Chiếc xe vừa thắng gấp lại, cả hai người đều dúi đầu về trước. Cũng lúc đó, hàng tá cô gái chen lấn ở bên ngoài cổng trường hét toáng lên khi thấy hắn. Hắn bực mình sau cuộc chạy đua ngoạn mục của cô, đẩy cửa rồi bước xuống xe. Cô nhét chìa khóa lại vào cặp, để chiếc xe cứ nằm đó chắn hết đường lối. Cô xinh xắn, là một mỹ nhân, vẻ đẹp ấy chỉ có thể so sánh với tiên nữ, nhưng có chút tinh nghịch và đáng yêu trong đôi đồng tử đen của cô, đến nỗi bất cứ người nào đã từng gặp cũng không tài nào quên được. Hắn với vẻ đẹp băng giá đã làm xiêu lòng bao cô gái, khuôn mặt hoàn mỹ lạnh như tiền. Hắn chẳng bao giờ thực sự cười, chỉ với cô là khác. Thiếu gia Dương Đình Phong nổi tiếng về học lực giỏi, gia thế cao và nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Mọi người ai cũng biết cô là người hầu cận bên hắn nên chỉ thầm rủa và ghen ghét.
Học viện này là nơi chỉ dành cho các thiếu gia, công từ, những công chúa, tiểu thư có gia thế và quyền lực bật nhất. Xem như xếp lớp cũng dựa vào đó. Khối A1, A2, B1 đến B3, C1 đến C10 và D1 đến D40. Cả hai cùng thuộc lớp A1. Dĩ nhiên lớp đó có khá ít học viên. Đề kiểm tra cũng ra khó hơn lớp bình thường.
Thầy toán bước vào. Trên tay cầm xấp giấy. Sau khi đã ổn định lớp học, ông mới bắt đầu phát chúng ra.
- Ơ!! - Hắn thốt lên.
- Thiếu gia, ngài có điều gì cần thắc mắc? - Cô mỉa mai.
- Tại sao..., rõ ràng cô nhỏ tuổi hơn tôi, học chắc cũng không giỏi bằng tôi, nhưng... sao điểm lại bất công thế này?!
- Gì mà bất công? Về học hành, người ta không phân biệt tuổi tác, quan trọng là ngài phải biết tận dụng cái đầu của mình ấy - Cô đưa tay lên, gõ gõ vào thái dương - Còn điểm số, chưa chắc gì tôi đã học không giỏi bằng cậu, lỡ giỏi hơn thì sao? - Cô bĩu môi.
- Hừ...!
Hắn bực mình. Hết nhìn qua bài đạt điểm 95 của cô rồi lại nhìn bài 94 của mình. Các bước đầu... đúng hết mà? Từ từ..., kết quả cũng đúng luôn! Ơ, có cái gì đó không đúng! Á, ra kết quả đúng rồi lại kết luận sai, hic, thật bất công. Hắn mếu máo.
Tan học...
Cô đi sau hắn để tránh việc chú ý và sự ganh ghét đến từ mọi người xung quanh. Phía trước, khung cảnh vẫn vậy, hàng tá cô gái tụ lại gào thét khi thấy hắn bước ra. Đình Phong chỉ lạnh lùng đi trước, chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn ai.
Hắn bảo sẽ cho cô được vui vẻ, hạnh phúc, ai dè chỉ là con hầu đi theo hắn, càng khiến cho nữ sinh chán chường, ghét bỏ. Nhưng đổi lại, cô thấy rất vui vì có thể sống trong ngôi biệt thự sang trọng với hắn, được nhận sự yêu mến từ những giai nhân, bác làm bếp, chị quét dọn, anh làm vườn và ông quản gia già. Kệ, thế cũng tốt. Cô nhún vai.
Bỗng, có một cô gái son môi trát phấn chạy đến, ôm lấy tay hắn, còn nũng nịu:
- Đình Phong, ta đi chơi đi.
- Xin lỗi tiểu thư, nhưng thiếu gia hôm nay phải hoàn thành nốt công việc ở công ty...
- Mày im đi!
Cô trả lời thay hắn, nhưng con ả kia quát lên, cắt lời cô. Cô ta điên lên vì bị phá hỏng mất cuộc vui của mình.
- Cô mới là người im đi ấy. - Hắn nói giọng lạnh băng.
- Hả? - Con kia không hiểu ý.
- Không nghe người hầu của tôi nói sao? Hôm nay tôi bận rồi, sao cô không đi mà tìm tên công tử nào đó ấy.
Ả hừ một tiếng tỏ rõ thái độ, rồi bỏ đi, nhưng vẫn cố chấp nói với cô:
- Mày cứ đợi đó, Phong An Nhi, tao nhất định sẽ không để yên cho chuyện này đâu!
Đúng rồi..., là cái tên ấy, haha, hắn xém đã quên mất tên cô. Hắn tự cười với mình.
- Thiếu gia, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. - Cô cúi đầu hối lỗi.
- Cẩn thận gì chứ, cô làm đúng lắm, dù sao thì tôi cũng chẳng rảnh để nhớ hết lịch trình của mình đâu.
Hắn đi tiếp. Cô lon ton theo sau, rút chìa khóa ra và bắt đầu chạy.