Sáng nay là chủ nhật. Không phải đến học viện. Hắn ở nhà, chăm lo cho đống công việc ở công ty. Cô đang đi chợ mua đồ ăn cho buổi trưa. Chiều nay hắn sẽ có một buổi gặp mặt với vị thương nhân nằm ở ngoại ô thành phố, tối phải tiếp đón với phu nhân Gia Chi, nên sáng hắn phải hoàn thành tất tần tật công việc.
Cô vào quán trà, chọn lựa những túi hồng trà cao cấp, đậm đà hương vị, thậm chí còn lấy khá nhiều loại. Vị chủ quán biết cô, liền để yên cho cô chọn, ông cũng là một trong những người quen của nhà họ Dương. Mua xong, cô tính tiền, ông ấy hỏi thăm về Phong thiếu gia, cô trả lời rành rọt. Tiếp đến, cô tới tiệm bánh ngọt, lấy bột làm bánh, bột mỳ, bột nở, rồi đủ thứ, kẹo và kem các loại. Cô biết tuy lạnh lùng là thế nhưng hắn vẫn rất thích ăn đồ ngọt. Buổi gặp mặt bình thường của hắn chỉ cần có nhiêu đây, thêm một chai rượu vang thượng hạng đặt dưới hầm nữa là đủ. Cô đi về. Đôi chân mang chiếc vớ trắng dài rảo bước làm tà váy xanh ren đung đưa.
Cho tới tận giờ, cô vẫn không hiểu vì sao lúc ấy, hắn lại ép cô phải lập khế ước với hắn.
...Mau lập khế ước với ta đi!...
Giọng hắn kích động. Ép buộc cô. Cô không hiểu, thực sự không hiểu. Nhưng giờ đây, cô được thế này cũng nhờ vào hắn. Dương Đình Phong, hắn là một thiếu gia của gia đình danh giá, là một con người, ai cũng từng được nghe đến cái tên ấy. Nhưng, từ lúc cô được nhận vào làm người hầu cho hắn đến giờ đã được gần một năm, cô không thấy cha mẹ hắn, và cũng không tò mò muốn biết. Chỉ có các giai nhân thân thiện, luôn cười đùa với cô, cô mới biết thế nào là chữ BẠN. Cô đã vui vẻ hơn nhiều, tính tình càng ngày càng lì ra nhờ hắn, đôi chút có trẻ con nhưng luôn làm theo lời của ngài thiếu gia.
Bộp...! Bộp...!
A..., mưa rồi. Giọt mưa rơi chảy trên các mái nhà, càng lúc càng lớn. Cô nhanh chạy vào nơi dành cho người đợi xe buýt, núp mưa.
Ào ào
Mưa nặng hạt dần. Phía bên kia làn nước mờ đục, người xe qua lại đông đúc. Một thanh niên trẻ với chiếc áo khoác có mũ trùm đầu che hết tóc ướt sũng chạy vào nơi cô đang đứng, núp mưa, vô tình va vào tay cô, khiến mấy hộp trà rơi xuống đất. Cả hai cùng cúi xuống nhặt, người kia vội xin lỗi nhưng cô bảo không sao. Bỗng, thanh niên ấy chạm vào một trong số đó khiến hộp trà lăn ra ngoài. Cô vội đứng dậy, chạy theo. Nó lăn mãi, lăn mãi, cho tới tận giữa lòng đường, cô mới có thể nhặt được.
Khi định mang vào thì...
Bíp Bíp!!!
Chiếc xe ô tô trắng phóng nhanh qua làn mưa.
Kítttttttttt
Cô gái xinh đẹp trên con đường ngập nước đứng bất động. Mái tóc dài ướt sũng. Bộ váy xanh ren trắng dính bết vào người.
Vụt!!
o O o
- Này, cô còn định ngủ tới chừng nào nữa! Mau dậy ngay cho tôi!
Cái giọng đáng ghét của hắn vang vọng bên tai cô. Hàng lông mi dài rung nhẹ. Đôi mắt từ từ lộ diện. Cô đưa đồng tử sang bên cạnh.
-... Thiếu gia?
- Thiếu gia thiếu giết gì đây nữa! - Hắn bực dọc gãi đầu - Còn không mau dậy đi!
- V-vâng...Á!
Cô bật dậy ngay sau khi hắn nói nhưng chợt vùng eo cô nhói lên cảm giác đau.
- S-sao vậy? Không ổn à? - Hắn lo lắng đỡ cô đang dần trườn xuống.
- Tôi không sao. Thiếu gia đừng lo lắng quá. - Cô cười, mày cau lại, giọt mồ hôi trên má chảy dài xuống. Nhìn quanh phòng, cô kêu lên - Đây không phải phòng của thiếu gia sao?
- Ừ, phòng ta đó. Cô đến bao nhiếu lần chẳng lẽ không nhận ra?
- Không, ý tôi không phải thế, chỉ là... À đúng rồi, tôi đang đi mua trà và nguyên liệu làm bánh nhưng va vào một người, thế là một hộp trà lăn ra đường. Do mãi đuổi theo nó nên...
- Cô xém bị xe tông đấy! - Đình Phong hất mặt, giọng nói lạnh lùng.
- Không, thiếu gia. - Cô xoay người lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn vào hắn - Tôi đáng lẽ đã bị rồi chứ? Lúc đó tôi đứng như trời trồng, tại mưa mà quần áo ướt hết nên tôi lạnh lắm, tê hết người luôn!
Nói đến đây cô ngưng lại. Quần-áo-ướt-hết? Cô nhìn xuống người mình.
!!?
Cô đang vận trang phục khác. Mặt đỏ lừ, cô kéo chăn che lại, tránh xa hắn ra, hét toáng lên, giọng run run:
- Th...thiếu gia!! Ng-ngài đã làm gì tôi hả!
- Ta có làm gì đâu? - Hắn giật mình, cũng lùi ra xa.
- Ngài đã chạm vào cơ thể tôi đúng không! - Mặt cô đỏ hơn, mắt sắp chảy nước.
- Cô điên hả! Là chị giúp việc thay đồ cho cô đấy! Nếu mặc ướt thì cô sẽ cảm mất! - Hắn cũng đỏ mặt, nhưng vẫn cố quát lên.
- A..., ra là vậy... - Cô thở phào.
- Cũng nên cảm ơn tôi đi chứ?
Có một giọng nói lạ từ cánh cửa. Cô hướng ánh mắt ra. Còn hắn thì lập tức xoay người, tung ra một cú đấm.
Bộp!