im lặng nghe hết câu chuyện từ người anh trai.
- Lục Duy, em thật sự rất giỏi. Anh có lời khen đấy. Mau đi lập khế ước với con người đi. - Hắn cân nhắc.
Chiều dần buông. Đình Phong cho gọi cô người hầu thân thuộc của hắn.
- Mau hủy buổi tiếp đón tối nay cho ta.
- Thiếu gia, như vậy không được, phu nhân Gia Chi là người có quyền lực tối cao trong giới kinh doanh ngày nay đó, nếu ngài...
- Người hầu, phải nghe mệnh lệnh từ chủ nhân chứ? - Hắn nhìn sâu vào cô khiến cô không thể nào cãi lời được, chỉ lặng lẽ cúi đầu làm theo.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
- Hahaha, cô đúng là biết nghe lời thật đấy! Thú vị, thú vị lắm!
Hắn phá lên cười, xoa đầu cô. An Nhi ngẩn tò te ra.
- Thiếu gia, ngài đang trêu đùa tôi đấy à? - Cô đỏ mặt vì tức.
- Không có không có. Cô thật sự rất đáng yêu đấy! Hahaha! - Đình Phong ôm bụng.
- Thiếu gia! - Cô quát.