Hai cánh cửa đẩy về hai bên. Người bác sĩ trung niên bước ra. Min bật dậy, chạy ngay về phía ông ấy. Và nếu không có nhỏ thì An Nhi hẳn vẫn thẫn thờ ngồi đấy.
- Thế nào rồi bác sĩ? - Câu hỏi muôn thuở của những người lo lắng khi đến bệnh viện, đặc biệt là trong tình huống ngồi chờ như thế này.
Ông ta hơi mỉm cười, có lẽ là do mệt mỏi.
- Tình hình đã tạm ổn định, cậu nhóc đã khoẻ hơn rồi, cháu yên tâm. Đến tối nay là có thể tỉnh lại, không có gì phải lo lắng cả.
Min thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng... có điều lạ lắm... - Ông xoa cằm lấy làm khó hiểu - Cậu ta bị thương nặng như thế, trên người lại toàn vết bầm, đi được đến đây quả thật rất giỏi. Nếu là người bình thường chắc chẳng thể nhấc nổi cái thân lên... À, với lại,... Mà thôi, không có gì. Cậu ta sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Tối nay chắc là bình phục rồi.
- Cảm ơn bác sĩ. - Min cúi đầu lễ phép, An Nhi cũng làm theo. Cô thở phào khi không có dấu hiệu bất thường gì ở trên cơ thể Lục Duy khiến bác sĩ băn khoăn, nhưng thật ra thì có, mặc dù ông không muốn đề cập đến. Ông mỉm cười nhẹ với hai người rồi bước đi.
Cô hầu nhỏ lập tức chạy ùa vào phòng bệnh để thăm cậu chủ mình, nhưng An Nhi không có tâm trạng cho việc đó, bởi vì chiếc đèn phòng cấp cứu của Đình Phong vẫn chưa tắt.
Người bác sỹ trưởng già giặn lắc đầu lấy lại bình tĩnh.
Cậu thanh niên này... các vết thương có gì đó khác lạ.
Tuy đã kiểm tra hết cơ quan nội tạng, các vùng bị chấn thương lớn, thậm chí đến cả những vết cắt nhỏ, nhưng ông vẫn không thể tìm ra được lý do hắn ngất và trọng thương như thế này là gì. Ông nói một từ ngắn gọn: “Khâu”, lập tức có một y tá tay đều đặn khâu vết mổ lại. Vị bác sỹ già vẫn lặng người đứng đó, chăm chú nhìn các đường chỉ. Thật kỳ lạ. Tuy với bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề này nhưng ông chưa bao giờ không thể lý giải nguyên nhân dẫn đến việc bị trọng thương. Đây là lần đầu tiên.
Hẳn ông đã quá già để có thể nhận biết điều đó, mặc dù mắt ông vẫn còn rất tốt so với những người chừng này tuổi.
Ông không dám nghĩ tới nữa. Bác sỹ thở dài thườn thượt, phẩy tay ra hiệu rồi bước ra ngoài.
- Bác sỹ... - An Nhi đứng dậy khỏi ghế.
- Cô hẳn là người nhà của bệnh nhân Đình Phong. - Ông chậm rãi hỏi.
- Vâng.
- Ừm... - Bác sỹ xoa cằm, vuốt những mẩu râu lởm chởm lưa thưa trắng như cước chứng tỏ tuổi già - Cậu ấy... tôi nghĩ sẽ không qua khỏi...
Thật khó khăn để nói ra những từ cuối, nhưng chẳng có gì có thể chối cãi sự thật ấy, mặc dù ông vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.
- Vâng... Cảm ơn bác sỹ đã cố gắng... - Cô hơi cúi đầu buồn bã.
Ông ngạc nhiên trước biểu hiện cùng lời nói ấy.
- Cô không cần biết nguyên nhân sao?
- Nếu bác sỹ biết thì tôi sẽ hỏi. Nhưng tôi nghĩ là không đâu. - An Nhi khẽ gượng một nụ cười, cảm thấy khóe môi không thể nhếch lên hơn nữa, lòng cay đắng hết sức.
Con tim cô lúc này tưởng chừng như đã ngừng đập, dù chỉ là một giây sơ suất bởi chủ thể. Răng cắn môi, cô không tin được, nhưng vẫn tự trấn an mình rằng mọi việc sẽ ổn thôi, rằng hãy coi Đình Phong như một con người, và là con người thì ai cũng sẽ có một cái “kết” riêng của họ. Không, hắn ta được sinh ra là để loài quỷ dữ chế ngự, nhưng không phải hắn đã được thuần hóa rồi sao?
Thích đồ ngọt...
...Cô nhất định phải giấu Lục Duy chuyện tôi ăn cái bánh này đấy !
Trẻ con...
...Không được, cô ta đã là người hầu của anh rồi! Anh đã lập khế ước với cô ấy trước! Không nhường cho em đâu!
Thỉnh thoảng lại bênh vực người khác...
...Cô mới là người im đi ấy. Không nghe người hầu của tôi nói sao? Hôm nay tôi bận rồi, sao không tìm tên công tử nào đó đi?
Đình Phong. Anh là ác quỷ. Là loài chỉ có thể cướp đi sinh mạng của người khác để duy trì sự sống. Là loài sẽ không bao giờ có thể chết được.
Cô nuốt trọng sự lo toan vớ vẩn của mình.
“Tạm biệt...”
Đột nhiên giọng nói của Nguyên Khôi thoáng vụt qua tâm trí cô.
Anh là thiên thần, chủng loài trái ngược với ác quỷ. Nhưng có chung một đặc điểm: sự sống còn.
Anh đã hoàn thành được mục tiêu của chủ nhân mình, nên anh có thể ra đi.
An Nhi bỗng nhớ đến những hạt tinh thể đen như vũ trụ gặm nhấm cơ thể Nguyên Khôi, một cách từ từ và chậm rãi, nhẹ như các hạt tuyết lạnh giá rơi vào mùa đông.
Anh dần tan biến vào hư không...
Không !!
Cô vụt chạy vào phòng bệnh của Đình Phong. Mở toang cánh cửa trắng toát, làm mùi thuốc khử trùng xộc ra ngoài nồng nặc.
- Đình Phong... - An Nhi cất giọng yếu ớt. Đôi mắt long lanh vì nước.
Hắn khẽ rên một tiếng, con ngươi đỏ hiện ra sau hàng mi run rẩy nặng nề. Cô mừng đến không thốt nên lời, nhanh đến bên hắn, bây giờ nếu giọt nước mắt có trào ra thì đó sẽ diễn tả sự vui khôn xiết của cô. Hắn nhìn sang An Nhi. Môi khẽ mỉm cười trong trạng thái mệt mỏi.
- Này...
Cô gật đầu chờ đợi hắn nói tiếp, không giấu nổi niềm hạnh phúc trên khuôn mặt.
- Lần này... tôi sẽ đi thật đó. Đừng mong ngóng điều gì nữa...
Câu nói của hắn làm lòng cô chùng xuống.
Rồi Đình Phong đưa mắt nhìn trần nhà.
- Ác Quỷ khác thiên thần một chút... - Hắn thều thào - Loại người có cánh trắng ấy, chỉ đơn giản thực hiện được điều ước chủ nhân sẽ sớm ra đi, các tác động bởi loài khác không đả động được gì tới. Còn ác quỷ... nếu bị loài khác tấn công, đặc biệt với nguồn năng lực khi cơn thịnh nộ ập tới, sẽ nhanh chóng lụi tàn. Không thể làm khác đi.
- Không, Đình Phong... Ngài còn chưa thực hiện hết mong ước của tôi... Ngài... - Cô cố gắng kìm chế những cái nấc.
- Như tôi đã nói rồi đấy thôi? Không thể làm khác đi... tôi xin lỗi vì điều đó...
- Đình Phong, ngài không có lỗi gì cả ! Ngài thôi cái suy nghĩ ấy đi ! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có thể giúp được ngài ! Nếu ngài cần máu, tôi sẵn sàng hiến. Nếu cần thịt người, tôi sẵn sàng dâng...
- An Nhi...
Cô giật thót mình. Đôi mắt hai con người chạm nhau. Một bên chất đầy vẻ u sầu, phiền muộn sắp từ giã cõi đời; một bên chứa sự lo lắng khôn nguôi.
- Tôi chưa bao giờ gọi tên cô. Xin lỗi vì điều đó, An Nhi...
Đúng là từ trước đến giờ, tên cô chưa bao giờ được phát ra từ miệng hắn, nay lại đột nhiên gọi danh từ ấy, thật khiến cô bối rối.
- Này, cô có phải là người hầu của tôi không?
- Dĩ nhiên! Ngài cần gì à? - Cô nhổm người dậy.
- Ha, là người hầu thì phải làm theo tất cả mệnh lệnh từ chủ nhân chứ đúng không?
- Vâng, luôn là vậy. - Giọng cô nhỏ hẳn đi.
- Thế đừng khóc nhé, An Nhi...
Rồi hắn lại khẽ cười, chỉ như một cái nhếch môi nhẹ giễu cợt chính mình.
- Bảo người ta đừng khóc... nhưng chính trái tim tôi lại đang rỉ máu đây này... Tôi chẳng thể khóc được, ngược lại, lòng tôi bao giờ cũng nhỏ nước mắt... Chẳng biết vì điều gì, nhưng chúng cứ luôn cảm thấy muốn khóc...
Chợt, mắt Đình Phong chậm rãi mất đi linh hồn. Màu đỏ sáng rực tối dần từng chút một. Nước da hắn trở nên trắng bệch, tái lại, lạnh buốt.
Hắn gục đầu sang một bên, tựa không còn sức ở cổ để đỡ nơi nặng nề ấy.
Cô thất thần.
Đình Phong đã ra đi thật rồi...
Cô sẽ không khóc đâu. Sẽ không rơi giọt nước nào đâu... Nhưng nào có thể kìm lòng được trước những gì hắn đã làm cho cô?
... Này! Ta lập khế ước đi!...
... Cô sẽ được sống sung sướng và hạnh phúc hơn! Cô sẽ nhận được tình yêu thương từ tất cả mọi người ! Nào, đừng do dự nữa, mau lập khế ước đi ! ...
Ừ thì sống sung sướng và hạnh phúc ... sung sướng và hạnh phúc là khi thấy ân nhân của mình chết trước mặt đây sao???
... Chứ cô bảo ta phải làm sao! Sắp trễ rồi đấy cô có biết không?...
... Vậy..., cậu cứ để tôi lái xe...
... Cẩn thận gì chứ, cô làm đúng lắm, dù sao tôi cũng chẳng rảnh để nhớ hết lịch trình của mình đâu...
... Ừ, phòng ta đó. Cô đến đây bao nhiêu lần chẳng lẽ không nhận ra?...
... Hahaha, cô đúng là biết nghe lời thật đấy! Thú vị, thú vị lắm! ...
... Ta là chủ nhân của cô, ta có quyền ...
... Cô không phải lo. Ta không đói, chỉ muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt thôi ...
... Tất nhiên rồi, là bánh của cô ta làm mà lị ...
... Trả NGƯỜI HẦU CỦA TÔI lại đây !!! ...
... Không, cô ta chưa bao giờ thuộc về anh cả ...
An Nhi đang khóc, dù đã cố kìm nén nhưng không tài nào thắng nổi nhát dao xé tan lòng mình đi như vậy.
Nếu như trái tim hắn đang rỉ máu, vậy thì trái tim cô đang tan nát vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.
Đau! Đau lắm, nào ngờ được sự việc lại diễn ra quá nhanh như thế này...
Cô bấu chặt lấy ga giường, móng tay cô cảm tưởng như muốn xé toạc mảnh vải ấy ra.
- Thiếu gia, tôi mới là người có lỗi ! Tôi thật có lỗi với ngài ! Ngài là Dương Đình Phong, tôi là Phong An Nhi; sự kết thúc của ngài là một khởi đầu cho tôi, đáng ra nên ngược lại mới đúng!! Tôi nên chết đi để ngài được hạnh phúc hơn!! Ước chi ta có thể làm lại từ đầu! Tôi nguyện thế mạng mình cho ngài, xin đừng như thế, thiếu gia. Đừng làm tôi mất niềm tin vào cuộc đời như vậy, ngài chính là nguồn sống duy nhất của tôi... Hãy để tôi dâng hiến mạng mình cho ngài...
Đình Phong, hắn đã rời xa nơi trần thế này, linh hồn hắn từ phía trên cao nhìn cô khổ sở vật vã nấc lên từng hồi đau đớn giữa không gian lạnh ngắt, u ám một màu bi thương.