Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 2: Chương 2: Khế ước




Con bé đó không hoàn toàn là một con người.

Bởi lẽ...

Nó đã từng CHẾT rồi.

o O o

Ngày 13 tháng 7 năm đó...

- Này...

Cái giọng đanh đá hắc dịch của mụ đàn bà đó rỉ vào tai cô.

- Mày có thích chết không? Mày sống trên đời này làm gì?

Đúng thế. Cô được sinh ra để làm gì kia chứ? Để cho cha mẹ phải ruồng bỏ cô. Để cho người thân phải đối xử lạnh nhạt. Để cho bạn bè nhẫn tâm chơi xấu. Thế cớ gì cô phải có mặt trên đời?

- Mày...

Mụ ta chưa kịp nói dứt câu, cái bàn tay thối nát liên tục hất vai cô từ nãy đến giờ đã đi quá đà. Họ đang ở trên sân thượng. Một nơi yên tĩnh lồng lộng gió trời. Buổi chiều, nhưng ánh hoàng hôn không chiếu rọi nơi đó, chỉ có một màu xám xịt bao phủ lấy bầu trời.

Cơ thể cô nhẹ bẫng. Mái tóc dài lòa xòa phía trước, che khuất tầm nhìn của cô.

Lực hút trái đất đang ôm lấy cô. Đưa cô trở về với đất mẹ.

Phải. Cô đang rơi.

Sân thượng là nơi cao nhất của tòa nhà mười lăm tầng nơi cô ở. Bà ta đã cho cô ly biệt khỏi thế gian này quá sớm. Nhưng đủ để cô cảm ơn.

Cô không cần sự ghẻ lạnh hay thương hại từ những người xung quanh.

Với cô, chết là cách tốt nhất.

“Này! Ta lập khế ước đi!”

Bỗng có một giọng nói lạnh lùng văng vẳng bên tai cô. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, như không thể mở ra.

“Chúng ta lập khế ước đi! - Giọng nói ấy lặp lại.”

Khế ước gì chứ! Thật nhảm nhí.

“Ta sẽ cho cô sống.”

Cô không cần! Sống để làm gì! Sống để người khác phải vứt bỏ, đối xử cô như một kẻ đã chết à!

“Cô sẽ được sống sung sướng và hạnh phúc hơn! Cô sẽ nhận được tình yêu thương từ tất cả mọi người! Nào, đừng do dự nữa, mau lập khế ước đi!”

Được... nhận tình yêu thương từ tất cả mọi người?

Từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng có thể mơ mộng đến việc đó. Nó thật quá xa vời đối với cô.

“Mau lập khế ước với ta đi!”

Cái giọng vốn lạnh tanh đó bỗng trở nên kích động.

Cô bị sự sung sướng và niềm hạnh phúc hắn cho làm mù quáng. Bất giác vươn tay ra như đang cầu xin sự cứu rỗi của thần thánh. Đôi mắt vẫn còn nhắm chặt cũng vụt lên một giọt nước trong veo.

Ai đó nắm lấy tay cô. Nó ấm áp đến lạ lùng. Kéo cả thân người cô về đằng trước, một động tác dứt khoát, nhưng nó đủ để khiến tim cô lỡ nhịp. Bàn tay còn lại vòng qua lưng cô, đẩy cô lên, ôm cô vào lòng. Cô chưa bao giờ có được cảm giác này. Chưa ai từng được nắm tay hay trao cho cô những cái ôm ấy.

Chợt, đôi môi cô có một luồn tác động.

Có gì đó mềm mềm, âm ấm khẽ chạm vào.

Đến khi giật mình, cô không kiềm được, mặc cho luồn gió cứ ào ạt thổi vào, khiến đôi mắt chảy nước, nhột nhạt, nhưng cô vẫn cố mở to chúng ra.

Vào khoảnh khắc đó, hắn, một con người tiêu biểu cho sự đẹp trai lạnh lùng ương bướng của loài người đang hôn cô. Một tay chạm vào lưng để nâng cô lên, tay kia vẫn còn giữ chặt chưa buông rời.

Mái tóc bạch kim bay trong gió. Hòa cùng với cái màu tóc đen dài suôn mượt của cô.

Hắn ngưng lại. Khuôn mặt thanh tú lùi ra xa một chút, đủ để cô có thể nghe được giọng nói như thì thầm của hắn. Khóe môi nhếch lên, để lộ ra chiếc răng nanh tàn nhẫn, đôi đồng tử đỏ nhìn sâu vào cô.

- Khế ước đã được lập.

Buông ra năm chữ. Cái vẻ mặt đầy sự kiêu hãnh ấy tạo nên một nụ cười ngạo nghễ đến tàn độc.

Cô vẫn chưa định hình được những gì đang diễn ra.

Hắn, vào lúc đó, trông như một con QUỶ thực thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.