Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 17: Chương 17: Thiên thần




Tối. Chỉ cần một từ là có thể diễn tả được cái làn gió nhẹ mang hơi lành lạnh và màu trời đã nhuộm đen, lốm đốm những ánh sao. Sáng hắn đã rất vui vẻ chào đón tiểu thư Andrea về, nhưng sự hạnh phúc ấy chưa kéo dài được bao lâu thì An Nhi đã thông báo cho hắn biết cuộc gặp mặt bất ngờ tối nay. Đó là người mà khiến hắn rất đau đầu, cả Lục Duy cũng biết.

Không khí lặng như tờ. Cái thoáng rùng mình bỗng nảy sinh trong lòng tất cả. Thật im lặng, khác hẳn với bầu không khí vui tươi, nhộn nhịp mà tiểu thư Andrea mang lại. Đình Phong ngồi dáng kiểu ngạo nghễ như mọi lần, nhưng hôm nay bỗng trở nên cảnh giác lạ thường. Đôi mày tuyệt mỹ nheo lại, đôi mắt đẹp cứ nhìn chăm chăm về phía cửa. Ngồi bên cạnh là Lục Duy, cậu em trai kết nghĩa không biết thân nhau tự lúc nào, hình như đã rất lâu rồi, thời gian của họ đủ khiến cho Lục Duy hiểu mọi thứ từ Đình Phong. Đứng đằng sau hai vị thiếu gia là hai cô hầu quen thuộc, cả An Nhi và Min đều căng thẳng không kém.

Bỗng, từ phía chiếc cửa chính dẫn vào phòng khách, nó bị mở tung ra, không, là bị bật ra, bao nhiêu gió thổi cuồn cuộn vào. Nhưng ở đó, vẫn không có lấy một bóng người.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Cộp... cộp... cộp...

Tiếng gót giày vang trên nền hoa cương đều đặn. Cái âm thanh rất đỗi bình thường ấy lại càng rõ hơn trong cái không khí căng thẳng này.

Mái tóc vàng óng dần hiện lên qua ngọn đèn trong phòng khách. Khuôn mặt chữ điền nam tính cũng được soi sáng. Hai cô gái trẻ mở to đôi mắt của mình. Vị khách phía trước... là một chàng trai xinh đẹp với đôi mắt như có thể nhìn thấu được tâm can con người, và trông anh ấy cũng thật đào hoa...

Bàn tay Đình Phong siết lại. Răng cắn chặt, hắn không để ý rằng Lục Duy đã thẩy biểu hiện bất thường của hắn. Cậu cũng hiểu lý do.

Người con trai kia nhìn không khác gì bạch mã hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, anh hạ mình xuống chiếc ghế đối diện với hắn. Đôi môi quyến rũ tách ra, khuôn mặt hoàn mỹ không chút dao động vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu của nó:

- Chào, Đình Phong.

Anh buông một câu ngắn gọn nhưng đủ làm hắn cảm thấy bực mình, cố giữ nét mặt vốn bình thản của mình, hắn cũng cố nặn ra một nụ cười:

- Đã lâu không gặp, Nguyên Khôi.

- Xem ra công ty của cậu vẫn phát triển nhỉ?

- Anh cũng vậy thôi, làm tốt lắm.

- Quá khen, chính cậu cũng đang hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình còn gì?

- Cảm ơn.

Hai người “vui vẻ” nói chuyện với nhau nhưng không hiểu sao An Nhi cảm thấy xung quanh cứ nồng nặc mùi sát khí. Câu chuyện đại khái là... nói về cái vấn đề gì đó mà cô không hiểu. Cho tới khi ánh mắt của anh chuyển sang nhìn cô, trong trạng thái cô mệt mỏi thở dài, người ỉu xìu xuống, anh mở hé miệng hình, mắt vẫn dõi theo từng cửa chỉ hành động kia.

- Nguyên Khôi? Ê, Nguyên Khôi? - Đình Phong vẫy vẫy tay trước mặt Nguyên Khôi.

- ...

- Nguyên Khôi? Này, anh đang nhìn gì vậy? Nguyên Khôi?

- Hả? À ừ, sao? - Nguyên Khôi lúc này mới tỉnh lại.

- Anh nhìn gì thế? - Đình Phong nheo mắt, rồi hắn hướng sang phía An Nhi đứng cạnh mình, chẳng lẽ... - Anh nhìn người hầu của em đúng không?!

- Cậu nói gì vậy? - Nguyên Khôi cuống lên.

- Chứ không phải anh cứ chăm chăm vào cô ta nãy giờ sao ! - Đinh Phong bực mình.

- Cũng phải thôi, cô ấy rất xinh mà? - Anh nhún vai.

- Anh còn dám nói thế à! - Hắn mất bình tĩnh, đứng bật lên.

- Thiếu gia, chuyện nhỏ như vậy mà ngài cứ xé to ra. - Cô nhắc nhở, sau đó quay sang Nguyên Khôi, cúi đầu - Mong ngài đừng để ý.

- Ừm, không sao, không sao, ta không để ý đâu. - Anh lắc lắc tay, mỉm cười - Nhân tiện, em có thể chuẩn bị cho ta một căn phòng riêng được không?

- Anh tính ở lại? - Đình Phong nheo mắt.

- Ừm.

Sau khi trả lời, anh lập tức ra hiệu cho người hầu mang hành lý của mình theo An Nhi, cô không biết làm sao, đành phải chiều lòng vị khách quý. Các vali của anh được sắp gọn vào phòng, cô mới để ý rằng, Nguyên Khôi không có quản gia, hoặc quản gia của anh ấy không đi cùng. Cúi người chào lễ phép như bình thường, cô rời khỏi phòng.

Đặt dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, cô xem lại những cái bánh panna cotta match đã chuẩn bị cho phần tráng miệng, sau đó mới yên tâm lên gọi các thiếu gia xuống ăn. Vẫn như bình thường, Miu gọi Lục Duy, cô gọi Đình Phong, đồng thời gọi luôn Nguyên Khôi. Gõ nhẹ tay lên cánh cửa gỗ, cô nhỏ nhẹ:

- Nguyên Khôi thiếu gia, mời ngài xuống dùng bữa.

Bên trong không có tiếng trả lời, cô kiên nhẫn lặp lại các hành động vừa nãy. Vẫn không có tiếng đáp lại, An Nhi vặn nắm cửa, vừa đẩy ra, cô vừa nói:

- Nguyên Khôi thiếu gia, mời ng... !!

Cô bỗng im bặt. Đôi mắt cô mở to kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Anh giật mình quay đầu lại.

Theo bản năng, cô đưa tay lên trước khuôn miệng đang há rộng của mình để che đi sự ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.