- Thiếu gia, đã đến giờ phải dậy.
Cô nhẹ nhàng cúi người gọi hắn dậy như mọi lần. Đình Phong đổi tư thế nằm, mắt vẫn nhắm nghiền, lẩm bẩm:
- Ta không dậy đâu...
- Nếu ngài không dậy thì tôi sẽ đá văng ngài ra khỏi nhà đấy! - An Nhi giọng vẫn nhẹ nhàng đến đáng sợ buông lời đe dọa.
- Ta sẽ không để cô đá văng ta ra... - Hắn giọng khàn khàn, nhất quyết không mở mắt.
- Ngài tính hôm nay lại bỏ học hả?
- Ừ. - Lúc này hắn mới dậy, nhưng vẫn nằm trên giường.
Căn phòng và không khí vẫn luôn im lặng như thế. Một màu xám trắng cô độc bao phủ lấy nó. Ngoài những ngọn gió nhẹ và tia mặt trời nhảy qua ô cửa sổ rộng ra thì không gì phát ra âm thanh cả.
- Thiếu gia, ngài biết hôm nay là ngày gì mà đúng không?
- Ta biết... - Hắn thở dài nặng nề.
- Ngài nên xuống ăn sáng, chín giờ tiểu thư sẽ tới. - Cô cúi người chào rồi bước ra khỏi phòng.
Mắt hắn nheo lại. Tiểu thư?
- Cậu chủ, đã đến giờ phải dậy. - Min bắt chước mọi hành động của cô, nhưng nó thật quá khó.
Trái với Đình Phong, Lục Duy bật dậy liền.
- Min, sáng nay ăn gì thế? - Câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng cậu là vậy, ánh mắt sáng bừng lên nhìn nhỏ.
- A, ờm, là một món bánh ngọt... - Nhỏ bẽn lẽn, chị An Nhi không nói gì về chuyện này.
- Yay!!! Bánh ngọt! Bánh ngọt! - Lục Duy nhảy cẫng ra khỏi giường.
- C-cậu chủ, tôi sẽ lấy y phục cho cậu... - Nhỏ chạy ra khỏi phòng.
Biệt thự của Đình Phong có hẳn một căn phòng chỉ dùng để đựng trang phục cho hắn, nay lại chứa thêm đồ của Lục Duy. Min vào trong thì bắt gặp An Nhi cũng đang chọn đồ cho thiếu gia.
- Min, em dễ đỏ mặt thật đấy! - Cô cười nhìn nhỏ.
- Á! Không có! Mặt em đỏ hả? - Min lấy hai tay ôm má, miệng liên tục chối.
Cô cười khúc khích.
- Em thích cậu chủ?
- Làm gì có! Chị An Nhi! - Mặt nhỏ đỏ hơn, nóng ran.
- Hahaha, chị đùa chút thôi mà? Cậu chủ cũng rất dễ thương còn gì? Chị thấy hai người hợp nhau lắm á, tính trẻ con y chang nhau luôn!
- V-vậy hả... - Min cúi gằm mặt xấu hổ, bỗng ngẩng phắt lên, xua tay chối - Chị nghĩ gì vậy! Không có! Hoàn toàn không!
An Nhi lại cười khúc khích. Bên ngoài, hai thiếu gia đã nghe được mọi chuyện.
- Ch-chúng ta nên đi thôi... - Hắn nói khẽ.
- Ừ... - Lục Duy đồng tình, lúc này đã đỏ mặt.
- Cơ mà con bé đó thích em thật hả? Sao bất công quá vậy? - Đình Phong nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Gì mà bất công? - Lục Duy tròn mắt.
- Em với con bé đó mới biết nhau được có vài ngày mà đã có gì rồi, trong khi anh với người hầu của mình thì biết nhau hơn một năm nay. Thậm chí anh còn bày tỏ tình cảm của mình qua hành động cho cô ấy rồi mà cô ta vẫn không có cảm xúc gì hết! - Hắn khoanh tay bực bội.
- Vâng, chính cái bày-tỏ-tình-cảm-qua-hành-động của anh mà An Nhi đã nghĩ rằng mình có một tên thiếu gia biến thái đấy ạ... - Cậu lầm bầm, không để cho tên kia nghe thấy.
Chỉnh đốn trang phục xong xuôi, cả hai xuống ăn. Vừa đi vào phòng ăn đặt độc nhất một cái bàn dài 12 mét với khăn trải bàn trắng tinh cùng tám chiếc ghế, cậu đã ồ lên rồi nhanh chạy vào chỗ ngồi quen thuộc của mình. Lục Duy hí hửng cầm dao nĩa, chuẩn bị mổ xẻ cái bánh ngọt phía trước thì dừng lại hỏi cô:
- An Nhi, bánh này là bánh gì thế?
- Là bánh Mille Feuille của Pháp, thưa cậu chủ. - Cô nhẹ nhàng.
- Trông ngon phết! - Cậu đút một miếng vào miệng, khuôn mặt trẻ con giãn ra. Ngon quá xá là ngon
~Min đứng kế bên An Nhi, thấy vậy, nhỏ quyết tâm lần sau phải học bằng được cách làm bánh này.
- Tất nhiên rồi, là bánh của cô ta làm mà lị. - Hắn từ từ thưởng thức, như một thiếu gia thực thụ.
- À mà, sáng nay có lịch trình gì không? Sao tự nhiên được nghỉ vậy? - Lục Duy vừa ăn vừa nói.
- Thưa cậu chủ, sáng nay vào lúc chín giờ sẽ có tiểu thư Andrea ghé thăm ạ. - Cô lễ phép.
- Tiểu thư Andrea!!!!???? - Cậu há hốc mồm, thốt lên, xém phun hết bánh ra.
- Hic, làm ơn đừng lặp lại cái tên đó nữa... - Đình Phong lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt khổ sở.
Min thắc mắc đó là vị tiểu thư phương nào mà có thể khiến hai thiếu gia nhà ta hoảng sợ đến vậy, nhỏ mới giật giật ống tay áo của An Nhi, hỏi, thì chỉ nhận được câu trả lời rằng thực chất cô cũng không biết, thậm chí là còn chưa được xem hình qua. Mỗi lần nhắc đến vị tiểu thư ấy là Đình Phong lại lắc đầu thở dài, các người hầu trong biệt thự lẫn ông quản gia già đều không nói. Hôm nay cũng là dịp để được biết mặt cô ấy.
Không khí ảm đạm ngày nào nay lại càng nặng hơn. Bình thường từ khi có Lục Duy cậu chủ đến thì có nhộn nhịp lên một chút, Đình Phong thỉnh thoảng cũng nổi hứng quậy phá, nhưng hôm nay, chỉ vỏn vẹn hai từ: Im lặng. Hai vị thiếu gia ngồi ăn nốt cái bánh ngọt của mình, chỉ còn một chút, một chút xíu nữa thôi, sắp hết rồi, nhưng hai người họ ăn lại chẳng thấy ngon gì cả. Vừa định đưa nỉa bánh lên sát miệng thì...
Rầm!!!
Cánh cửa chính bật ra. Đình Phong và Lục Duy lúc này chỉ chung một suy nghĩ: Thôi chết rồi...! Và, tay họ đều không vững để cầm cái nỉa nữa. Min và An Nhi cùng ngoái đầu về phía cánh cửa, chờ đợi xem đó là ai.
- Đình Phong ca ca
~Bên ngoài, một tiếng nói to như loa vọng vào, giọng ngọt xớt. Hắn đứng dậy, đi như chạy vòng vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Cô ta tới rồi, cô ta tới rồi, cô ta tới rồi, làm sao đây, làm sao đây...”, còn có lẫn chút sợ hãi, run run vào trong ấy. Lục Duy mặt tím tái, vội chui xuống gầm bàn trốn, tuy tiểu thư vẫn chưa biết có sự xuất hiện của cậu nhưng tốt hơn hết vẫn nên phòng bị trước đã, tới đó rồi tính sau. Bà đầu bếp đổ mồ hôi hột, lau hoài không ngớt. Những cô hầu thường quét dọn nhà chạy ra vườn bằng cửa sau. Thái độ gì vậy, cô và Min không hiểu, sao mọi người trông có vẻ thất kính như thế? Không phải bình thường có người tới là mọi người đều xếp hàng dài để chào sao. Đình Phong cũng nghĩ mình nên đi trốn, nhưng chưa kịp nhấc một bước chân lên thì vị tiểu thư tên Andrea đã nhào vào, ôm chầm lấy hắn. Cái mặt Đình Phong thiếu gia vốn đẹp đến hoàn mĩ nay lại đỏ lên vì ngẹt thở, hắn nói trong nước mắt:
- An...Andrea, th-thả anh ra...
Cô tiểu thư đang ôm chặt cổ hắn, cọ cọ đôi má mình vào bỗng thả ra, vui vẻ nói:
- Đình Phong, em về rồi đây!
- Ừ, anh biết mà. - Hắn nới lỏng cổ áo, cố hít lấy không khí.
- Oahahaha, anh phong độ quá xá! - Nó nhảy cẫng lên, chắp tay lại - Khịt khịt...
- E-em làm gì đó...
- Hình như... có mùi gì thân~quen lắm á~ - Nó nhìn dáo dác xung quanh, mắt nheo lại nghi hoặc.
Lục Duy dưới gầm bàn lén nuốt cái ực, trán bắt đầu rịn mồ hôi. Tim đập loạn lên. Đầu thầm mong cô ta sẽ không phát hiện ra mình.
- M-mùi gì là mùi gì? - Đình Phong giả ngây.
Nó cúi phắt xuống, lật tấm khăn trải bàn, reo lên:
- Aaaa! Lục Duy! Lục Duy! - Tiểu thư Andrea vỗ tay, nhảy cẫng lên, mặt hớn hở.
- T-tiểu thư...Andrea... - Cậu thấp giọng.
- Làm gì trong đó thế! Mau ra đây! - Giọng vẫn ngọt, mặt vẫn vui tươi, nhưng hành động... lại chẳng nhẹ nhàng... Nó kéo thẳng tay cậu ra khỏi đó. - Anh tới đây hồi nào vậy? Sao không báo cho em biết? Nhưng sao anh lại ở trong đó? Hay anh muốn làm em bất ngờ? Lục Duy ca ca, anh tới để nghênh đón em đúng không? Anh thật chu đáo quá!
Lục Duy và Đình Phong cúi mặt im lặng nghe nó thuyết giáo về việc không chào đón nó cho đúng phải phép này nọ. Cuối cùng, vào vấn đề chính, nhỏ đảo mắt quanh căn nhà một lượt (hai tên kia đồ mồ hôi như tắm), đôi môi hồng phớt tách ra (hai tên kia thầm cầu nguyện), buông một câu:
- Căn biệt thự của anh... tối quá! Thật ảm đạm và lạnh lẽo. - Nó lắc đầu - Hãy để em... cải cách cho nó thêm sôi động một chút nhé?
Hai thiếu gia lại chung một ý nghĩa: Thôi... xong rồi!
Cô và Min vẫn chưa hiểu lắm, gì mà... “cải cách”?